Bắc Tống Phong Lưu

Chương 538




Lý Kỳ không ngờ là thời đại này khẩu vị của nhiều người lại nông cạn như vậy. May là hắn không giải thích tỉ mỉ lại hàm nghĩa nếu không thì cho dù Tiểu ngưu hoàn này có ngon thế nào ba cô gái kia cũng sẽ không thể ăn nổi nữa rồi.

Không được khen ngợi, lại còn bị nhìn bằng ánh mắt căm phẫn trong lòng Lỳ Kỳ hậm hực vô cùng. Hắn vội đi giải thích lại cho rõ đầu đuôi nhưng ba cô gái đâu còn dám ăn nữa, họ nhất trí là yêu cầu Lý Kỳ phải sửa lại cái tên này.

Ai bảo đứng trước mặt lại là ba tài nữ, không thể thông tục được, Lý Kỳ đành phải đổi tên lại cho bánh là “Hồng hoàn nhất phẩm”.

“Hồng hoàn”, không còn phải nghi ngờ gì nữa nó là để ám chỉ Qúy Hồng Nô.

Từ nhỏ Phong Nghi Nô đã dấn thân vào hồng trần sao lại không hiểu hàm nghĩa trong cái tên này chứ. Lại nhìn thấy vẻ mặt của Qúy Hồng Nô đang e thẹn, trong lòng càng chắc về suy nghĩ của mình. Nàng cũng hiểu câu nói kia của Bạch Thiển Dạ “ Không nhìn ra bộ mặt thật, chỉ là duyên ở trong núi?. Thâm sâu lắm nhưng điều này cũng chứng tỏ Bạch Thiển Dạ đã biết quan hệ của Qúy Hồng Nô và Lý Kỳ. Thực sự nàng rất khó tin Bạch Thiển Dạ lại có thể hòa hợp với Qúy Hồng Nô như vậy.

Đương nhiên Bạch Thiển Dạ hiểu, nhưng cho dù nàng không nói ra thì nhưng vẻ mặt hớn hở của nàng như vậy chính là không để tâm, còn cố tình nhắc nhở Lý Kỳ, thịt bò thì ít, chi bằng làm “Hồng hoàn nhất phẩm” này dè dặt một chút.

Điều này đương nhiên là Lý Kỳ biết, hôm nay chỉ là nếm thử Ngưu hoàn, viên thịt heo, viên cá thì hắn cũng đều làm rồi, tuy đúng thịt bò là lựa chọn thượng hạng nhưng bây giờ thịt bò đắt đỏ không nên lấy ra để buôn bán.

Năm ngày liên tiếp, Lý Kỳ đều ở trong bếp chuẩn bị vò thịt cho chuyện xuôi nam.

Hôm nay là món thịt vò xuôi nam thứ hai. Lần này Túy Tiên Cư mặc dù không phái quá nhiều người đi nhưng người nào cũng rất tinh anh. Đến cả đệ tử đóng cửa của Lý Kỳ là Trần Đại Trụ cũng đang chờ xuất phát rồi. Sở dĩ Lý Kỳ chọn anh ta đi là vì nhìn thấy anh ta điềm đạm, chắc chắn là một người tương đối có trách nhiệm.

Còn Trần Đại Trụ xuôi nam ngoài việc phụ trách bánh bao và vịt nướng của đại lý Giang Nam thì còn có nhiệm vụ chú ý đến mở tửu lầu ở Giang Nam. Trong giai đoạn quan trọng, Lý Kỳ đã phái Trần Đại Trụ đi, chứng tỏ hắn coi trọng thị trường bên Giang Nam đến mức nào. Đi cùng hắn còn có mấy người nữa, tất cả đều là một tay Lý Kỳ cân nhắc, đều là người tinh thông về quán rượu, hơn nữa bọn Điền Thất có thể nói là có bao nhiêu người tinh anh của Túy Tiên Cư đã ra hết rồi. Điều này cũng làm cho Tiểu Ngọc càng thêm nhiều áp lực. Dù sao những trợ thủ đắc lực đã đi gần hết, nhưng chỉ có như vậy thì Lý Kỳ mới có thể yên tâm được.

