Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 198: Động hùng chủ của Đại Hạ, ai dám không phục




Cùng lúc đó.

Cơn lốc vô hình đột nhiên xuất hiện thổi quét khắp Thanh Châu.

Các nước lớn chấn động, vương giả Siêu Phàm, hùng chủ Động đều chấn động theo.

Cái tên Bắc Vương như ngôi sao loé sáng, làm khắp nơi rung động, thậm chí còn tới tai dân chúng.

“Cường giả Động trẻ nhất, thiên tuyệt trẻ nhất, thiên kiêu đỉnh cao!”

“Thật sự có người đi lên con đường vô địch của yêu nghiệt bán thuần huyết, còn sinh ra ở phàm thổi”

Những tiếng bàn tán không ngừng vang lên khắp Thanh Châu.

Không ai không phải thiên kiêu, con cháu của hoàng triều, hiện tại có người đi lên con đường vô địch, ai cũng cảm nhận được sắp có một trận gió tanh mưa máu.

Vùng đất Thanh Châu có đông đảo thiên kiêu và đại quốc cùng nhau tồn tại.

Bốn hoàng triều lớn chưa từng để ý tới.

Vì người xuất sắc cỡ nào cũng phải khuất phục bên dưới bốn hoàng triều này, trong mắt họ chỉ còn ba thế lực còn lại.

Nhưng Bắc Vương lại khác.

Hắn đã tạo ra thần thoại trước nay chưa từng có ở Thanh Châu.

Một khi để hắn phát triển thì sẽ trở thành hoàng giả đỉnh cao, uy hiếp sự thống trị của các hoàng triều.

Điều kỳ lạ nhất là Tây Âu và Lương Hoả hoàng triều đều im lặng.

Vạn Pháp hoàng triều là người đầu tiên thể hiện thái độ.

“Con gái thứ 13 của ta có hôn ước với Bắc Vương Đại Hạt”, đây là lời của Vạn Hoàng đương nhiệm, mượn dùng Hư giới để tuyên bố.

Dù hôn ước là thật hay giả.

Ít nhất cũng thể hiện một điều là Vạn Hoàng có tiêu chuẩn cực cao cũng chấp nhận tài năng của Bắc Vương.

Về phần Tây Âu và Lương Hoả, họ im lặng thì ai cũng biết đáp án rồi.



Hai bên đang chờ phản ứng của Đông Thắng. Bắc Vương Đại Hạ, giết người hộ đạo của Đông

Thắng thái tử, đoạt sát thân kiếm, Đông Thắng sao có thể để yên?

Đỉnh Tân Tú đã trở nên yên tĩnh. Như dự đoán của mọi người.

Sở Ninh nhập Động, thi triển võ kỹ đỉnh cấp của cảnh giới Động, Lôi Minh bại trận.

Mấy trăm cái ấn buông xuống khiến Lôi Minh biến thành đống bùn nhão.

'Từng ánh mắt sợ hãi nhìn lên không trung.

Sở Ninh lấy ra tinh hoa huyết dịch của Lôi Minh, trong cơ thể lại có thêm bốn Tạo Hoá Chủng.

Hai mắt hắn khép hờ, bình ổn khí huyết, ổn định hơi thở.

Những tu giả ở đỉnh Tân Tú cứng đờ như bị thì triển thuật điểm huyệt.

Bắc Vương không lên tiếng, chẳng ai dám cử động. “Ha ha hai”

“Một đám xấu xí thích nhảy loi nhoi, dám châm chọc Đại Hạ không có Động à?” á “Bắc Vương chính là Động hùng chủ của Đại Hạ, ai dám không phục?”

Ba vị đan sư Mộc Trạch vui mừng vung tay múa chân, bụi đất tung bay, lưng dựng thẳng tắp! tả Quá là hả hê!

“Các vị, chúng ta có thể tiến vào thuật các của Đại Hạ chứ?”, một ông lão áo bào trắng thở dài thi lễ với Mộc Trạch.

Ông ta là đan sư nhất giai của Bạch Lộc vũ triều, trước đó toàn dùng mũi nhìn người.

Mà hiện tại.

Khát vọng cầu sinh mãnh liệt đã làm ông ta khom lưng.

Hết cách!

Bắc Vương tới, Bạch Lộc vũ triều sẽ gặp tai hoạ diệt quốc.

Thi thể của Bạch Lộc võ chủ còn bị đao ghim trên đất kìa.

“Thu” Hạ Giang đi tới, cao giọng nói: “Thuật các của Đại Hạ vũ triều có tiêu chuẩn rất cao, không phải linh thuật sư thì không thể tiến!”



Linh thuật sư?

Một vài linh thuật sư chưa thăng cấp lập tức dừng bước, thầm oán trong lòng.

Bắc Vương không tới...

Đừng nói linh thuật sự, dù là đan sư thì cũng chê Đại Hạ.

Hiện tại lại nâng cao tiêu chuẩn tới mức đó?

Nhưng nghĩ tới chiến tích đáng sợ của Sở Ninh, sự oán hận của họ biến mất tăm.

Yêu nghiệt cỡ đó, một người có thể nâng cả một quốc gial

Cuối cùng, Tân Hoa Ngữ lên tiếng, Hạ Giang mới hạ tiêu chuẩn xuống.

“Chúng ta bằng lòng cung phụng Đại Hạ là minh chủ quốc mới của Tân Tú!”

“Sau này, bất kể trong liên minh có việc gì thì xin hãy ra lệnh!”

Giọng nói cung kính nối tiếp nhau vang lên. 15 quốc chủ trên trời đồng loạt hành lễ với Sở Ninh. Trước đây.

Mị quốc chủ của Tân Tú là người của Bạch Lộc vũ triều không có mấy ảnh hưởng tại Thanh Châu.

Nếu do Đại Hạ đứng đầu, sức hút của Tân Tú sẽ †ăng lên, cho nên đây là cơ hội của họ.

Sở Ninh liếc nhìn rồi ngó sang Hạ Giang. “Bắc Vương, những việc vặt vãnh cứ giao cho ta”

Hạ Giang hiểu ý, đi tới chỗ những đại quốc kia.

“Sao rồi?”

Sở Ninh đáp xuống bên cạnh Tần Hoa Ngữ.

Tần Hoa Ngữ di chuyển đôi đùi đẹp, bước qua vô số thi thể cường giả Đông, bắt đầu kiểm kê những thứ đã lấy được.

“Không tệ!”

Tần Hoa Ngữ nghe thế thì cười khẽ, ngón tay vén sợi tóc thì thâm: “Muốn cho Đại Hạ có được đại quân Siêu Phàm như bốn hoàng triêu kia không?”