Bắc Tống Phong Lưu

Chương 459-1




Hoa tuyết rơi đầy trời, đại địa phủ trắng tuyết, giống như đắp một tầng chăn bông dày. Những ngọn núi ở xa xa cũng bị phủ đầy tuyết. Trận tuyết lớn này tới bất chợt cũng như Phan Lâu ngừng kinh doanh vậy.

- Ha ha, thật đúng là tuyết rơi.

Lý Kỳ đứng trước cửa sổ, nhìn trời và đất như hòa thành một màu, không khỏi nở nụ cười. Hắn nhớ hai ngày trước Tần phu nhân nói tuyết sắp rơi, hắn vốn tưởng rằng những lời này ám chỉ việc Phan Lâu đóng cửa. Không ngờ lại bị nàng ta đoán đúng. Lý Kỳ đi tới phòng khách, chuẩn bị tìm Tần phu nhân rồi cùng đi tới Túy Tiên Cư. Cùng một mỹ nữ đi giữa trời đông tuyết, đúng là một việc lãng mạn.

Nhưng tiếc rằng lúc hắn tới phòng khách, Tần phu nhân lại không ở bên trong. Lý Kỳ liền tìm Trần đại nương hỏi thăm, mới biết được lúc sáng sớm Tần phu nhân phải tới đường Bắc Giao giúp Bạch Thiển Dạ phân phát đồ ăn và vật giữ ấm cho dân chạy nạn. Mặt khác, Quý Hồng Nô, Trương Nhuận Nhi, sư huynh muội Mã Kiều cũng đi theo. Bởi vì hắn đang bận rộn với yến tiệc bốn nước, cho nên Tần phu nhân không gọi hắn.

Đây là hoạt động giúp nạn thiên tai lớn nhất từ khi quỹ từ thiện được thành lập.

Lý Kỳ híp mắt, trong lòng vẫn không yên. Hỏi Trần đại nương địa điểm của phố Bắc Giao, Lý Kỳ liền đi tới đó nhìn xem. Lúc xuất môn, đi ra đường lớn, Lý Kỳ thấy Biện Kinh cũng không vì trận tuyết lớn này mà trở nên đình trệ. Trên đường vẫn có rất nhiều người bước đi vội vàng. Còn có người gánh hàng buôn bán, văn nhân nhã sĩ thưởng tuyết, cùng rất nhiều trẻ nhỏ đang chơi ném tuyết bên đường.Đây là trận tuyết lớn đầu tiên của Lý Kỳ từ khi tới Biện Kinh, trong lòng không khỏi có cảm xúc, thở dài:- Gần một năm rồi.Nhớ tới những chuyện phát sinh trong một năm qua, hắn cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

- Phốc.Đang lúc Lý Kỳ thất thần, chợt một nắm tuyết bay tới trước mặt, đập trúng vào má của hắn.

- Ôi, mẹ đứa nào ném vậy.

Lý Kỳ bị đau kêu một tiếng, xoa mặt nhìn xung quanh. Bỗng thấy cách đó không xa là một tiểu cô nương đang cười mỉm nhìn mình. Chỉ thấy tiểu cô nương này ước chừng mười tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ áo bông màu đỏ viền trắng. Trên đầu buộc hai bím tóc không ngừng đong đưa. Phấn điêu ngọc mài, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhăn vì lạnh mà đỏ bừng, rất là đáng yêu.

Mịa, tuổi nhỏ đã kiêu ngạo như vậy, lớn lên còn cần phải nói? Lý Kỳ ngẩn ra, lập tức giả trang thành kẻ xấu, de dọa:- Hừ hừ, cô bé, cô bé vừa làm gì vậy? Nắm tuyết vừa nãy có phải cô bé ném không?

Tiểu cô nương kia chẳng những không sợ, ngược lại cười khanh khách, chỉ ngón tay nhỏ nhắn về phía hắn, dùng thanh âm non nớt nói:- Hì hì, ngươi nói chuyện thật thú vị.

Thú vị? Lý Kỳ thấy mình không những không hù được đứa nhỏ, ngược lại bị đứa nhỏ giễu cợt, mặt liền tối xầm, dùng ngữ khí hung ác nói:- Vừa nãy là tiểu muội muội ném phải không?

- Đúng thì sao?Tiểu cô nương nghiêng cái đầu nhỏ, như đang tự hỏi.

Lý Kỳ ngẩn ra:- Vậy vì sao ngươi lại ném tuyết vào ta?

- Thì chơi ném tuyết mà.

- Chơi cùng ta?

