Bắc Tống Phong Lưu

Chương 433




Đối với mệnh lệnh của Lý Kỳ, đám binh lính không dám ôm một tia ảo trưởng. Hắn nói tổ đứng cuối không được ăn cơm trưa, vậy thì chắc chắn sẽ không được ăn. Về điểm này, tất cả mọi người tin tưởng không một chút nghi ngờ. Cho nên bất kể là vì vinh quang, hay là vì một bữa cơm, tất cả các tổ đều liều mạng vượt qua chướng ngại vật. Quan trọng hơn, trong lúc huấn luyện, nhìn không thấy một chút chủ nghĩa anh hùng nào cả. Chỉ nhìn thấy không ngừng có người ngã xuống, lại không ngừng có người duỗi tay viện trợ. Cạnh tranh tuy tàn khốc, nhưng không khí lại rất hòa hợp.

Triệu Tinh Yến nhìn mà không ngừng gật đầu. Đối với bộ phương pháp huấn luyện này của Lý Kỳ, nàng rất đồng ý. Nhưng nàng thấy từ đầu đến cuối Lý Kỳ mặt vẫn không biểu tình, liền hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi không hài lòng à?

- Đây là biểu hiện nên có của bọn họ, ta hài lòng cái gì?

Lý Kỳ thản nhiên đáp.

Triệu Tinh Yến cười khổ:

- Yêu cầu của ngươi cũng quá nghiêm khắc chút.

- Đây chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, chưa nói tới nghiêm khắc.

Lý Kỳ vung tay hướng Lương Hùng, y lập tức đi tới. Lý Kỳ phân phó:

- Ta có việc phải đi trước, nơi này giao cho ngươi.

Về điểm này, Lương Hùng đã thành thói quen. Thực ra từ đầu tới cuối, Lý Kỳ ở trong quân doanh rất ít. Bình thường đều là buổi sáng tới một chuyến, buổi trưa ăm cơm xong liền rời đi. Ôm quyềnn ói:

- Tỵ chức tuân mệnh.

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại hướng Mã Kiều nói:

- Mã Kiều, ngươi ở chỗ này trợ giúp Lương chỉ huy huấn luyện.

Mã Kiều a một tiếng:

- Ta không phải là binh lính, có thể ăn cơm sớm chút không.

- Chỉ cần có người dám đưa cơm cho ngươi ăn, ta không phản đối.

Lý Kỳ mỉm cười, lại hướng Triệu Tinh Yến nói:

- Ta đi, ngươi có đi không?

Triệu Tinh Yến ngẩn ra. Nàng thấy Lý Kỳ làm như vậy là rất không chịu trách nhiệm. Lý Kỳ nhìn nàng một cái, không nói thêm nữa, xoay người đi về phía trước.

Triệu Tinh Yến nao nao, vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói:

- Binh lính đều đang khắc khổ huấn luyện, ngươi là Phó Soái sao có thể rời đi lúc này được?

Lý Kỳ cười đáp:

- Không có biện pháp, đây là ưu đãi của ta mà. Hơn nữa bọn họ không phải là trẻ con, đâu cần ta thời thời khắc khắc trông nom bọn họ. Cần nói thì ta đã nói rồi, tiếp tục đứng đó cũng không có ý nghĩa gì.

- Nhưng…nhưng ngươi không sợ bọn họ lười biếng sao?

- Chỉ cần không bị ta thấy là được.

Lý Kỳ cười ha hả.

Triệu Tinh Yến nhíu mày, cười một tiếng nói:

- Có vẻ như ngươi rất tự tin với lực uy hiếp của ngươi.

- Sai, là ta có lòng tin với binh lính của ta.

- Được rồi, coi như ngươi có lý.

Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu, lại hỏi:

- Hiện tại ngươi vội vã đi đâu vậy?

- Tới phủ thái sư tuyển người.

Nói xong, hai mắt Lý Kỳ bỗng sáng ngời, hướng Triệu Tinh Yến cười hỏi:

- Đúng rồi, cô có hứng thú không. Tiền thù lao rất phong phú đấy.

Triệu Tinh Yến cũng biết chuyện Lý Kỳ và Thái Kinh hợp tác mở học viện. Thấy hắn đánh chủ ý lên người mình, mím môi cười nói:

- Cho dù ta nguyện ý, Thái thái sư cũng không dám để người trong Hoàng thất làm việc cho ông ta.

- Cũng đúng. Cô không nói ta lại quên cô là Yến Phúc Tông Cơ.

Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi ẩu đả Hoàng thất có tội gì không?

- Giết không tha.

Triệu Tinh Yến thản nhiên đáp.

- Đã rõ.

- Ta cũng là người thù dai.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Triệu cô nương thật thích nói đùa. Lòng dạ của cô rộng lớn như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống là người thù dai a!

Đang khi nói chuyện hằn còn nhìn lướt qua ngực của Triệu Tinh Yến. Nhưng cảnh tượng thường thường không có gì lạ này đã khiến trong lòng hắn có chút sợ hãi. Có lẽ nàng ta thực là một người thù dai, vội nói:

- Người vừa rồi họ Ngưu tên Cao, là một giáo đầu. Có cần ta nói địa chỉ nhà của y cho cô không?

Triệu Tinh Yến sững sờ, lập tức hiểu ra, cười khanh khách, sóng mắt lưu chuyển, mắng:

- Ngươi đúng thật là hèn hạ. Lại có thể bán rẻ thuộc hạ như vậy.

- Đâo có, đâu có, oan có đầu, nợ có chủ. Ta đây không phải là sợ oan uổng người tốt sao.

- Ngươi vốn là một tên xấu xa, ta sao có thể oan uổng người tốt được.

- Vậy cô nên cách xa ta một chút, miễn lây bệnh xấu của ta.

Lý Kỳ tức giận nói.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra quân doanh. Triệu Tinh Yến mỉm cười nói:

- Ngươi nói có lý, vậy ta cáo từ trước.

- Cưỡi ngựa cẩn thận chút, không lại bị ngã.

Triệu Tinh Yến lườm hắn một cái, không thèm để ý, cưỡi ngựa đi luôn. Chợt nghe Lý Kỳ hô đằng sau:

- Đúng rồi, mấy ngày nữa quán bar của ta sẽ tổ chức vũ hội hóa trang, cô có tham gia không?

Vũ hội hóa trang của hắn đã được truyền khắp kinh thành, Triệu Tinh Yến cũng nghe nói, không quay đầu lại, đáp:

- Ta không biết hóa trang thành ai, nên không đi.

Lại nghe Lý Kỳ hô:

- Cô có thể hóa trang thành nữ nhân mà.

Triệu Tinh Yến vừa nghe, liền nổi trận lôi đình, lập tức xoay ngựa muốn tính sổ với Lý Kỳ. Không ngờ nhất thời không chú ý, suýt nữa bị té xuống. Vất vả lắm mới ổn định lại thân hình, nhưng lại cảm thấy mất mặt, liền vung roi lên, hét một tiếng ‘Giá’, liền nghênh ngang rời đi.

Lý Kỳ nhìn thấy một màn này, lắc đầu thở dài:

- Vừa mới dặn dò ngươi nên chú ý. Còn chưa được vài phút, thiếu chút nữa đã té ngã rồi. Không có bản lĩnh thì đừng cưỡi ngựa, cưỡi lừa vẫn an toàn hơn.

Sau khi Triệu Tinh Yến rời đi, Lý Kỳ mua vài cái bánh bao ở trên đường lấp bụng, liền đi tới phủ thái sư. Xa xa đã nhìn thấy trước cửa phủ thái sư đông nghịt người. Không tới tám mươi cũng phải năm, sáu chục người. Phần lớn là người trẻ tuổi. Có thư sinh ăn mặc nghèo nàn, có tài tử ăn mặc hoa lệ. Tuy nhiên, do Lý Kỳ còn chưa tới, nên việc tuyển dụng còn chưa bắt đầu.

Thực ra lần này mới chỉ là tuyển dụng lão sư dạy môn văn mà thôi. Mặt khác, Lý Kỳ còn dán bố cáo tuyển dụng lão sư của nhiều môn. Đặc biệt là những nhân tài thành thạo một nghề.

Oa, nhiều người như vậy. Xem ra Thái Kinh băn khoăn có chút dư thừa. Không đúng, hẳn là bọn họ tới đây vì mị lực của bản công từ. Ừ, nhất định là như vậy.

Lý Kỳ mang theo vẻ mặt tươi cười tới gần. Nhìn thấy Vương quản gia đứng đấy, hắn âm thầm nhíu mày. Lại thấy cửa lớn đã bị đoàn người chặn lại. Hắn chẳng muốn chen chúc, liền quay đầu đi tới cửa hông.

Từ cửa hông đi vào phủ, Lý Kỳ đi thẳng tới tiền viện. Thái Dũng đã ở đó chờ hắn.