Lý Kỳ, Thái Mẫn đứng ở bờ sông nhìn thuyền lớn dần dần đi xa, ánh mắt hiện lên sự chờ mong, hưng phấn. Còn hai người Trần Tiểu Trụ, Ngô Tiểu Lục đó vừa vẫy tay chào, vừa lau nước mắt. Ba người họ lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Người khác khó mà lý giải được.

Còn quán rượu Đông Kinh mấy ngày nay yên tĩnh lạ thường. Việc buôn bán của Kim Lâu càng ngày càng lớn. Một vài đồng minh của nó cũng ngày càng nhiều, đều rất mạnh mẽ, cứng rắn, có thể nói là tất cả đều vui vẻ. Còn Phàn Lâu bên này dường như một chút sức lực cũng không có, việc kinh doanh càng ngày càng tệ đi. Đến dân chúng cũng đều lo lắng cho Phàn Lâu, dù sao đó cũng là cửa hiệu lâu đời. Hơn nữa, nó còn được xưng là đệ nhất tửu lâu ở Đông Kinh, nếu cứ như vậy mà đi xuống thì thực sự khiến người ta rất tiếc.

Nhưng, mọi người chắc chắn không thể ngờ được bão tố đến từ đêm hôm trước.

Sau khi tiễn Trần Đại Trụ đi, Lý Kỳ bắt đầu vào việc cạnh tranh với Kim Lâu. Ngày thứ hai vò thịt xuôi nam, Túy Tiên Cư và Phàn Lâu đã đồng thời đẩy sản phẩn ra, trong đó bao gồm một sản phẩm lấu, một sản phẩm canh bánh bao, được làm từ thịt heo viên, và thịt lươn viên mà thành, ngoài ra còn có tôm viên và các loại khác nữa. 

Tin này đối với những người ham mê ẩm thực chính là một tin chấn động.

Khách mới, khách quen đều muốn đến cửa thưởng thức mùi vị.

Đầu tiên đương nhiên là món canh bánh bao, từng vỉ bánh bao được tửu bảo đưa ra ngoài và giới thiệu với khách hàng về cách ăn sản phẩm canh bánh bao này. Chỉ riêng cách ăn hơi lạ và da bánh mỏng như tờ giấy, trong suốt nhìn thấy đồ ăn bên trong cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi ra rồi.

- Oa oa.Những tiếng xuýt xoa kêu lên liên tiếp nhưng lại càng làm cho Túy Tiên Từ từ thời khắc đó không còn yên tĩnh nữa.

Đưa sản phẩm canh bánh bao này ra chính là một đòn đả kích mạnh vào Vương lầu, tất cả mọi người đều mang canh bánh bao ra so sánh với banh bao hoa mai của Vương lầu. Nhưng kết quả rất thần kỳ, họ đều nhất trí về màu sắc, hương vị thì canh bánh bao hoàn toàn hơn hẳn bánh bao hoa mai. Điều này đối với Vương lầu mà nói chính là một đòn đả kích trí mạng.

Đến buổi tối, kỳ tích sản phẩm lẩu lại được đưa ra thị trường, đưa ra Hồng hoàn nhất phầm và các viên thị đủ màu khiến mọi người rất yêu thích món lẩu. Những khách hàng đều rất thích thưởng thức món thịt viên khi cắn một miếng thì nước thịt văng khắp nơi, hơn nữa món lẩu kia độc đáo khó đoán phối hợp với nhau lại càng làm tăng thêm sức mạnh. Ăn vào không nói quá, biểu hiện và vẻ khoa trương của họ cũng chẳng khác gì trong phim ảnh.

Lượng tiêu thụ trong đêm nay cũng bao gồm cả Thiên hạ vô song làm cho Ngô Phúc Vinh vui mừng chết đi được.

Lý Kỳ từ phòng bếp đi ra lấy trà thay rượu tiếp khách mấy chén, sau đó trở về quầy nói với Ngô Phúc Vinh đang vùi đầu tính toán sổ sách nói:- Ngô thúc, sổ sách tí nữa tính, cháu đi Phàn lâu một chuyến, chỗ này giao cho chú nhé!