Tiểu cô nương kia gật đầu mạnh.

- Nơi nay còn rất nhiều trẻ con, sao ngươi không chơi với mấy đứa đó?Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.

Tiểu cô nương kia hùng hồn dáp:- Nếu ta ném tuyết vào bọn chúng, bọn chúng sẽ bắt nạt ta. Ngươi là người lớn, người lớn không bắt nạt trẻ con.

Hắc, con bé này thật thông minh, biết chọn quả hồng mềm để vê. Lý Kỳ không khỏi buồn cười:- Ý của tiểu muội muội là biết ta không hoàn thủ, cho nên mới muốn chơi ném tuyết với ta?

- Ừ, ngươi đứng yên như vừa nãy, đừng nhúc nhích, để ta ném cái nữa.Tiểu cô nương nói xong, liền ngồi xổm xuống, bắt đầu vo tuyết lại.

Đổ mồ hôi, đứng yên đừng nhúc nhích? Ngươi tưởng lão tử là bia ngắm à.

Lý Kỳ bị chỉ số thông minh của tiểu cô nương này làm cho chấn trụ.

- Huyên Huyên, chớ có vô lễ.

Bỗng bên cạnh truyền tới tiếng quát to.

Tiểu cô nương vừa nghe thấy thanh âm này, liền đứng lên, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, nhu thuận gọi:- Tam ca.

Tam ca?

Lý Kỳ tranh thủ thời gian quay đầu nhìn, ngẩn ra, kinh ngạc nói:- Điện…Triệu công tử?

Người tới chính là Triệu Giai.

Triệu Giai mỉm cười nói:- Lý Kỳ, không thể tưởng được ở chỗ này cũng có thể gặp được ngươi. Tiểu muội vô lễ, mong Lý huynh tha thứ.Nói xong, y đi tới gần tiểu cô nương kia, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cảnh cáo nói:- Huyên Huyên, nếu muội lại chạy loạn như vậy, lần sau Tam ca sẽ không dẫn muội ra ngoài nữa…Bánh hoa sen của muội đây.

Tiểu cô nương kia hoàn toàn xem nhẹ lời cảnh cáo của Triệu Giai, mừng rỡ nhận lấy cái bánh được bao bằng giấy vàng, điềm nhiên nói:- Cảm ơn Tam ca.

- Triệu công tử, đây là muội muội của ngài à? Quả thật là đáng yêu.Lý Kỳ đi tới, cười ha hả nói. Trong lòng lại nói, nguyên lai là công chúa, khó trách kiêu ngạo như vậy.

Triệu Giai cười cười, hướng tiểu cô nương kia nói:- Huyên Huyên, mau gọi Lý đại ca.

Tiểu cô nương kia mở to mắt, hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ, nghĩ một lát mới hỏi:- Ngươi chính là tay đầu bếp biết làm bánh sinh nhật kia?

Triệu Giai trầm giọng nói:- Huyên Huyên.

Trong suy nghĩ của Triệu Giai, từ ‘Đầu bếp’ có nghĩa xấu, nhưng Lý Kỳ lại không sao cả, cười ha hả:- Tiểu muội muội, muội nói tên của muội cho đại ca, chờ lúc sinh nhật của muội, đại ca sẽ tặng cho muội một cái bánh sinh nhật được không?

Tiểu cô nương kia đầu tiên gật đầu, sau đó lại quay đầu nhìn Triệu Giai:- Tam ca, muội có thể nói tên cho hắn biết được không?

Triệu Giai gật đầu, tiểu cô nương chân thành nói:- Ta tên là Triệu Đa Phúc, nhũ danh Huyên Huyên, nhưng ngươi nên gọi ta là Nhu Phúc Đế Cơ.

Nhu Phúc Đế Cơ?

Lý Kỳ rùng mình một cái, trừng mắt nhìn tiểu cô nương khờ dại rực rỡ này. Má ơi, lẽ nào, lẽ nào đây chính là Nhu Phúc Đế Cơ, nữ nhân truyền kỳ? Mình không nằm mơ đấy chứ, đi đường cũng có thể gặp được người nổi tiếng.

- Lý Kỳ, Lý Kỳ.

Triệu Giai thấy Lý Kỳ tự nhiên sững sờ, liền hô hai tiếng.

- Ừ?

Lý Kỳ nao nao, gãi đầu nói:- Xin, xin chào Nhu Phúc Đế Cơ.

Triệu Đa Phúc nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:- Nơi này không phải là nội cung, ngươi không cần phải đa lễ.

