Bắc Tống Phong Lưu

Chương 563-1




Lý Lý quay đầu lại nhìn thái thấy cái bụng to của Thái Mẫn Đức đang dẫn Thái lão tam đi tới, hai người chắp tay chào Tần phu nhân.

Tần phu nhân khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

Thái Mẫn Đức biết Tần phu nhân vẫn luôn để bụng những gì trước kia lão đã làm cho nên cũng không để ý.

Lý Kỳ cười nói:- Viên ngoại nói sai rồi, tiền là chuyện nhỏ nhưng vấn đề là ngay cả một cọng lông cũng không thấy mà phải bỏ ra mấy trăm đồng, thế mà mà bảo mở tiệc sao, là ăn cướp thì có.

Thái Mẫn Đức cười nói:- Thái mỗ thì lại nghĩ nó rất bình thường, có 180 món ăn mặc cho mọi người thưởng thức, nếu Vương lầu không thu tiền, vậy thì có lẽ lúc chúng ta đến đã chen chúc nhau không thể vào được rồi.

Điều này cũng đúng, nhưng ngoài miệng Lý Kỳ vẫn không chịu thua nói:- Nhưng dù gì chúng tôi cũng là khách bọn họ mời đến, làm gì có lý bắt khách phải trả tiền. Thôi đi, đợi lát nữa tôi sẽ đòi lại.

Tần phu nhân nói:- Ngươi đừng có gây chuyện.

Lý Kỳ cười nói:- Phu nhân yên tâm, tôi không lỗ mãng như vậy đâu. Nhưng cô sẽ thấy, Túy Tiên Cư chúng ta nhất định sẽ là người thắng trong cuộc thi ẩm thực này.

Lúc mọi người đang nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên có 7-8 người ở phía đối diện đi tới, đúng là Trương Xuân Nhi, Vương viên ngoại và đám chưởng quầy của một vài tửu lâu.

- Tần phu nhân, Kim Đao Trù Vương đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho tiểu điếm. Vương mỗ không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.Vương viên ngoại hướng về Tần phu nhân, Lý Kỳ cười chắp tay nói, nhìn cũng biết hôm nay ông ta rất vui vẻ.

Tiểu nhân đắc chí, Lý Kỳ vừa định nói thì đã bị Tần phu nhân giành mất:- Không dám, không dám, được Vương viên ngoại mời là vinh hạnh cho chúng ta rồi.

Lý Kỳ còn không biết suy tính trong lòng Tần phu nhân hay sao, hắn khẽ mỉm cười im cũng im lặng không nói gì.

- Đâu có, đâu có.

Vương viên ngoại cười ha ha liếc nhìn Lý Kỳ, ánh mắt của ông ta có vẻ giận dữ, nhưng vẫn vừa cười vừa nói:- Bây giờ buổi tiệc còn chưa bắt đầu. Tần phu nhân, Lý sư phó, không ngại thì lên lầu nghỉ ngơi một chút đi.

Tần phu nhân cũng không thích đứng ở chỗ này liền gật dầu nói:- Vậy xin đa tạ ý tốt cảu viên ngoại.

- Mời!

- Làm phiền rồi.

Lúc này, trong đại sảnh đang có rất nhiều người chú ý đến đại mỹ nhân vừa mới đến. Cho dù là Tần phu nhân đã dùng vải lụa xanh che mặt nhưng sức hấp dẫn vẫn không vì thế mà giảm đi. Mọi người đều xì xào bàn luận.

- Phu nhân của Túy Tiên Cư này đúng là đẹp như tiên.

- Hôm nay mới hiểu, năm đó nàng vẫn còn chưa làm vợ người ta nhưng bất kể mỹ mạo hay tài danh đều không hề thua kém Lý nương tử - tài nữ đệ nhất Đông Kinh. 

- Vậy thì đã sao, bây giờ không phải đã thành quả phụ rồi sao?

- Ôi, họ Tần kia cũng không may mắn chút nào, cưới được kiều thê như vậy mà lại phải chết sớm.

......

Lý Kỳ nghe thấy những lời đồn nhảm này trong lòng hắn cũng hiểu vì sao Tần phu nhân lại không muốn ra cửa. Hắn thở dài, chợt bên cạnh có người nói:- Không biết vì sao Lý sư phó lại thở dài?

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy là Trương Xuân Nhi, hắn nói:- Haiii, đừng nói nữa. Vừa rồi trước khi đi có ra nhà xí, không cẩn thận làm rơi mất mấy trăm đồng xuống dưới đó, hài.

Trương Xuân Nhi sửng sốt, lập tức kịp phản ứng biết là hắn đang ám chí đến chuyện phí vào cửa liền nói:- Hôm nay, Lý sư phó đi vào đấu kim, chỉ mấy trăm đồng thôi, nhắc đến làm gì.

