Bắc Tống Phong Lưu

Chương 695-1




: Tài nữ như trước

Bên trong truyền ra tiếng thở dài của Lý Thanh Chiếu, tiếp theo lại nghe nàng nói: - Mặc dù phu quân chỉ là nhắc tới Thái lão tặc, nhưng ta biết trong lòng phu quân vẫn có chút hổ thẹn với Chủng bá bá. 

- Thái lão tặc? 

Chủng Sư Đạo cười khổ một tiếng, nói: - Chiếu Nhi, cháu vẫn không hề thay đổi chút nào. Nhưng ở đây chính là học viện của Thái Thái sư, cháu ở đây gọi ông ấy như vậy, để người khác nghe thấy thì không hay đâu. 

Lý Thanh Chiếu cũng cười khổ nói:- Cháu cũng biết, nhưng gọi nhiều năm như vậy rồi, muốn thay đổi cũng không thể thay đổi được. 

Chủng Sư Đạo thở dài nói: - Đúng vậy! Kỳ thực nói ra vẫn là Thái sư nợ cháu rất nhiều. 

Lý Thanh Chiếu khẽ lắc đầu, giễu cợt nói: - Có câu nói được làm vua thua làm giặc, cha cháu và cha chồng cháu đều bại trong tay ông ta. Điều đó chứng minh ông ta thực sự có bản lĩnh hơn người. Hận thù chỉ có kẻ yếu mới có thể thấu được. Cháu càng hận ông ta tới xương, càng chỉ có thể chứng minh cháu chỉ là một kẻ yếu mà thôi. 

Lý Kỳ nghe tới đây, không khỏi thở dài. Hắn hiểu nỗi niềm của Lý Thanh Chiếu. Trong hai năm đó, có lẽ Lý Thanh Chiếu không muốn nhất chính là quay lại quá khứ, rối rắm trong hận thù, Lý Thanh Chiếu có thể bước qua được đã xem như chuyện không dễ dàng rồi. 

Lại nghe Chủng Sư Đạo cười ha hả nói: - Nếu nói như thế, lão phu cũng là một kẻ yếu. 

- Chủng bá bá, cháu không phải nói bá bá. Nhưng. 

Nói tới đây, Lý Thanh Chiếu bỗng dừng lại. 

Chủng Sư Đạo cười nói: - Có lẽ cháu muốn hỏi lão phu vì sao lại tới đây?Lý Thanh Chiếu ừ một tiếng, nói: - Thực không giấu gì, khi đó cháu nghe được tin này, quả thực có chút không dám tin.

Chủng Sư Đạo thở dài một tiếng, nói: - Chuyện này tất cả đều vất vả cho Lý Kỳ và Yến Nhi, lão phu mới có thể bỏ đi quá khứ đó, tới đây dạy học. 

- Lý Kỳ? 

- Sao thế? Cháu cũng quen cậu ta? 

- Đại danh Kim Đao Trù Vương ai mà không biết.Lý Thanh Chiếu dường như có ý chuyển đề tài, lại nói: - Yến Nhi mà Chủng bá bá nhắc tới có lẽ là Yến Phúc? 

- Còn không phải là quỷ linh tinh kia sao. Chủng Sư Đạo cười nói: - Đúng vậy, cháu có lẽ đã gặp nó rồi. 

Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói: - Không. 

- Hay chờ ta gọi Tến Nhi tới, chúng ta cùng tới Túy Tiên Cư vừa ăn vừa nói chuyện. 

Lý Thanh Chiếu khẽ a lên một tiếng, cùng với nụ cười chua xót.Chủng Sư Đạo sửng sốt, kịp phản ứng lại, vỗ lên trán mình, cười ha hả nói: - Lão phu suýt chút nữa quên mất, hai người các cháu từ nhỏ là nước lửa bất dung. Nhưng về điểm này, lão phu vẫn luôn không hiểu, tài năng của cháu và Yến Nhi đều không kém gì đàn ông, sao lại không hợp nhau? Bây giờ vật đổi sao rời rồi, sao cháu không vì lão phu mà cởi bỏ nghi ngờ này? 

- Chủng bá bá chê cười, cháu và Yến Phúc chỉ là tính cách không hợp mà thôi, không có gì có thể nói cả. 