- Cậu cứ yên tâm đi đi.

Ngô Phúc Vinh gật đầu lại nói:- Mà cậu đi Phàn lâu làm gì?

Lý Kỳ nói:- Dù sao đó cũng là nơi chủ chiến, không nhìn một cái thì trong lòng vẫn thấy không yên.

- Vậy cũng phải, cậu đi đi!

- Vâng!Thực ra Lý Kỳ vốn dĩ còn tính để Phàn lâu đẩy sản phẩm canh banh bao và một dãy sản phẩm này ra trước tiên để nó khôi phục lại nguyên khí, Túy Tiên Cư thì ra sau, nhưng nghĩ lại những món ăn đặc trưng này chắc chắn sẽ được chào đón. Ở Đông Kinh có nhiều người như vậy, cho dù hai quán rượu này đồng thời đưa sản phẩm ra chắc chắn cũng chật ních người, vì vậy hắn đã chọn để hai nơi đồng thời đưa ra sản phẩm.

Đương nhiên, đây cũng không phải là miễn phí. Lý Kỳ là một thương nhân, giúp đến bước này là hắn đã hạ một quyết tâm thật lớn. Là trung gian dù sao cũng phải kiếm được chút hoa hồng, nhưng chút tiền ấy đối với Phàn lâu mà nói căn bản chẳng vấn đề gì. Phàn Thiếu Bạch hiện giờ chính là không ngậm nổi miệng, dường như nhìn thấy Phàn lâu đang lấy được lại huy hoàng từ trước kia rồi.

Đi vào Phàn lâu, bên trong tấp nập là người, chật chội, vì quy mô của Phàn lâu lớn sức chứa người cũng nhiều hơn Túy Tiên Cư. Cho nên Lý Kỳ ở trung gian kiếm tiền chênh lệnh nhưng cũng không nhiều hơn Phàn lâu được.

Chưởng quầy Phàn lâu thấy Lý Kỳ đến vội chạy ra chào đón, chắp tay nói:- Quan Yến Sử, ngươi đến rồi à!

Lý Kỳ cười nói:- Thiếu công tử của các ngươi đâu?

Chưởng quầy chỉ lên lầu. Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy Phàn Thiếu Bạch đang đứng trên tầng năm, hai tay chống vào lan can nhìn chúng sinh với vẻ ngạo nghễ, hắn cười khổ một tiếng:- Thằng nhãi này đúng là biết chọn vị trí đấy.

Lúc này, Phàn Thiếu Bạch đã nhìn thấy Lý Kỳ vội vẫy tay bảo hắn lên.

Lý Kỳ giơ tay sau đó đi lên lầu. Lúc đi lên tầng bốn thì bỗng nghe thấy tiếng của Hồng Thiên Cửu, nhìn lên đã thấy Tam tiểu công tử và đám người Chu Hoa đang ngồi cạnh bàn bên cửa sổ uống rượu, người nào cũng đỏ bừng cả mặt.

Mịa! Không ngờ mấy tên tiểu tử này không đến cổ vũ cho Túy Tiên Cư. Lý Kỳ đi đến, từ sau lưng tên Chu mập vỗ một cái, giả vờ cả giận nói:- Ôi, mấy vị cũng chẳng hiền chút nào, giữa trưa đi đến Phàn lâu, tối thì đến Túy Tiên Cư, làm thiệt cho ta để giành phần các ngài một phòng. Đúng là làm tổn hại ta quá rồi.Thực ra phòng mà hắn để lại sớm đã chật ních người rồi.

Hồng Thiên Cửu nói lý:- Lý đại ca, huynh cũng không nên trách chúng tôi không nghĩa khí chứ.

Cao Nha Nội gật đầu:- Đúng vậy, chúng tôi đến đây là có nguyên nhân của nó.

- Nguyên nhân gì?

Cao Nha Nội cười ha hả nói:- Thiếu Bạch người ta mời chúng tôi đến, không thu tiền chúng ta, huynh làm được sao?

