Bạc Vụ

Chương 3




Mấy ngày kế tiếp, Tống Tình lam chưa từng gặp lại Quý Vũ Thời.

Nghe Đoạn Văn nói, mấy ngày nay buổi sáng Quý Vũ Thời sẽ tới phòng huấn luyện học viên trong ban nghe giảng bài, buổi chiều sẽ ở phòng huấn luyện cá nhân tập luyện, mỗi ngày đều an bài kín kẽ, Uông bộ trưởng có tới thăm một lần, khen ngợi khích lệ một phen.

Trong mắt lãnh đạo, nhóm nhân viên làm việc văn phòng đại khái làm cái gì cũng có vẻ rất nỗ lực.

Uông bộ trưởng còn gọi điện thoại cảnh cáo Tống Tình Lam: "Tiểu Quý chăm chỉ thông minh, đến khi làm nhiệm vụ các cậu nhớ chú ý hợp tác đoàn đội, người ta dù sao cũng được xét cấp bậc hai sao, làm xong nhiệm vụ này thì cũng thăng lên một sao rồi. Đừng tưởng tôi không biết mấy cậu định đối xử với người ta như bình bông."

Tống Tình Lam hiểu rõ lại giả vờ hồ đồ: "Làm gì có chuyện đó."

Sân huấn luyện có phòng mô phỏng cá nhân, cũng có mô phỏng chiến đấu đoàn đội.

Hai ngày trước khi làm nhiệm vụ, mọi người theo lệ cũ tiến hành huấn luyện đoàn đội, sau khi gọi mọi người tập hợp thì Tống Tình Lam mới phát hiện thiếu mất Quý Vũ Thời: "Lão Đoạn, ông không thông báo cho cậu ta biết à?"

"Tôi tưởng hôm qua Lý Thuần đã nói với cậu ta rồi."

"Đệt, sao lại là tui nói? Tui căn bản không hề thấy mặt cậu ta!"

"Oh, chắc lại đi nghe giảng rồi."

"Thang Kỳ, cậu thiết lập huấn luyện."

Tống Tình Lam chuẩn bị tự mình đi tìm người, tránh bị Uông cục chụp mũ nữa.

Ra khỏi sân huấn luyện, Tống Tình Lam đi thẳng tới doanh địa huấn luyện học viên mới.

Làm đội trưởng trẻ tuổi nhất, lớp cận chiến của nhóm học viên mới vào Thiên Khung do Tống Tình Lam đứng lớp. Tống Tình Lam một thân võ nghệ cận chiến làm nhóm học viên xuất thân trường danh tiếng tự cao tự đại kia đàng hoàng không ít, đều là bị đánh tới dễ bảo. Vì thế Tống Tình Lam vừa xuất hiện ở ngoài cửa sổ liền làm học viên sợ tới dựng tóc gáy.

Giảng viên hướng dẫn đang giảng bài chuyên ngành, sau một trận xôn xao nhỏ, Tống Tình Lam nhanh chóng tìm được người mình muốn tìm.

Quý Vũ Thời ngồi gần cửa sổ.

"Không gian, tạo thành thân của chúng ta ở vũ trụ. Mà thời gian, tạo thành vũ trụ mà chúng ta đã biết."

Người hướng dẫn trên đài điều chỉnh hình ảnh toàn tức, vẽ thành một tia sáng ngũ sắc hình cung, không biết nó bắt đầu từ nơi nào, mà phần cuối cũng chìm vào hư vô.

Có học viên nhỏ giọng cảm thán.

Quý Vũ Thời cúi đầu, tựa hồ không chú ý tới biểu đồ đặc sắc trên đài.

"Thời gian giống như một tuyến lưu động để chúng ta có thể đi ngược quá khứ, cũng có thể tiến tới tương lai."

"Quá khứ không thể thay đổi---- một người không có khả năng xuyên trở về quá khứ giết chết ông nội của mình, chúng ta có thể hiểu nghịch lý ông nội. Nhà khoa học giả tưởng René Barjavel từng nói về tính nguyên tắc tự hiệp, ý là cho dù một người có thể trở lại quá khứ thì cũng không thể sửa đổi được tiến trình lịch sử. Bởi vì đơn giản là chúng ta của hiện tại chính là kết cục cuối cùng của vô số lần bị thay đổi."

