Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 139




Sương mù phủ đầy Hư Giới, trông thê lương mà cổ kính, trên bầu trời là “thiên hà” bắt ngang, ôi thôi trông sao thật mỹ lệ hùng vĩ.

Đó là thiên hà do linh khí trong thiên địa tạo thành, chịu sự ảnh hưởng từ thần tích của Hư Giới, tạo phúc cho muôn dân đất nước.

Những luồng tinh thần lực vô cùng hùng hậu in dấu trong đó như ánh thái dương huy hoàng.

Đó là danh sách thứ tự trong thiên hà do người giữ ngọc tỷ của quốc gia lưu lại, cùng đẳng cấp với bảng thứ tự của Thanh Châu Đại Quốc.

Linh khí trong thiên hà lặng yên rồi bỗng nhiên rung chuyển, tỏa sáng rực rỡ.

Phía dưới.

Tinh thần lực của Sở Ninh nâng ngọc tỷ của Đại Quốc lên, hướng thẳng về phía thiên hà.

Vầng sáng rực rỡ ấy chiếu rọi chín tầng mây khiến tỉnh thần lực của Sở Ninh run lên nhưng rồi nó vẫn thẳng tiến.

“Có người đang tích tụ quốc vận!”

Trong Hư Giới, có tỉnh thần lực của cường giả Động Thiên hành động, ngay lập tức đã chú ý tới việc này: “Xem ra trên vùng đất Thanh Châu này lại có thêm một Động Thiên... không phải, hắn là Siêu Phàm!”

Ở vùng đất Thanh Châu.

Sở dĩ Nhật Nguyệt Lâu có thể chấp chưởng việc to việc nhỏ của các quốc gia ở Thanh Châu.

Ngoài thực lực của chính họ thì còn là vì bọn họ có. đủ sự công minh liêm chính.

Có thể khiến Nhật Nguyệt Lâu tặng thêm ngọc tỷ Đại Quốc ngoại trừ Động Thiên thì cũng chỉ có Siêu Phàm Cực Cảnh.

Nhưng Siêu Phàm Cực Cảnh rất hiếm, mỗi một vị đều là thiên tài tuyệt thế được sinh ra trên mảnh đất phi phàm, sao giờ mới tích tụ quốc vận chứ?

“Xem ra có việc lớn rồi!”

Luồng tinh thần lực ấy nhanh chóng bay ra ngoài.

Sau đó không lâu.

Âm! Âm! Âm!

Sương mù trong Hư Giới bốc hơi, một luồng tinh thần lực chui vào ngọc tỷ Đại Quốc.

Ở Thanh Châu. Tại Đại Quốc có thủ đoạn truyền tinh rất thần kỳ.

“Đúng là thiên tài Siêu Phàm Cực Cảnh, chẳng biết đến từ vũ triều nào đây!”



Những tinh thần lực ấy phiêu du, thời thời khắc khắc chú ý tới Sở Ninh.

Sở Ninh mặc nhiên không quan tâm. Tinh thần lực của hắn đang run sợ kịch liệt. Bầu trời Hư Giới đầy ắp áp lực.

Khổ nỗi hắn đưa ngọc tỷ Đại Quốc lên rồi nhảy vào trong thiên hà linh khí mới có thể ngưng tụ quốc vận.

Nhưng mà.

Hắn có cơ thể Nhập Vi, khống chế hoàn mỹ Tạo Hóa bảo thể, hiển nhiên tinh thần lực rất dồi dào nên đã hòa vào thiên hà linh khí.

“Nguyệt sứ của Nhật Nguyệt Lâu đã từng nói rằng trong thiên hà linh khí bao gồm tứ đại khu vực, bây giờ ta chỉ có thể đến đây”.

“May rằng sau này tu vi mạnh hơn còn tiến vào được, càng ngưng tụ quốc vận mạnh hơn”.

Sở Ninh thầm nghĩ.

Người tích tụ quốc vận ở Hư Giới hầu như đều là Động Thiên.

