Bắc Tống Phong Lưu

Chương 630




Trận đấu đầu tiên diễn ra kịch liệt như vậy, khán giả ngồi xem như ngồi trên cáp treo vậy. Toàn những màn thót tim, hơn nữa đến thời khắc cuối cùng mới quyết định khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.

Đương nhiên, những chiêu vô liêm sỉ của đội Mã thị vệ cũng bị rất nhiều người lên án, chắc chắn rằng những trận đấu tiếp theo của họ sẽ càng có nhiều người đến xem.

Buổi tối hôm trận đấu kết thúc, khắp nơi trong kinh thành chào đón tin này. Kẻ thắng thì cầm tiền lắc lư đi nghêng ngang trên đường, rêu rao khắp nơi. Kẻ thua thì chỉ biết trốn trong nhà trùm chăn khóc.

Nhưng thắng lớn nhất vẫn là sòng bạc Hồng Vạn. Dù thắng hay thua cũng không khác nhau nhiều lắm, nhưng theo thủ tục và phí đặt cược thì bọn họ vẫn kiếm được đầy chậu, đầy bát, phải biết rằng đây là trận đấu đầu tiên.

Hơn nữa, Đại hội đá cầu này được tổ chức trên quy mô lớn, đã mang đến rất nhiều của cải cho một đám người. Thương nhân cũng bán đồ quanh sân đấu, biểu hiện của bọn họ cũng rất tốt, thu hoạch hôm đó cũng đủ cho bọn họ sung túc trong cả tháng. Kinh tế Đông Kinh được khôi phục nhanh chóng.

Bây giờ Lý Kỳ cũng không có thời gian mà quan tâm đến những việc này, vì công việc đón năm mới của Túy Tiên Cư cũng đủ mệt rồi. Mà cũng đã bắt dầu thành lập Tập đoàn công ty thành lập và đi vào hoạt động, sau này chắc chắn còn bận hơn nhiều. Có lẽ năm nay sẽ không có thời gian mà nghỉ ngơi nữa. Cho nên hắn tính nhân lúc này hãy để mọi người được thoải mái nghỉ ngơi trong 2 ngày.Mùa để vạn vật hồi sinh chính là chính là mùa xuân.

Ngày thứ hai khai mạc, Túy Tiên Cư dán thông báo ngừng kinh doanh một này. Ngoài ra cũng phát thiếp mời khách theo danh sách.

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn tờ mờ sáng, người đã đứng đầy cửa của Túy Tiên Cư. Vì rút kinh nghiệm lần trước cho nên lần này dù Lý Kỳ còn chưa đến, họ đã xếp hàng rất ngay ngắn.

Lần này khách quen đến nhiều gấp đôi lần trước, cả một đám đông nghìn nghịt. Họ đứng trước cửa làm tắc nghẽn cả giao thông.

Điều khiến người đi đường ngạc nhiên nhất chính là những người đến đây đều mang theo cuốc hoặc một cái xẻng lớn.Một lát sau, Lý Kỳ cưỡi một con lừa chậm rãi đi tới, bên cạnh là huynh muội Mã Kiều và Trương Nhuận.

Tiểu Ngọc thấy Lý Kỳ vội ra đón nói: - Lý đại ca, tất cả đồ đạc chuẩn bị xong hết rồi.

Lý Kỳ đầu tiên là chắp tay về phí mọi người rồi chào hỏi sau đó nói: - Mọi người đến đủ chưa?

- Cụ thể thì tôi cũng không rõ nhưng hình như bọn Cao Nha Nội vẫn chưa đến.

- Vậy sao?Lý Kỳ nhìn mọi người một lượt vẫn không thấy bóng dáng y đâu. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Không chờ bọn họ nữa, dù sao cũng biết chỗ rồi tự đến thôi.

Vừa dứt lời thì nghe thấy có tiếng vó ngựa dồn dập ở phía đông.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn mắt hắn trợn lên. Mẹ ôi! Đến lúc nào bọn này mới hiểu luật giao thông đây?

Theo khói bụi cuồn cuộn, cầm đầu là Tứ tiểu công tử cưỡi tuấn mã đến.

Lôi như bay ngoài Hồng Thiên Cửa ra thì còn ai khác nữa chứ. Chỉ thấy y cầm cái cuốc đằng sau lưng trông như phiên bản Triệu Tử Long làm nông nghiệp.Xuyyyy.

Trong nháy mắt bọn họ đã đi đến trước mặt Lý Kỳ.

Cao Nha Nội ngồi trên lưng ngựa nhìn quanh một lượt nói: - Sao bọn Tống Ngọc Thần còn chưa tới? Nha Nội tôi còn phải tỉ thí với họ phen nữa.

Lý Kỳ cười nói: - Y đến để chắp tay vái tôi à?

- Cũng đúng, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ. Cao Nha Nội cười ha ha nói.Hồng Thiên Cửu liền nhảy xuống ngựa, vội vàng kéo xe lừa sang bên cạnh, thấy mấy viên đá, ngắn thì 1 thước, dài phải đến 3-4m, dày 2-3 phân liền tò mò hỏi: - Đại ca, những viên đá này để làm gì vậy?

