Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 219: Dựa vào đâu




“Tiện nhân là thích làm ra vẻ!”, Yến Tử Lăng hừ lạnh.

Trong hàng tướng Bắc Cảnh, thiên phú về Kiếm đạo của Dương Diệp cực kỳ cao. Hắn ta còn được Bắc Vương ban Sát Thân Kiếm, dùng cảnh giới Nhân Kiếm hợp nhất, thực lực của hắn ta cũng tăng như diều gặp gió. Chuyện này, khiến Yến Tử Lăng khá là khó chịu.

Dựa vào đâu.

Dương Diệp có thể cầm Sát Thân Kiếm.

Mà đại ca còn muốn cho hắn ta cầm theo thanh Phàm đao chứ?. truyện ngôn tình

"Cái thứ ẻo lả bớt than phiền đi, Vương cũng cho ngươi sử dụng Phàm Binh rồi đấy thôi, chứ không ngươi nghĩ kỹ thuật dùng đao như chẻ củi của ngươi có thể bước vào cảnh giới Nhập Các Hợp Nhất à?". Nhân Đồ lườm Yến Tử Lăng, rồi liên tục đánh chưởng giết chết các cường binh bên dưới chân núi.

“Cũng phải”.

Yến Tử Lăng cười đắc chí, giơ cây đao trên tay lên, khí thế của hắn ta lập tức thay đổi, bắn ra đao khí vô cùng sắc bén.

Bắc Vương Dưỡng Đao Thuật! Ầm!

Ánh đao cuồn cuộn bắn từ vóc dáng của Yến Tử Lăng ra, chém hơn mười người thành bùn nhão.

Hơn hai ngàn người trong Bách Tuế quân cũng rút đao ra.

Họ khác với các tướng lĩnh dưới trướng Bắc Vương, họ dựa vào tài nguyên để thăng cấp lên Siêu Phàm. Nhưng với sức mạnh của toàn quân, từng đao hợp hóa sông, sông chảy vào biển tạo ra uy lực không thể lường trước được. Bách Tuế quân như một thanh đao chiến khổng lồ, khiến cho nhiều cảnh bộ của Đại Càn Vũ

triều loạn thành một nùi.

Vị Hùng chủ đóng giữ biên giới Đại Càn đã bị trúng chưởng của Bắc Vương Đại Hạ, rơi thẳng xuống đất rồi.

Bách Tuế quân của Bắc Vương cũng hung dữ lạ thường.

Quy Nhất Đao quyết là một loại tuyệt học dùng số lượng ép chết địch, nhờ nó mà hơn mười vạn người bọn họ có thể giết địch thoải mái, máu tươi bản tùng tóe đầy trời.

Những tướng lĩnh Siêu Phàm còn lại bị Yến Tử Lăng và Nhân Đồ bao vây lại.

Đợi khi Bách Tuế quân quay về, với hơn hai ngàn chuôi loan đao hợp lại có thể giết chết đám tướng lĩnh Siêu Phàm ít ỏi này!

Huống hồ đừng nói chỉ là.

Đại Kim là dị chủng Động, nó dẫn đầu đám dị chủng Siêu Phàm bay quanh trên trời cao như hổ rình mồi.

Nỗi sợ hãi bao phủ lấy đáy lòng của mỗi chiến sĩ Đại Càn.

Bắc Vương Đại Hạ hoàn toàn không sợ uy thế của Đại Càn quốc. Lần này hắn xuất chinh, mà muốn lấy máu lót đường đi.

Bọn chúng mà lỡ xuất hiện một lát sẽ chết không kịp ngáp.

Tiếng chém giết xé rách bóng đêm càn khôn, màu đỏ máu lóe lên cả ánh trăng bạc.

Một mảnh đổ nát.

Sở Ninh khoanh tay đứng chàng trai xuất trân kia đã biến thành một cái xác, ngã quy trên vũng máu.

Hắn ta làm Hùng chủ đóng giữ biên giới, tuy sức mạnh chưa Nhập Thiên Tuyệt, ấy vậy mà cũng rất đáng khen.

Tỉnh hoa máu của hắn ta chỉ đủ cho Sở Ninh tạo ra một viên Tạo Hóa chủng.

“Thế giới này có đủ kiểu binh khí, mỗi cái có đặc điểm khác nhau”.

“Món binh khí Chấp Đao của ta phù hợp cho ta tiến thẳng vào tâm cảnh”. Quần áo của Sở Ninh theo gió bay phần phật, hắn vươn bàn tay thon dài ra nắm lấy một cành khô bay đến trước mặt mình.

Thoáng chốc.

Gương mặt Sở Ninh trở nên vui vẻ, từng đao khí cuồn cuộn tung hoành khắp nơi.

Dường như hắn đang cầm không phải một cành khô, mà là một thanh đao.

Linh khí dần tụ lại trong bóng đêm, vờn quanh cơ thể Sở Ninh. Thỉnh thoảng chúng tụ lại, có khi thì tản ra không có quỹ đạo nhất định.