Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 152




Choang!

Tiếng đao vang lên như sấm rền, phong mang vô tận lấy Sở Ninh làm trung tâm lan ra bốn phương tám hướng, xuyên thủng đá vụn, nhổ bay cỏ cây.

Đao kỹ của Sở Ninh đã thông linh, ngay cả con chim dữ kéo liễn xa cho Vạn Lăng Nhi cũng hoảng sợ, chực. bay đi.

Hơn ba mươi vị Siêu Phàm tu giả lập tức hoảng hốt.

Thân thể bọn họ lung lay, bị đao khí vô tận bao phủ, cơ thể xuất hiện những vết máu loang lổ.

Điều làm bọn họ khó hiểu nhất chính là...

Vạn Kỷ Ương vốn đang giẳng co với Sở Ninh lại lặng lẽ quay người, nhảy lên liễn xa, vội vàng bỏ đi.

Không ngờ Thập hoàng tử của Vạn Pháp Hoàng Triều lại... Bỏ chạy?

“Giết ta?” “Các ngươi xứng không?”

Sở Ninh cầm Hạn Lôi Đao, linh khí trên trời cao hội tụ lại, hóa thành ánh đao khổng lồ lướt tới.

Phụt phụt!

Phụt phụt!

Ánh đao lướt tới đâu, ánh sáng màu máu lóe lên tới đó.

Toàn bộ hơn ba mươi vị Siêu Phàm đều bị ánh đao chém nát, máu chảy đầm đìa, không có một ai may mắn sống sót.

“Đao pháp thật khủng khiếp!”

“Hắn thật sự là Siêu Phàm Nhất Cực Cảnh ư?”

Những tu giả khác quá sợ hãi, vội vàng rút lui.

“Vạn Thập, huynh đang làm gì vậy!”

Trên liễn xa, Vạn Lăng Nhi dựng ngược hàng mày, đôi mắt đẹp tóe lửa.

Huynh trưởng của nàng ta.

Chẳng những không giúp nàng ta xả giận mà còn quay đầu bỏ chạy, thật mất mặt.

“Hoàng muội, không phải vi huynh nhát gan mà là vi huynh không đánh lại được Bắc Vương”.



Vạn Kỷ Ương cười khổ nói: “Đao kỹ của hắn rất kinh khủng, lại đã là Siêu Phàm Nhị Cực Cảnh, với tình hình này, e là hắn còn đáng sợ hơn cả Đông Thắng Thái Tử...”

Hắn ta sợ dùng tới chân hỏa sẽ làm Vạn Lăng Nhi bị thương.

Cho dù tỉ lệ này rất thấp nhưng hắn ta không dám mạo hiểm.

Nếu để tiểu tổ tông này rụng mất một cọng tóc, tới khi trở về, dám chắc Vạn Hoàng sẽ lột da hắn ta!

“Siêu Phàm, Nhị Cực?” Vạn Lăng Nhi lập tức ngẩn người.

Nàng ta vốn chướng mắt thiên tài phàm thổ, huống hồ nàng ta còn bị đối phương chủ động từ hôn.

Thế nhưng với tư cách là hoàng nữ, nàng ta biết rõ Siêu Phàm Nhị Cực mười chín tuổi có nghĩa là gì.

Phụ hoàng của nàng ta có hơn mười vị hoàng tử.

Người mạnh nhất từng đột phá lên tới Siêu Phàm Tam Cực Cảnh.

Đó là nhờ dùng quốc vận của hoàng triều nâng đỡ, không có tư cách lọt vào Thanh Châu Kiêu Tử Bảng.

Chẳng lẽ Bắc Vương có hôn ước với nàng ta yêu nghiệt tới vậy sao?

Vạn Lăng Nhi im lặng, trong lòng vơi bớt một nửa cảm giác bị sỉ nhục.

“Thập hoàng tử có cần lão hủ ra tay không?”