Tia sáng trên không trung lóe sáng lưu động.

Người hướng dẫn tiếp tục nói: "Như vậy tương lai thì sao? Hơn hai mươi năm trước đoàn đội khoa học của quốc gia chúng ta đã phát minh ra Thiên Khung. Bọn họ đã phát hiện rằng thời gian không chỉ có một tuyến."

Theo người hướng dẫn vung tay, tia sáng hình vòng cung trên không trung phát sinh biến hóa.

Tia sáng bắt đầu phân liệt, từ thời gian hiện tại tóe ra vô số sợi mảnh về vô số phương hướng.

"Năng lực tính toán cường đại của Thiên Khung có thể đi tới vô số tương lai mà chúng ta đo lường tính toán được. Sự xuất hiện của nó làm nhân loại lần đầu tiên biết tới ở tương lai có thế giới song song tồn tại. Hệ thống Thương Khung thành lập hai mươi năm, các đội thủ hộ của các quốc gia trên thế giới thông qua Thiên Khung để tới các thế giới song song ở tương lai để làm nhiệm vụ, thành công ngăn chặn 1771 lần phát sinh tập kích khủng bố, 542 lần bạo động, 6 lần chiến tranh, thành công dự phòng 3 lần thiên tai phạm vi lớn."

...

Trong lúc giảng giải, rất nhiều hình ảnh đoạn phim được phát ra.

Tống Tình Lam đi tới trước cửa sổ: "..."

Thì ra "chăm chỉ thông minh" mà Uông bộ trưởng nói là vậy?

Quý cố vấn chăm chỉ thông minh đang ở trong lớp chuyên tâm.... chơi một cái máy chơi game cầm tay màu trắng đen rất phổ biến ở thế kỷ trước.

Những khối gạch dưới thao tác quen thuộc của cậu không ngừng biến hóa góc độ, dùng tốc độ cực nhanh rơi xuống, sáp nhập rồi biến mất, bốn hàng bốn hàng.... năm hàng... thậm chí là sáu bảy, điểm không ngừng tăng vọt, mỗi mảnh gạch đều theo một phương thức khó tin nhập vào vị trí thích hợp, làm người ta cảm thấy giây tiếp theo trò chơi này sẽ kết thúc chỉ là một loại ảo giác.

Không thể phủ nhận, Quý Vũ Thời là cao thủ chơi xếp gạch, tìm khắp Thiên Khung này cũng chưa chắc tìm được người thứ hai chơi giỏi hơn.

Bởi vì cúi đầu nên phần xương gáy cổ Quý Vũ Thời hơi nhô lên, phần bả vai gầy gò nhìn không sót chút nào.

Biểu tình Quý Vũ Thời rất chuyên chú, hàng mi dày rậm khẽ rũ, gò má có vẻ văn tĩnh, ngón tay thon dài, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, cũng giống như người này làm người ta có cảm giác---- cậu ta chưa từng phải chịu khổ.

Tống Tình Lam nghĩ, hoặc có lẽ người ta vốn không tính toán tới chịu khổ a!

*

Buổi chiều một ngày trước khi nhiệm vụ bắt đầu, mọi người tập hợp tổ chức họp nhiệm vụ.

Cũng giống như những buổi họp trước khi làm nhiệm vụ trước kia, trên màn hình là mục đích nhiệm vụ, còn kèm theo dấu hiệu chắc chắn.

Trung tâm chỉ huy đệ tam của tổng bộ Thiên Khung được phân công quản lý điều hành lần nhiệm vụ này, trong phòng họp ngồi ba bốn chục người, ngoại trừ đội bảy thì toàn bộ đều là người phục vụ cho nhiệm vụ này. Tổng chỉ huy đang ở trên đài giảng giải về nhiệm vụ lần này, ngay cả Uông bộ trưởng cũng ngồi nghe dưới đài.

"Một tháng trước, Thiên Khung tính toán được tinh nguyên năm 1460 nhân khẩu Tây Kinh xuất hiện biến động dị thường, khoảng thời gian đó mức độ suy giảm cao tới 3%."