- Ồ, tính của cháu lão phu rất hiểu. Năm đó, Yến Phúc vẫn còn là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, cháu lại ghét cô ấy như vậy. Trong đó nhất định có chuyện mà ta không hiểu, kỳ thực chuyện này ta còn nhớ cha cháu đã từng nói rồi, ông ấy cũng không hiểu lắm.Lý Thanh Chiếu thấy sắc mặt Chủng Sư Đạo quả thực nhìn mình, chỉ có thể nói thật: - Yến Phúc từ nhỏ thông linh lanh lợi, thiên tư hơn người, có lẽ cũng chính vì vậy, cho nên từ nhỏ cô ấy đã ít nói. Dù là nói chuyện, đó cũng chỉ là chuyện qua loa. Còn nhớ có một ngày, cháu và cha cùng tới phủ của cô ấy chơi. Cha để cháu chơi cùng cô ấy. Nhưng, khi cháu tới viện của cô ấy, thì thấy cô ấy đang cầm một bộ sách ném đi. Cháu liền ngăn cô ấy lại. Nhưng, ông biết cô ấy nói với cháu thế nào không? Cô ấy nói tác dụng duy nhất của sách chính là để dạy người biết chữ, nếu ta đã học hết rồi, còn cần sách làm gì? Cháu liền nói, sách còn có thể dạy cô đối đãi xử sự đạo lý. Cô ấy lại nói, đạo lý trong sách đơn giản chính là lời của những thánh nhân đó. Nếu là người nói, vậy đó đều là tự tư tự lợi, không chịu trách nhiệm lời nói, thực là rắm chó không thông, học cũng chỉ sẽ mất đi tâm trí. Ngược lại chi bằng dùng để sưởi ấm, còn có thể sưởi ấm cơ thể. Cháu còn muốn tiếp tục khuyên cô ấy, nhưng cô ấy lại lệnh cho kẻ dưới đem bỏ hết đi.Chủng Sư Đạo nhíu mày, vuốt râu, gật đầu nói: - Hóa ra là như vậy, cháu từ nhỏ đã coi sách như mạng, còn Yến Nhi lại đốt sách trước mặt cháu, khó trách cháu không chào đón cô ấy. Nhưng, dù cô ấy hành sự thường nằm ngoài dự đoán, nhưng tâm địa lại không xấu. 

- Chuyện này cháu biết. 

Không ngờ, tư tưởng của Lý Thanh Chiếu từ nhỏ đã cực đoan như vậy, quả thực không ngờ là cô ấy đã thay đổi rồi, còn cất giấu rất tốt. Lý Kỳ nghe xong mà nhíu mày. 

Lý Thanh Chiếu lại nói: - Cháu cũng rất muốn biết, vì sao Lý Kỳ và Yến Phúc lại khuyên được Chủng bá bá dạy học như vậy?Chủng Sư Đạo không trả lời mà hỏi lại: - Chiếu Nhi, cháu thấy học viện này thế nào? 

Lý Thanh Chiếu nói: - Mặc dù Thái Thái sư muốn dựa vào đây để xoay chuyển danh tiếng của mình, nhưng dù nói thế nào, những nạn dân không có chỗ ở đó mới là có lợi nhất, đương nhiên là được còn hơn không rồi. 

- Lý Kỳ có câu này nói không sai, tư nhân lợi nhỏ mà so với lợi lớn của đất nước, quả thực là chó má cũng không bằng. Nếu hành động này có lợi cho Đại Tống ta, lão phu hà tất phải tính toán với chuyện trước đây nữa? 

Lý Thanh Chiếu khẽ gật đầu, chần chừ một chút mới nói: - Dù nói như vậy, nhưng Chủng bá bá tới đây, chắc chắn tuyển người không phải dễ. 

- Đúng vậy, là có bạn thân thuở trước vì chuyện này mà mắng ta không có khí phách, cam lòng làm chân tay của Thái Thái sư. Thậm chí còn có một số người viết thư tuyệt giao với lão phu. Thực không dám giấu, lão phu cũng đã từng vì vậy mà do dự. Nhưng từ sau khi gặp được đám học sinh đó, lão phu thấy lựa chọn của lão phu không hề sai. Họ muốn chửi cứ để họ chửi đi. Thái sư còn nghiêm trọng hơn ta nữa, ông ấy có thể cười trừ, ta sao lại không thể chứ? 

Hóa ra Chủng Sư Đạo còn chịu áp lực lớn như vậy. Lý Kỳ nhíu mày, bước lên phía trước gõ cửa, nói: - Chủng Công có đây không? 

- Là Lý Kỳ à, mau vào đi.Lý Kỳ đẩy cửa bước vào, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Lý Thanh Chiếu, chỉ thấy Lý Thanh Chiếu mặc áo màu xanh nhạt, tóc dài vén lên, châm mộc cắm vẹo, vẫn tươi mát thoát tục. 

Lúc này, Lý Thanh Chiếu cũng nhìn về phía Lý Kỳ, cười lớn xem như là chào hỏi. 

- Chủng Công, Thanh Chiếu tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp. Lý Kỳ chắp tay cười với hai người. 

- Thanh Chiếu tỷ tỷ? 

Chủng Sư Đạo sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía hai người.Lý Thanh Chiếu cười khổ lắc đầu, tỏ ý bất đắc dĩ xưng hô như vậy. 

Da mặt Lý Kỳ cũng thuộc hàng miễn kiểm của đất nước, hiếu kỳ nói: - Chủng Công chớ không phải cảm thấy có gì không ổn chứ? 

Chủng Sư Đạo hơi giật mình, cảm thấy xưng hô này được nói ra từ miệng Lý Kỳ, cũng là chuyện đương nhiên, cười ha hả nói: - Không có, không có. Dừng lại một chút, ông lại nói: - Nghe nói lần này ngươi đi sứ Đại Kim, lại lập được công lớn, vì Đại Tống ta mà hãnh diện, thực là đáng chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng. 

Lý Thanh Chiếu cũng cười nói: - Chuyện này quả thực là chuyện vui, chúc mừng ngươi.Lý Kỳ cười ha hả nói: - Không có, không có, ta chỉ là đánh bậy đánh bạ, may mắn đấy thôi. Hai vị chớ quá khen. Ta sẽ kiêu ngạo, ha ha. 

Chủng Sư Đạo và Lý Thanh Chiếu nhìn vẻ mặt bựa của Lý Kỳ, không khỏi nhìn nhau, bật cười.