Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 11: Là phụ thân vô dụng!




Nhân Đồ đi theo Sở Ninh trở về, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói lời nào.

Giờ phút này lại dùng một câu cực kỳ sốc để ngăn cản Sở Dao bái sư.

"Phải, lão hủ không xứng".

Mộc Trạch chua xót, sợ hãi Nhân Đồ.

Đúng vậy.

Bắc Vương có thể lấy ra cực phẩm Tục Mạch Đan, dưới quyền hắn chắc chắn có đan sư giỏi hơn ông ta rất nhiều.

Chỉ có thể trách ông ta cứ cân nhắc thiệt hơn, không chịu tiếp nhận Sở Dao trước.

"Rốt cuộc thân phận của Sở Ninh hiện tại là gì?"

Sở Hồng ném ánh mắt thăm dò về phía Mộc Trạch, nhưng đối phương chỉ cười khổ, căn bản không dám lên tiếng nữa.

Bên trong căn phòng.

Sở Ninh lại cho Sở Nguyên ăn thêm mấy viên đan dược.

Sắc mặt Sở Nguyên trở nên hồng hào, huyết khí đã hồi phục, không khác gì với người thường.

"Ninh, Ninh Nhi?"

Sở Nguyên mơ hồ tỉnh lại, khi nhìn thấy Sở Ninh trước mặt, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó môi khẽ run lên.



Mọi lời nói nghẹn ngào trong cổ họng, cuối cùng hóa thành đau buồn và tức giận: "Đều là lỗi của phụ thân, lẽ ra ta không nên đưa con đến Liệt Dương Tông, khiến con chịu khổ sở như vậy. Ta thậm chí còn không thể lấy lại công đạo cho con".

"Là phụ thân vô dụng!"

"Phụ thân, cứ chữa thương cho người trước đã".

Sở Ninh ấn Sở Nguyên trở lại, giọng nói nhu hòa hơn.

Hắn rất khó có thể tưởng tượng ra phụ thân nghiêm khắc lại có mặt yếu đuối như vậy.

"Phụ thân".

"Vẫn luôn là phụ thân che mưa chắn gió cho con và Dao Nhi".

"Từ nay về sau sẽ đến lượt con".

Sở Ninh nhẹ giọng nói, bàn tay khẽ vuốt nhẫn Càn Khôn rồi lấy ra một cái xác thú.

Đó là một con hỏa vượn có hình dáng giống con người, thân thể khỏe mạnh, lông tóc như tơ lụa, đã chết từ lâu nhưng uy lực vẫn còn tồn tại, tiếng gầm của dã thú quanh quẩn.

"Dị chủng?"

"Đây là cấp độ gì?"

Ánh mắt của Sở Nguyên bị hấp dẫn.



Thần Linh từng xuất hiện qua ở Chân Linh đại lục.

Loài người là hậu duệ, có được huyết thống này, giữa các mãnh thú cũng sẽ sản sinh ra dị chủng.

Dị chủng có linh trí rất cao, vươn lên trong sự cạnh tranh giữa các loài động vật, thân mình lớn mạnh, có thể sánh ngang với những tu giả trong nhân loại.

Con hỏa vượn này rõ ràng là dị chủng, khí tức của xác thú chuyển động khiến Sở Nguyên cảm thấy ngột ngạt.

"Ở Bắc Cảnh Đại Hạ, ngàn dặm đất đỏ đã sinh ra được một cốt hỏa vượn có thể sánh ngang với Võ Cảnh".

Sở Ninh mỉm cười nói.

Sau khi thoát khỏi phàm tục và bước vào Siêu Phàm Cảnh, quả thực không thể làm sống lại cánh tay bị gãy, tái tạo xương cốt.

Nhưng hắn là Bắc Vương, đã ở Bắc Cảnh được sáu năm, trong tay có rất nhiều bảo vật.

"Dị chủng từ Vũ Cảnh?"

Sắc mặt Sở Nguyên thay đổi kịch liệt.

Sở Ninh mới mười chín tuổi, trong tay lại có một thi thể dị chủng đáng sợ như vậy?

Lúc này, Sở Ninh búng ngón tay bắn ra, làm rách ống tay áo bên phải của ông ta.

"Cốt hỏa vượn, ẩn giấu tất cả tinh hoa trong xương tủy, là bảo vật hiếm có".

"Phụ thân, con sẽ đưa cho phụ thân một cánh tay hỏa vượn, sau này người có thể bước vào Vũ Cảnh", Sở Ninh nghiêm mặt nói.