Tổng chỉ huy phóng lớn bản đồ, chỉ vào một khu vực được đánh dấu đỏ.

"Dựa theo biểu đồ tính toán, loại trừ các nguyên tố thiên tai cùng các loại năng lượng, nhiệm vụ Thiên Khung phát ra lần này suy đoán là phát sinh tập kích khủng bố sinh hóa, nhiệm vụ được xếp vào cấp A."

"Tập kích khủng bố sinh hóa?"

"Không phải tụi tôi đã xử lý một lần rồi à?!"

"Case nhỏ thôi!"

"Tôi tiếp nhận nhiệm vụ." Tống Tình Lam ngồi nghiêng trong góc, ánh mắt đen như mực sắc bén nhìn điểm đỏ trên bản đồ: "Sau khi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cấp A này, tôi muốn nhận nhiệm vụ cấp S."

Anh vừa dứt lời, tiếng xì xào trong phòng họp lập tức lan ra.

Mọi người đều biết bình xét cấp bậc của nhiệm vụ cấp S gấp năm lần nhiệm vụ cấp A.

Hoàn thành xuất sắc mười hai nhiệm vụ cấp A làm đội bảy chỉ mới thành lập có hai năm trở nên nổi danh ở Thiên Khung, giống như một con hắc mã vọt vào top tiểu đội giá trị nhất. Thế nhưng chưa từng tiếp nhận nhiệm vụ cấp S làm bọn họ không có cách nào tiến vào top 3, vẫn luôn bị ba đội top đầu dùng điểm số siêu cao nghiền ép toàn diện, làm thế nào cũng không thể vượt lên.

Vì thế, đội bảy vẫn luôn khao khát nhiệm vụ cấp S.

Quý Vũ thời cũng có nghe qua chuyện này.

Cậu cùng nhóm đồng đội ngồi chung một chỗ, có thể nhìn rõ ràng dấp Tống Tình Lam. Cuồng vọng, tự phụ cùng khao khát giành được thắng lợi, hết thảy đều biểu lộ rõ ràng trong giọng nói của Tống Tình Lam.

"Tiếp nhận yêu cầu." Tổng chỉ huy khựng một chút, sau đó nói với Tống Tình Lam: "Sau nhiệm vụ này, trung tâm chỉ huy sẽ căn cứ theo biểu hiện chấp hành nhiệm vụ của đội các cậu mà một lần nữa đánh giá, nếu đạt yêu cầu thì có thể xin tiếp nhận nhiệm vụ cấp S."

Lý do thoái thác này Tống Tình Lam đã nghe rất nhiều lần.

Anh lạnh lùng ngồi đó, không biểu lộ gì.

Nó làm người ta nhịn không được hoài nghi, cái vị bướng bình này quanh năm suốt tháng phải phục tòng an bài sớm muộn gì cũng có ngày bạo phát.

Sau khi đại hội kết thúc thì còn phải mở một cuộc họp chiến lược, thế nhưng Tống Tình Lam lại đơn độc nói chuyện với Uông bộ trưởng cùng các vị lãnh đạo suốt hai tiếng.

Chờ đến khi Tống Tình Lam đi ra ngoài, tất cả đồng đội đã thay đổi y phục hằng ngày chờ sẵn.

"Kêu người mới tới." Tống Tình Lam thuận miệng nói.

Đêm trước khi làm nhiệm vụ toàn đội sẽ cùng đi ăn lẩu, "ăn một bữa ngon trước khi xuất phát" là lệ cũ trong đội.

"Gọi rồi. Quý cố vấn nói không đi được."

"Vẫn còn đang ở phòng huấn luyện."

Tống Tình Lam nhớ tới tình cảnh người nọ ngồi chơi xếp gạch trên lớp chuyên ngành, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.

Anh phân phó mọi người đi trước giành chỗ.

Trong sân huấn luyện có hơn trăm phòng huấn luyện cá nhân, đội bảy có số cố định của mình, Tống Tình Lam có quyền hạn, gần như không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được người mình muốn tìm.

Quý Vũ Thời quả thực mới vừa huấn luyện vong.