Vả lại danh sách thứ tự ở Thanh Châu Đại Quốc e rằng có tâm huyết của mấy triều đại.

Nếu hắn muốn một mai kia bước vào Siêu Việt, dẫn quân tiên phong thì chẳng khác nào khó như lên trời.

Ngay sau đó.

Sở Ninh ghim tinh thần lực của mình vào.

Ẩm.

Thiên hà linh khí rung chuyển như có chân long đang thét gào, nó rơi xuống Thất Luyện xa xăm rồi biến mất vào hư không.

Thất Luyện không đứt, gắn chặt với ngọc tỷ Đại Quốc, vĩnh viễn bảo vệ quốc gia.

Nơi Bắc Cảnh của Đại Hạ. Ở nơi đây có hơn trăm vạn vương quân đóng quân.

An Vương mặc bộ nhung trang, tay chống kiếm ngọc, nhìn về nơi xa xăm, vài sợi tóc thả rơi bên hai má.

Trên mặt nàng ta lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng vẫn không chịu ra sau nghỉ ngơi.

Bắc Vương dẫn quân tấn công Đại La.

Bắc Vương của Đại Hạ một mình chinh chiến một đất nước, giờ đã bước vào Đại La Võ Cung.

Nàng ta và tướng lĩnh Bắc Cảnh nào có tâm trạng nghỉ ngơi chứ.

“Vương, chắc chắn chúng ta có thể dập tắt trận chiến này!”



Nhân Đồ siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy kiên định.

Trong các tướng lĩnh ở Bắc Cảnh, hắn ta là người đi theo Sở Ninh lâu nhất, tận mắt chứng kiến thiếu niên khi xưa từ từ trút bớt vẻ ngây thơ, từng bước trở thành một Bắc Vương vĩ đại.

Người nọ làm sao sẽ bại trận chứ.

Rầm!

Một làn gió nhẹ thoảng qua khiến không gian bỗng trở nên sáng lạn.

Có hàng vạn hàng nghìn tia sáng từ trên trời cao. chiếu xuống, bao phủ ranh giới nơi Bắc Cảnh rồi lan ra khắp vùng đất.

“Đây là gì thế?”

An Vương bất ngờ, chợt chú ý tới đẳng trước bỗng xuất hiện một khoảng trời màu xanh lục.

Bắc Cảnh chiến tranh liên miên, đất đỏ trải dài ngàn dặm.

Một ngọn cỏ màu xanh lục đâm chồi trên mảnh đất đỏ, nó gần như héo rũ.

Nhưng sau khi được tắm nắng, thân và lá căng tràn, rực rỡ sức sống.

An Vương lại nhìn bốn phía xung quanh, bất chợt thẫn thờ.

Vâng sáng chiếu rọi.

Gột rửa không gian, khí trời trở nên tươi mát, dù không dùng huyết thống để khởi động hồng kiều Siêu Phàm thì bọn họ vẫn có thể cảm nhận được linh khí.

Hơn trăm vạn vương quân hoang mang không thôi.

“Đây, đây không phải là Thiên Hàng Can Lâm trong lời đồn đấy chứ!”

Một bà lão tuổi già sức yếu thốt lên.

Bà ta là tông chủ Thủy Nguyệt Tông, thực hiện hứa hẹn với Bắc Vương nên từ sau khi chạy tới Bắc Cảnh đã cùng canh giữ biên thùy với các tướng sĩ.

“Lão thân đã từng thấy trong một quyển sách cổ, nó nói rằng ở vùng đất Thanh Châu chỉ có Đại Quốc mới có thể ngưng tụ quốc vận, Thiên Hàng Can Lâm...”

Giọng Thủy Nguyệt Tông Chủ mạch lạc, mỗi một từ đều như một tia chớp giáng vào từng người một.

Ngưng tụ quốc vận!

Từ khi đóng đô đến nay, Đại Hạ Vũ Triều của bọn họ chịu đủ mọi sự khổ sở do chiến tranh mang lại.