- Thật có lỗi, ta tới chậm, đã khiến cho Thái quản gia đợi lâu.

Lý Kỳ chắp tay khách khí nói.

Thái Dũng cười ha hả:

- Phó Soái khách khí. Thái mỗ cũng vừa mới xong không lâu. Đúng rồi, hiện tại bắt đầu à?

Lý Kỳ gật đầu, lại nói:

- À, thứ cho ta lắm miệng hỏi một câu, vị Vương quản gia đứng trước cửa kia liệu có phải mượn cơ hội lần này…

Hắn muốn nói lại thôi. Thái Dũng sao không hiểu ý hắn, cười nói:

- Phó Soái yên tâm, y không có lá gan đó.

- Có lời này của Thái quản gia, vậy thì ta yên tâm rồi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Bắt đầu đi.

Lý Kỳ và Thái Dũng ngồi ở ghế trên. Trước mặt đặt bốn cái ghế dựa. Thái Dũng hướng hạ nhân bên cạnh gật đầu. Người nọ lập tức đi ra ngoài. Không mất bao lâu, người nọ liền cầm bốn thanh trúc tới.

Đây chẳng lẽ chính là bản sơ yếu lý lịch của Bắc Tống? Vậy phải xem thử thế nào.

Thực ra lúc trước Lý Kỳ cũng từng tuyển dụng. Nhưng hắn phỏng vấn đều là đầu bếp. Hỏi cũng là những câu hỏi chuyên môn, không giống với các phỏng vấn khác. Hắn nhận lấy thanh trúc nhìn qua một lượt, chỉ thấy trên đó ghi mỗi cái tên. Mồ hôi lạnh chảy ròng, sơ yếu lý lịch này đúng là con mẹ nó đơn giản.

Thái Dũng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Kỳ, liền hỏi:

- Phó Soái, có gì không ổn à?

Lý Kỳ nao nao, nói:

- Không có, bảo bọn họ vào đi.

Rất nhanh, hạ nhân kia dẫn theo bốn người đi vào. Mấy người đều còn trẻ, chừng hai mươi tuổi. Trong đó có ba người ăn mặc đơn giản. Chỉ có người đứng cuối cùng bên phải mặc một bộ cẩm bào màu xanh lam, vẻ mặt đầy ngạo khí. Vừa nhìn là biết con cháu nhà giàu.

Lý Kỳ thản nhiên nói;

- Mời các vị ngồi.

- Chậm đã.

Tay nam tử mặc cẩm bào kia bỗng vươn tay hô.

Lý Kỳ sững sờ, hỏi:

- Có vấn đề gì à?

Nam tử mặc cẩm bào khinh thường nhìn Lý Kỳ:

- Xin hỏi các hạ có phải là Lý Kỳ, đầu bếp của Túy Tiên Cư?

Lai giả bất thiện a! Lý Kỳ nhíu mày nhìn y, nói:

- Trước khi hỏi tên người khác, có nên tự báo tên họ không.

- Tại hạ Chúc Thanh.

Lý Kỳ nhìn cây quạt trúc trong tay y, gật đầu nói:

- Ta là Lý Kỳ, ngươi có gì chỉ giáo?

- Không dám nói tới chỉ giáo.

Chúc Thanh lắc đầu, bỗng khinh thường nói:

- Ta chỉ không biết vì sao ngươi lại ngồi chỗ này

Lý Kỳ hỏi ngược lại:

- Vậy theo ngươi, ta nên ngồi chỗ nào?

- Nơi này là chỗ chiêu mộ lão sư. Người tới đây đều là người đọc sách. Ngươi chỉ là một đầu bếp, dốt đặc cán mai, địa vị ti tiện, xin hỏi ngươi có tư cách gì mà ngồi chỗ này? Ta thấy ngươi nên quay về Túy Tiên Cư nấu ăn đi thôi.

Chúc Thanh hừ lạnh nói.

Người này rõ ràng là muốn tới đây gây sự mà. Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Đây mới chỉ là nhóm thứ nhất, vậy mà đã phát sinh tình huống như vậy, quả thực khiến cho hắn bất ngờ.

- Thực không dám dấu diếm, là Thái sư bảo ta ngồi ở đây. Nếu các hạ không hài lòng, có thể đi tìm Thái sư mà hỏi. Giờ Thái sư đang ở trong phủ, nếu ngươi muốn gặp, ta có thể dẫn đi.