Đồ chó hoang. Phàn Thiếu Bạch chắc là đầu óc bị hỏng rồi, lại miễn phí cho đám thổ phỉ này ư, đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao. Lý Kỳ nhìn cái cảnh hỗn độn trên bàn toát cả mồ hôi, bắt đầu đau lòng cho thịt viên của mình, hắn cười ha ha nói:- Nha Nội, lời này của ngươi quá mất mặt đấy, các người là ai nào, đường đường là Tiểu tứ công tử mà ăn cơm không trả tiền, chuyện này mà các ngươi cũng làm được. Ta nói Phàn công tử không thu tiền các ngươi chính là làm vũ nhục các ngươi đấy.

Cao Nha Nội hừ một tiếng nói:- Ngươi lấy mấy câu này đến làm nhục ta, vậy ngươi có bản lĩnh thì làm nhục chúng ta mấy lần nữa đi, chúng ta không ngại đâu.

Sài Thông ha ha nói:- Hay lắm, hay lắm Nha Nội nói câu này nghe quá hay.

Hồng Thiên Cửu đứng dậy vung tay tiếp lời:- Lý đại ca, hôm nay tạm thời coi như xong. Tiểu Cửu biết huynh không chuẩn bị tốt, đợi ngày mai chúng tôi đến Túy Tiên Cư cho huynh làm nhục, huynh thấy thế nào?

Bà nhà ngươi! Hồng hoàn nhất phẩm của ông đây còn có tác dụng làm tăng chỉ số thông minh cơ à, IQ của Tam tiểu công tử này tăng cao thật, đúng thật khó đối phó.Lý Kỳ giơ cả hai tay lên ngượng ngùng nói:- Các vị yên tĩnh chớ vội. Dù nói thế nào thì tôi cũng là cấp dưới của Cao thái úy không dám làm nhục Nha Nội, không dám, không dám! Được rồi, tôi đi trước nói chuyện với Phàn công tử một chút, lát nữa tìm các người, cáo từ!Dứt lời hắn đi ra ngay.

Ôi, Cao Nha Nội trước kia mới đáng yêu làm sao! Lỳ Kỳ thở dài lắc đầu đi lên tầng năm. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Phàn Thiếu Bạch đang đón chắp tay cười nói:- Lý phó sư, thật là cảm ơn ngươi, ôi. Thiếu Bạch tôi không biết nói gì cho phải.

- Vậy thì đừng nói nữa, trong lòng hiểu là được rồi.Lý Kỳ khoát tay nói.

Phàn Thiếu Bạch hơi sửng sốt rồi tươi cười hớn hở:- Đúng, đúng, trong lòng hiểu là được rồi.

Hai người nhìn lan can thấy đầy khách ngồi. Điều này đối với một người làm ăn mà nói đúng là một cảm giác hưởng thụ.

Phàn Thiếu Bạch chậc chậc nói:- Lý phó sư, dòng sản phẩm này thực sự là rất được. Tiểu điếm từ trưa đến giờ đều chật ních người ngồi. Khách mỗi lúc một tăng. Năm đó lúc Phàn lâu huy hoàng cũng chỉ như thế này. Còn nữa, ta nghe nói người phụ nữ đối diện kia hôm nay đã tức giận quẳng hết các thứ của Kim lâu ra ngoài. Đúng là khoái thật, cuối cùng nỗi giận trong lòng đã được trút rồi.

Lý Kỳ thản nhiên cười nói:- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, trò hay còn ở phía sau kia.

Phàn Thiếu Bạch vui vẻ nói:- Hả? Không biết Lý phó sư còn có chiêu gì nữa? Thiếu Bạch xin rửa tai lắng nghe.

Lý Kỳ nói:- Bây giờ ngồi ở đây là một bộ phận người giàu có, còn rất nhiều người quyền quý và quan lại ít khi đến mà toàn phái người mang rượu lên lầu. Bộ phận khách này không nhỏ, chúng ta không thể bỏ qua. Bước thứ hai của chúng ta chính là kinh doanh chiếm trước thị phần khách này. Qua mấy ngày nữa tôi định cho ra dòng sản phẩm yến tiệc và đấu với Kim tam bảo của Kim lâu một trận.