Mười mấy người chết này khi còn sống tu vi không yếu, Bàng Phong không thể ứng phó được võ giả.
Hơn nữa.
Trên thi thể có chứa kịch độc, giống như thủ đoạn của Tần Hoa Ngữ.
“Kẻ đáng chết mà thôi”. Giọng nữ trong trẻo vọng ra từ Bắc Vương phủ.
Tân Hoa Ngữ xinh đẹp trong bộ váy đỏ tươi xuất hiện, thấy Sở Ninh không bị sao, đôi mắt nàng ta ánh lên vẻ vui mừng.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Sở Ninh cau mày.
“Ta sợ có người làm hại dì Lâm và mọi người”. “Ngươi muốn phạt thì tùy”.
Tân Hoa Ngữ nói ngắn gọn.
“Ca, cuối cùng ngươi cũng về rồi”.
“Mấy ngày nay, có rất nhiều kẻ xấu đến bên ngoài Bắc Vương phủ, may sao đều bị Tần tiểu thư ngăn lại”.
Sở Dao chạy như bay ra, nhào vào lòng Sở Ninh.
Từ khi hắn đi đến Hạ Lăng, quá nhiều chuyện đã xảy ra, mà chuyện nào cũng liên quan đến Sở Ninh.
Nàng ấy đứng ngồi không yên, chỉ mong huynh trưởng được an toàn Ị”
“Ngoan, ca không sao
Sở Ninh xoa đầu Sở Dao, sau đó nhìn về phía Tân Hoa Ngữ, nói với giọng nhẹ nhàng: “Vất vả cho ngươi rồi”.
Đại La Võ Chủ đích thân gây áp lực, hắn suy đoán có lẽ sẽ có người nhằm vào tộc nhân Sở gia, để tránh trở thành vật hy sinh trong Vũ Triều quốc chiến.
Bây giờ xem ra, quả nhiên là vậy.
May mắn Tần Hoa Ngữ đến đây, bảo vệ Bắc Vương phủ thay hắn.
“Việc ngươi làm ta vất vả còn ít à?” Tần Hoa Ngữ nói một cách lạnh nhạt: “Trước đây gặp nhau ở Bắc Cảnh, nếu không có ta cứu ngươi thì đâu ra Bắc
Vương hiện nay?”
“Ngươi đúng là biết lôi chuyện cũ ra nhai lại”, Sở Ninh cười gượng.
Tính cách của cô gái này là như vậy, trong nóng ngoài lạnh.
“Ninh Nhi...”
Sở Nguyên cũng đi ra. Ông đã dung hợp hoàn toàn cánh tay của cốt hỏa vượn, thành công đột phá Vũ Cảnh, trạng thái tinh thần cực tốt, chỉ có điều gương mặt không giấu được vẻ sầu lo.
Sở Hồng, Lâm Lam Chi và mười mấy tộc nhân đi theo sau ông cũng vậy.
Những ngày qua, Đại Hạ Vũ Triều rối ren, tin đồn rộ lên khắp nơi.
Bọn họ sẽ không trách cứ Sở Ninh chỉ vì áp lực do Đại La Võ Chủ tạo ra.
Hơn cả là bọn họ đau lòng.
Đứa con này của Sở gia đi đến ngày hôm nay, thứ hắn phải gánh vác vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
“Phụ thân, mẫu thân, đại bá, không phải chuyện gì to tát”.
“Chẳng qua là một kẻ đầy dã tâm đang mơ mộng hão huyền mà thôi”.
“Không bao lâu sau, con sẽ đích thân đánh thức ông ta, cho ông ta biết thế nào là hiện thực!”
Sở Ninh nở nụ cười xán lạn với tộc nhân, mà những gì hắn nói lại khiến Tân Hoa Ngữ chấn động.
Người này. Chẳng lẽ hắn muốn một mình tấn công Đại La Vũ Triều?
Với sự hiểu biết của nàng về Sở Ninh, hắn thật sự có gan làm như thế!