Cậu mới vừa ra khỏi máy mô phỏng, toàn thân đều là mồ hôi, cổ áo sơ mi chữ T màu xám tro bị thấm ướt, hai cánh tay máy vây ở bên người, một cái đưa khăn một cái đưa nước lọc.

Quý Vũ Thời nhận lấy nước, có chút bất ngờ khi Tống Tình Lam xuất hiện: "Tống đội?"

Tống Tình Lam đứng ở cửa, mặc dù bận vẫn ung dung khoanh tay, tựa hồ đang chờ một lời giải thích hợp lý.

"Sao không tham gia liên hoan?"

Quý Vũ Thời uống một ngụm nước, khóe mắt đuôi mày bị mố hôi thấm ướt, ngũ quan xinh đẹp cũng bị nhiễm hơi nước.

Rõ ràng đều là nam tính nhưng Tống Tình Lam chợt sinh ra cảm giác khác thường, phảng phất như anh xuất hiện trong phòng huấn luyện của đội hữu trong đội là chuyện cực kỳ kỳ quái, cần phải tránh đi mới đúng.

Quý Vũ Thời đáp: "Xin lỗi, buổi tối tôi có hẹn trò chuyện video."

Tống Tình Lam: "Không thể để muộn một chút sao?"

Quý Vũ Thời nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi: "Quá dính người, sẽ tức giận."

Những lời này ẩn ý cái gì làm Tống Tình Lam thoáng chốc hiểu được điểm then chốt, cũng hiểu vì sao mình lại cảm thấy nên tránh chuyện tới đây rồi.

Anh nhướng mày: "Người trong nhà?"

Cánh tay máy đã lanh lẹ nhận lấy khăn mặt mang đi xử lý.

Thế nhưng vẫn còn một giọt mồ hôi từ trán Quý Vũ Thời chảy xuống, cậu vô thức cầm lấy vạt áo sơ mi lau đi.

Phần bụng của thanh niên cứ vậy liền lộ ra, hoàn toàn khác biệt với đám thủ hộ giả ở Thiên Khung: eo vừa nhỏ vừa mềm dẻo, da trắng tới chói mắt, tựa hồ không thể chịu nổi một phát nắm. Theo động tác của cậu, trên phần bụng bằng phẳng mướt mồ hôi như ẩn như hiện phần lỗ rún tròn trịa ở phần lưng quần.

Tống Tình Lam dời mắt.

"Tống đội để ý à?" Quý Vũ Thời hiển nhiên hiểu được mâu thuẫn của đối phương, lời nói cực kỳ tự nhiên: "Phòng huấn luyện tôi từng dùng qua có cần khử trùng không?"

Vấn đề chán ghét đồng tính cực kỳ nghiêm trọng của Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời có nghe qua.

Nghe nói Tống Tình Lam từng bị người đồng giới công khai theo đuổi, vì thế chỉ cần là phòng có gay tới đều phải khử trùng.

Khiêu khích như vậy, Tống Tình Lam vẫn chưa tới mức để vào mắt.

Tống Tình Lam nói ra mục đích thực sự mà mình tới phòng huấn luyện, bất quá không chói tai nhiều như tưởng tượng: "Tôi muốn nói với cậu, có rất nhiều người muốn trộn lẫn vào đội hoàn thành nhiệm vụ cấp A để thăng cấp, thế nhưng rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện mình đã suy nghĩ quá viễn vông, bởi vì nhiệm vụ cấp A nguy hiểm hơn tưởng tượng rất nhiều. Nếu như Quý cố vấn vẫn còn người thân thì hiện giờ rời khỏi vẫn không muộn, tôi sẽ an bài cho cậu quay về Ninh thành."

Quý Vũ Thời tựa hồ không nghe ra ý châm chọc: "Thế nhưng đối với tôi mà nói, hiện giờ muốn rời đi đã là quá muộn."

Bầu không khí căng thẳng.

Tống Tình Lam mỉm cười: "Được, vậy tôi chỉ có một yêu cầu dành cho cậu."

Quý Vũ Thời thoạt nhìn rất bình tĩnh, đón nhận ánh mắt của anh.

Tống Tình Lam vứt qua một câu: "Phục tùng mệnh lệnh, ngoan ngoãn nằm thắng."

*[3]*