Sắc mặt của Lý Kỳ hơi quẫn bách, ngượng ngùng nói:- Vâng, vâng.Đến giờ hắn vẫn chưa dám tin đứng trước mặt mình là Nhu Phúc Đế Cơ.

Triệu Giai cười khổ lắc đầu:- Tốt rồi, Lý Kỳ, ta phải dẫn muội ấy về, lần sau sẽ tìm ngươi uống mấy chén. À, lại quên ngươi không uống rượu. 

- Đã quay về rồi?

Lý Kỳ ngây người một lúc, nói:- Triệu công tử, giờ còn sớm, không bằng tới tiểu điếm ngồi một lúc. Ta sẽ làm món Bún Qua Cầu cho ngài nếm thử.

Đôi mắt to của Triệu Đa Phúc chớp chớp vài cái, hiếu kỳ hỏi:- Đại ca ca, Bún Qua Cầu là cái gì?

Hắc, xem ra cũng là tiểu cật hóa, vừa nghe nói có ăn cái đã thay đổi cách xưng hô rồi. Lý Kỳ vừa định giải thích, Triệu Giai vội vàng dùng ánh mắt ngăn hắn lại, cười nói:- Ngày khác đi. Lần này là ta vụng trộm dẫn Huyên Huyên ra ngoài chơi. Nếu bị phụ thân phát hiện, ta lại bị mắng cho mà xem.

Triệu Đa Phúc vừa nghe, cái miệng nhỏ nhắn quắt lại, làm bộ tức giận.

Lý Kỳ mỉm cười:- Cũng được, ngày khác gặp lại.Nói xong hắn hướng Triệu Đa Phúc cười cười:- Nhu Phúc, chừng nào thì sinh nhật của muội, để ta còn chuẩn bị bánh sinh nhật.

- Ta…đợi lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết. Hiện tại dù nói ngươi cũng chưa chắc nhớ. Tam ca thường xuyên quên sinh nhật của ta.Triệu Đa Phúc rất thông minh, biết rằng Lý Kỳ chỉ có ý qua loa.

Quả thật Lý Kỳ cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Bị một tiểu cô nương nhìn thấu, khuôn mặt khó được hơi đỏ:- Cũng tốt, đến lúc đó tiểu muội muội báo ta một tiếng.

Triệu Giai cười ha hả:- Tốt rồi, chúng ta đi đây.

- Hai vị đi thong thả.

Lý Kỳ nhìn bọn họ biến mất ở góc cua, mới thu hồi ánh mắt, cười lắc đầu, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy, thì thào nói ‘Nhu Phúc Đế Cơ, đời này ngươi sẽ chỉ là một công chúa bình thường. Ta tuyệt sẽ không để cho ngươi có cơ hội trình diễn truyền kỳ kia.’

Sau khi từ biệt Triệu Giai, Lý Kỳ đi tới nơi giúp nạn dân ở đường Bắc Giao. Chỉ thấy ở đó đã dựng hơn hai mươi cái sạp màu trắng. Bốn phía là dòng người tấp nập. Có hai mươi cái bếp lò lớn, từng bếp lò là đặt một cái nồi lớn, tràng diện rất đồ sộ.

Tới hỗ trợ ngoại trừ hạ nhân của Bạch phủ, Tần phủ ra, Lý Kỳ còn phát hiện có không ít người nhiệt tâm. Trong đó có thư sinh, lang trung, đồ phu, vân vân, mọi người hợp sức làm việc, rất là nhiệt tình.

Xem ra mình lo lắng hơi thừa.

Lý Kỳ thấy Bạch Thiển Dạ đã bố trí đâu vào đó, trong lòng rất vui mừng, ÁNh mắt tìm tòi trong đám người, hy vọng có thể tìm thấy Bạch Thiển Dạ. Còn chưa tìm được Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ đã thấy một bóng hình quen thuộc, chính là Thái học sĩ Trần Đông. Thầm nghĩ, đám thư sinh cổ hủ cũng chưa hẳn là hoàn toàn vô dụng.

Một lát sau, hắn rốt cuộc tìm thấy Bạch Thiển Dạ. Chỉ thấy sắc mặt Bạch Thiển Dạ lo lắng đang hướng Lỗ Mỹ Mỹ phân phó gì đó. Xem ra gặp phải việc gì khó khăn.

Lý Kỳ nhíu mày, đi tới hô:- Thất Nương.

- Đại ca, sao huynh lại tới đây? Không phải huynh đang chuẩn bị cho yến tiệc bốn nước sao?Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.

- Nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Có phải đã xảy ra chuyện gì?Lý Kỳ dò hỏi.