- Cũng đúng, coi như để góp quỹ thiên nhiên đi.Lý Kỳ gật gật đầu cười nói:- Không biết hôm nay Trương nương tử chuẩn bị món ngon gì? Tôi rất chờ mong đấy.

Trương Xuân Nhi lắc đầu nói:- Lý sư phó không tham gia, ta cũng không muốn đến cảnh náo nhiệt này.

Lý Kỳ cười nói:- Trương nương tử thực sự coi trọng Lý mỗ vậy sao?

Trương Xuân Nhi cười ha ha nói:- Thử hỏi ai dám coi thường đại danh đỉnh đỉnh Kim Đao Trù Vương. Nhưng Trương Xuân Nhi lại nghĩ kiến càng lay cây cổ thụ một chút, muốn tỷ thí với Lý sư phó một lần.

Cô muốn đấu với ta? Nhưng ta lại không muốn đấu với cô đấy. Lý Kỳ cười nói:- Trương nương tử thật biết nói đùa, thực ra chúng ta vẫn luôn tỷ thí mà. Ta cảm thấy khách hàng đánh giá mới là thật nhất.

Trương Xuân Nhi lắc đầu nói:- Khách hàng đánh giá chỉ ở một phương diện thôi, khi thức ăn làm đến một cảnh giới, bọn họ cũng nếm không ra đâu. Chỉ có thể căn cứ vào khẩu vị của cá nhân để phán đoán mới là công bằng nhất. Giống như món Khai thủy tung điệp kia của Lý sư phó có mấy người nếm ra mùi vị chứ. Ta nghĩ người như Thái Thái sư mới có thể đánh giá được công bằng nhất.

Lý Kỳ nói cho có lệ:- Trương nương tử nói cũng có lý, nhưng thời gian này sợ là không thể, để mấy năm nữa đi.

Trương Xuân Nhi nghe nói như thế vẻ mặt liền giận dữ. Nàng nghĩ là Lý Kỳ coi thường tài nấu nướng của mình cho nên mới muốn để cho mình luyện thêm mấy năm nữa. Nhưng căn bản là nàng không biết Lý Kỳ không muốn so bì với nàng. Nàng cười ngoài mặt nói:- Được rồi, ta còn có chút việc xin đi trước.

- Được.

Lý Kỳ và Tần phu nhân đi theo Vương viên ngoại đến tầng hai, lúc đang chuẩn bị đi lên tầng ba thì bỗng có một người đàn ông đi tới hỏi Tần phu nhân:- Xin hỏi vị này chính là thiên kim của Công bộ Vương Thị Lang?

Tần phu nhân quay đầu lại nhìn bỗng gieo lên:- Trịnh nhị ca!

Trong giọng nói còn có niềm vui bất ngờ.

Lần đầu tiên Lý Kỳ nhìn thấy Tần phu nhân kích động như vậy. Ngay cả lúc trước khi lần đầu tiên Tần phu nhân nhìn thấy hắn bảnh bao cũng rất bình thản. Hắn liền liếc nhìn người đàn ông kia một cái, người này khoảng 30 tuổi, cao khoảng 1m75, mặc áo bào xanh. Nhìn phong trần, tao nhã cũng có phong độ lắm.

Người đàn ông kia cười ha ha nói:- Tam nương, quả nhiên là muội, nhiều năm không gặp từ khi chúng ta chi tay rồi.

Đầu tiên là Tần phu nhân thi lễ rồi hỏi:- Nhị ca, huynh về từ khi nào vậy?

Người đàn ông kia nói:- Mới được mấy ngày, đang định đi tìm muội thì không ngờ hôm nay lại gặp muội ở đây.

Tần phu nhân cười nói:- Không ngờ được thời gian qua đi cảnh vật cũng thay đổi. Nhị ca vẫn yêu ẩm thực. Không biết hôm nay Nhị ca chuẩn bị món ngon gì?

Người đàn ông kia cười ha ha nói:- Không ngờ thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi. Tam nương muội vẫn thần cơ diệu toán như vậy, chẳng giấu được muội chuyện gì. Hôm nay, ta có chuẩn bị món mì Vân Anh năm đó ông nội ta đã làm.

Mì Vân Anh? Lý Kỳ cả kinh thầm nghĩ, lẽ nào ông nội người này chính là người sáng tạo ra mì Vân Anh sao?

Tần phu nhân ồ lên một tiếng vui sướng nói:- Vậy thì hội ẩm thực này người đứng đầu còn không phải Nhị ca thì còn là ai nữa?

Phu nhân cô cũng đề cao người khác quá đấy. Chúng ta là đại biểu đi tham dự đó nha, mì ăn liền của ông đây cũng chưa chắc đã thua mỳ Vân Anh đâu? Lý Kỳ nghe thấy thế liền bất mãn.

Người đàn ông kia lắc lắc đầu nói:- Hôm nay ta chỉ làm món đó thôi chứ không tranh giành gì cả.

Thực ra ngươi rõ ràng đến là để tranh giành mà! Lý Kỳ phủi miệng khinh thường.