Một mảnh sân của Bắc Vương phủ bị cải tạo thành phòng luyện đan.
“Khụ, khụ!”
Tần Hoa Ngữ bước ra khỏi làn khói đen mù mịt, trông vô cùng chật vật.
“ối chà chà”. “Độc Vương, ngươi cũng làm nổ lò luyện đan cơ à?”
Yến Tử Lăng chạy như bay đến, ngó vào trong phòng rồi nở nụ cười xấu xa.
Dương Diệp và Nhân Đồ đến sau cũng nhịn cười.
Ở Bắc Cảnh trú đống mấy năm, bọn họ có ai chưa từng bị Tân Hoa Ngữ hạ độc, có ai chưa từng bị nàng ta cười nhạo.
“Thất bại thật à?”
Sở Ninh cau mày.
Nếu Tần Hoa Ngữ thật sự có thể luyện ra Thốn Phàm Đan thì sẽ gây ra ảnh hưởng đáng sợ cho Đại Hạ.
“Tiểu Dao, muội nói cho bọn họ biết, tại sao ta lại làm nổ lò luyện đan”, Tân Hoa Ngữ hết sức bình tĩnh.
“Ta đã xem qua phương thuốc của Tần tỷ tỷ, muốn luyện chế Thốn Phàm Đan thì cầm ba mươi loại dược liệu chính, mười tám loại dược liệu phụ”.
Sở Dao lại gần, đi quanh lò luyện đan vài vòng, sau đó phân tích: “Tần tỷ tỷ còn thiếu một loại dược liệu chính nữa là Chung Linh Nhũ, loại dược liệu chỉ xuất hiện ở linh thổ, vì thế đành phải dùng loại khác thay thế, nhưng bởi vì dược tính không đủ, không thể dẫn linh thành đan, thế nên lò luyện đan mới phát nổ”.
Sở Dao phân tích làm nụ cười xấu xa của Yên Tử Lăng cứng đờ.
Dùng dược liệu bình thường thay thế Chung Linh Nhũ chỉ có ở linh thổ?
Cô nàng này đúng là hung mãnh.
Nếu lấy được Chung Linh Nhữ, chưa biết chừng nàng †a thật sự có thể luyện ra Thốn Phàm Đan.
“Chính xác”.
“Tiểu Dao, muội rất có thiên phú”.
'Tân Hoa Ngữ khen.
Nàng ta đã dạy Sở Dao thuật luyện đan, nếu không phải luyện chế Thốn Phàm Đan rất nguy hiểm thì chắc chắn nàng ta đã cho Sở Dao tham quan học tập rồi.
“Không giống như một vài người, không bằng cả một cô bé!”
Tần Hoa Ngữ lại liếc Yến Tử Lăng, Diệp Dương và Nhân Đồ, tàn nhẫn đả kích bọn họ.
Tam đại thiên tướng chỉ có thể nhìn nhau cười gượng.
“Chung Linh Nh ở Ninh đau đầu.
Đại Hạ mới ngưng luyện ra qu, hóa thành linh thổ có thể tạo ra Chung Linh Nhũ thì còn cần thêm thời gian.
“Chẳng phải ngươi muốn đi Bí cảnh Hóa Long à?”
“Dẫn theo ta là được, đến lúc đó không thiếu Chung Linh Nhữ”.
Tần Hoa Ngữ nhìn Sở Ninh, đột nhiên nàng ta cười, nói.
“Bí cảnh Hóa Long có Chung Linh Nhữ?”, Sở Ninh nghỉ ngờ.
“Sao?”
Tần Hoa Ngữ bỗng nổi giận: “Ngươi có thể ở một mình với An Yêu Tỉnh, thế mà không muốn dẫn ta đi cùng à?”
“Được, được, được”.
Sở Ninh cười gượng.