Lý Kỳ cười nói: - Đây là để nấu ăn.

- Nấu ăn? Dùng đá nấu ăn, thật không thể tin nổi.

Mọi người đều vây quanh, muốn xem những viên đá này đến tột cùng là bất đồng ở chỗ nào.

Hồng Thiên Cửu vỗ tay kích động nói: - Chứ không phải là huynh dùng mấy viên đá này làm nồi, lấy cuốc làm muôi sao? đại ca, huynh thật không hổ là Kim đao Trù vương. Thật là quá tuyệt.

Mọi người nghe xong, cũng cho là thật liền trợn to mắt nhìn Lý Kỳ.

Tiểu Cửu này đúng là làm cho người ta phải đau đầu quá. Lý Kỳ toát mồ hôi ngượng ngùng nói: - Tiểu Cửu, trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy. Tác dụng của mấy viên đá này cậu nói không sai đúng là có thể dùng làm nồi nhưng chẳng có liên quan gì đến những cái cuốc này.

Chỉ nghe có một người hỏi: - Vậy ngươi bảo bọn ta mang cuốc đến đây làm gì?

Lý Kỳ cười nói:- Bảo mọi người mang cuốc đến là để các vị đi trồng cây ăn quả.

- Trồng cây ăn quả?

Mọi người ngỡ ngàng.

Cao Nha Nội giận nói: - Ngươi bảo bọn ta đi trồng cây? Thật là nực cười.

Lý Kỳ giải thích: - Sở dĩ ta sắp xếp như vậy là có 3 nguyên nhân. Thứ nhất nếu là du xuân thì đương nhiên phải là chuyện có liên quan đến mùa xuân, mà trồng cây là hoạt động có ý nghĩa nhất. Ta cho rằng nếu tự trải nghiệm sẽ có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của mùa xuân một cách tốt nhất. Thứ hai việc này cũng giúp mọi người giải khuây. Hơn nữa còn học được không ít thứ. Thứ ba đó là có thể tiếp tục cung cấp nguyên liệu làm ra nhiều món ăn ngon.

Hồng Thiên Cửu cau mày nói: - Hai điều trước thì được, nhưng điều cuối cùng thì có ý nghĩa gì?

Lý Kỳ cười nói: - Các vị đều có thân phận, có địa vị, hoa quả gì cũng từng nếm qua nhưng có một loại hoa quả tin chắc là mọi người chưa từng được ăn.

Hồng Thiên Cửu nói: - Quả gì?

- Đó chính là quả tự mình trồng lây.Lý Kỳ bắt dầu ba hoa: - Cùng là một quả lê hay một quả đào nếu bằng chính mồ hôi công sức mình chăm bẵm thì sẽ là thứ quả ngon nhất trên đời này. Dừng lại một lúc hắn tiếp tục nói: - Thực ra hôm nay nơi mà chúng ta phải đến chính là vườn trái cây lúc trước tại hạ đã xây dựng. Mùa thu hoạch vừa rồi hoa quả mà mọi người được thưởng thức hương vị thế nào chắc cũng không phải nói nữa.

Mọi người nghe thấy vậy liền gật đầu luôn tục, bọn họ đúng là chưa từng được ăn hoa quả của chính mình trồng.

Lý Kỳ lại tiếp tục ba hoa: - Ngoài ra còn 1 điều nữa, đó chính là ảo giác về mùi vị trong giới ẩm thực.- Ảo giác mùi vị?

Hồng Thiên Cửu thấy mơ hồ vội vàng nói: - Ảo giác mùi vị là gì?

Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, cái gọi là ảo giác mùi vị chính trạng thái lúc mọi người bị đói khát. Cơ thể tự nhiên sẽ tưởng tượng ra mùi vị mà mình thích. Ví dụ cũng là một bát cơm trắng bình thường ăn nó cũng chỉ như vậy. Nhưng khi bụng cậu đang rất đói ăn vào sẽ cảm thấy mùi vị của nó đúng là tuyệt vời nhất trần gian. Đây chính là một loại ảo giác. Loại ảo giác này có thể làm tăng mùi vị của món ăn lên đến mấy chục lần. Sau khi mọi người trải nghiệm sức hấp dẫn của thiên nhiên về, sẽ được thưởng thức món ăn. Nếu các vị không ngại, tại hạ có thể làm mùi vị món ăn cao lên mấy lần, sẽ cảm giác thế nào?Mọi người nghe thấy liền nuốt nước miếng ừng ực vắt óc để tưởng tượng ra hương vị mơ hồ này.

Tiểu Ngọc và Ngô Phúc Vinh biết nội tình, nghe thấy hắn nói những câu này cũng sợ đến ngây người ra. Trong lòng họ thầm thán phục tài ăn nói của Lý Kỳ. Đơn giản là hắn chỉ muốn mọi người giúp hắn trồng cây, không ngờ hắn lại kéo ra lắm đạo lý như vậy.