Một giọng nói trầm khế vọng tới từ trong góc tối.

Các thiên kiêu đại quốc khác tới bí cảnh Hóa Long đều có người hộ pháp, huống gì là hoàng tử và hoàng nữ xuất hành.

“Không cần!”

Vạn Kỷ Ương lắc đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng hoang dã: “Đông Thắng Thái Tử muốn trở thành kẻ vô địch, xưa nay đánh nhau với đối thủ chưa từng mượn nhờ tay kẻ khác. Vạn Kỷ Ương ta cũng khinh thường làm chuyện đó, chờ ta vào bí cảnh Hóa Long, đột phá lên 'Tam Cực, tự ta sẽ bắt hắn lại cho hoàng muội!”

Trong rừng rậm.

Sở Ninh đứng cầm đao nhìn theo hướng chiếc liễn xa biến mất nhưng không đuổi theo.

Bí cảnh Hóa Long sắp mở rồi, hắn không muốn dây dưa lâu với một vị hoàng tử.

Huống hồ.

Hắn có thể cảm nhận được ở gần liễn xa có hơi thở của một Động Thiên cảnh đang ẩn mình.



“Hẳn là đãi ngộ của hoàng tử và hoàng nữ sẽ không

Tôi”.

Sở Ninh cười gắn: “Nhưng vào bí cảnh Hóa Long rồi thì hoàng tử và hoàng nữ cũng chẳng khác gì gà đất chó sành mà thôi”.

Bí cảnh Hóa Long có dư uy của yêu nghiệt bán thuần huyết, Động Thiên vào tới đó chỉ có thể cầm cự tối đa nửa canh giờ, hoàn toàn không thể đi theo bảo vệ được hoàng tử và hoàng nữ.

Sở Ninh cất Hạn Lôi Đao đi, đi lại chỗ ba mươi mấy cái xác.

Bọn họ đều là thiên kiêu của đại quốc, đương nhiên thiên phú không yếu, một số có thể khiến Lục Chuyển Tạo Hóa Công nảy sinh cảm ứng.

Sở Ninh âm thầm rút ra tỉnh chất của huyết dịch.

Nháy mắt.

Toàn thân Sở Ninh chấn động, trong cơ thể ngưng luyện ra sáu viên Tạo Hóa chủng.

“Không tồi”, khóe môi Sở Ninh mỉm cười.

Đẳng cấp huyết thống thần linh càng cao thì hắn càng có đủ sức mạnh để thăm dò cực cảnh.

Sở Ninh lấy nhãn Càn Khôn của những tu giả này, sau đó ném cho Tân Hoa Ngữ.

“Bắc, Bắc Vương đại ca, ngươi nhập siêu phàm Nhị Cực Cảnh rồi à?”

Hạng Bàng loạng choạng chạy tới, run rẩy hỏi.

Vạn Kỷ Ương chỉ đánh với Sở Ninh một chưởng rồi không dám đánh nữa, chẳng lẽ Hạng Bàng còn không đoán ra được hay sao?

Sở Ninh xoay người rời đi, không thèm để ý tới hắn ta.

“Sức quyến rũ của người nào đó thật là lớn”.

“Đầu tiên là An yêu tinh, giờ lại là một vị hoàng nữ”.

Tân Hoa Ngữ đi theo đẳng sau, rầu rĩ nói: “Ta thấy dáng dấp nàng ta cũng không tồi, chi bằng ngươi đi theo nàng ta đi”.

“Hạ Tổ hại ta rồi...", Sở Ninh ngửa mặt lên trời thở dài.

Bọn họ đi tiếp về phía tây thêm mười mấy dặm nữa thì gặp một dãy núi đồ sộ, không thấy bóng dã thú, trên trời cũng không có chim chóc bay lượn, bầu không khí tĩnh lặng tới độ đáng sợ.

Cảm giác đè nén khó tả nảy sinh trong lòng.