- Ngon. Ngon. Cảm giác mùi vị, thú vị, thú vị lắm.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên người nói chính là Thái Mẫn Đức. Hắn ngạc nhiên: - Không ngờ là Thái viên ngoại cũng đến.

Thái Mẫn Đức cười ah ha nói:- Thái mỗ cùng là thành viên của Hoàng kim hội. Lần này đến là để học tập Lý công tử. Thời gian trước Thái mỗ cũng mua được mấy vườn trái câu. Y nói xong liền nháy mắt Lý Kỳ.

- Khụ khụ khu Hắn kho khan mấy tiếng cười nói: - Viên ngoại khiêm tốn quá, khiêm tốn quá. Học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau thôi. Hắn thầm nghĩ không ngờ là vẫn không lừa nổi tên hồ ly tinh này.

Hồng Thiên Cửu gật gật đầu nói: - Có lý, có lý. Trước khi xem trận bóng đá kia cho dù ăn cái gì tôi cũng có ảo giác mùi vị.Xem ra chắc là qua kiểm tra rồi. Lý Kỳ lau mồ hôi nói: - Nếu các vị không có nghi vấn gì vậy chúng ta lên đường thôi.

Đoàn người lũ lượt xuất phát từ Túy Tiên Cư.

Lần du xuân này được sắp xếp ở Đông Giao, bởi vì miếng đất mà đám người Lý Kỳ thuê không phải là một miếng đất hoàn chỉnh. Đông một mảnh, tây một mảnh trải rộng khắp kinh thành cho nên hắn phải chia thành từng vườn. Hôm nay bọn họ đi là Lê viên, chính là vườn trồng lê.

Đi được khoảng nửa canh giờ thì đến một khoảng đất trống, cỏ xanh mênh mông, cảnh sắc hài hòa. Mọi người chỉ trỏ xung quanh, trò chuyện với nhau rất thích ý.

Lại đi được một đoạn đường từ xa xa đã nhìn thấy hàng rào gỗ của vườn. Do vườn quá lớn cho nên không thể nhìn được rốt cuộc giới hạn của nó đến đâu. Nhưng đã nhìn thấy thấp thoáng cây con đang sinh trưởng mơn mởn đón xuân.

- Các vị, chúng ta tới rồi.

Mọi người rối rít bước vào vườn.

Đi đến cửa thấy có một tấm biển gỗ có viết hai chữ " Lê viên".

Lúc này có một ông già đi tới khom người nói: - Đông chủ, mọi người đến rồi.

Những người này chính là nhà vườn được Lý Kỳ mời đến. Tuy thời đại này đã xuất hiện quan hệ thuê mướn nhưng đại bộ phận nông dân vẫn là tá điền. Cái gọi là tá điền chính là chịu sự bóc lột về địa tô. Bọn họ chưa nộ địa tô sẽ bị ép đi lao động, bị bóc lột nặng nề.

Nhưng Lý Kỳ cũng không làm như vậy. Lần này hắn tuyển những nông dân có kinh nghiệm trên quy mô lớn. Tất cả là dùng mối quan hệ thuê mướn. Hơn nữa hắn đãi ngộ cũng tốt trừ vào thu thuế, bọn họ có một bộ phận được trả thù lao đây cũng chính là lý do mà vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Lý Kỳ đã có thể truyền hơn trăm người đến làm vườn.

Tiền lương của khoảng 100 người đối với Lý Kỳ mà nói chỉ là một sợi lông mày không đáng kể. Một khi vườn đã được thu hoạch thì hắn kiếm lợi sẽ gấp cả nghìn lần. Như vậy hắn mới là người thắng lớn nhất.

Lý Kỳ ừ một tiếng rồi cười nói:- Gần đây thế nào rồi?

- Xin đông chủ yên tâm, tất cả đều tốt.

- Vậy là được rồi.

Ông lão kia nói: - Nhưng Đông chủ, vừa rồi có một đám người đến bọn họ nói là bạn của ngài.

- Ai vậy?

- Lão Hán không biết, nhưng nhìn thì họ đều là quan, quyền quý, nam có, nữ có.- Người ở đâu rồi?

- Ở bên trong.

- Ừ, ta biết rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói với tiểu Ngọc: - Tiểu Ngọc, cô dẫn mọi người vào vườn trước, bỏ đồ xuống tôi đi xem xem thế nào đã.

- Vâng.

Lý Kỳ đi theo ông lão đi vào tận cùng bên trong thì phát hiện ra đám người kai. Không ai khác đúng là địa chủ lớn nhất Đại Tống - Tống Huy Tông, ngoài ra còn có Thái Kinh, Vương Phủ, Bạch Thì Trung và các đại thần liên quan.

Lý Kỳ giật mình không phải vì bọn họ đến, mà là hắn giật mình bởi vì Tần phu nhân cũng có ở trong đó.