Bắc Tống Phong Lưu

Chương 239




Lý Kỳ cười nói:

- Thì ra Triệu huynh yêu mến Tào Thực. Khó trách mấy ngày nay cứ tới tình tiết của Tào Thực, huynh lại đến.

Triệu Uẩn lắc đầu:

- Chưa nói tới yêu mến, chỉ là ta cho rằng vương vị nên giao cho người có tài năng. Luận tài trí, luận học vấn, Tào Thực đều hơn Tào Phi một bậc. Tào Phi bất quá chỉ là một tiểu nhân âm hiểm. Dựa vào mình là huynh trưởng, mới chiếm được vương vị. Nếu lúc ấy Tào Thực ngồi lên vị trí đó, thì thiên hạ của Tào gia sao có thể bị Tư Mã Ý cướp đi được.

Oa! Ngươi kích động như vậy làm gì? Chuyện xưa mà thôi. Sao người của thời này đều như vậy nhỉ?

Lý Kỳ cười nhạt một tiếng, không đáng đưa ra bình luận.

Triệu Uẩn nhìn hắn, hỏi:

- Sao vậy? Chẳng lẽ Lý huynh thấy tại hạ nói không đúng.

Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Ta lại nghĩ khác với Triệu huynh. Nhưng đó chỉ là chuyện xưa, nghe để giải trí mà thôi, không cần phải miệt mài theo đuổi.

- Không sao.

Triệu Uẩn phất tay nói:

- Chuyện xưa là Lý huynh biên soạn. Chắc hẳn Lý huynh có ý kiến riêng của mình. Mau nói cho ta nghe chút.

Lý Kỳ cười khổ:

- Nếu như ta nói không đúng, mong Triệu huynh đừng chê cười.

Triệu Uẩn lườm hắn một cái:

- Bình thường đều là Lý huynh trêu cợt ta mà.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Thực ra tại hạ không đồng ý khi Triệu huynh nói Tào Phi là tiểu nhân âm hiểm. Không nói tới Tào Thực có muốn tranh đế vị hay không. Cho dù có, với tính cách của y và Tào Phi, Tào Phi lấy được chiến thắng cuối cùng là điều tất nhiên.

- Vì sao?

Triệu Uẩn không hiểu hỏi.

Lý Kỳ cười đáp:

- Bởi vì Tào Phi có một quả tim rắn độc.

- Quả tim rắn độc?

Triệu Uẩn kinh ngạc.

Lý Kỳ gật đầu:

- Những người leo lên được địa vị cao, tài hoa chỉ xếp sau. Quan trọng hơn, người đó phải như một con rắn độc, biết ngủ đông, biết ẩn nhẫn, không nắm chắc tuyệt đối, sẽ không phóng ra. Tuy nhiên, một khi phóng ra, thì một kích phải trúng, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Triệu Uẩn lắc đầu:

- Ta cảm thấy lời này của Lý huynh không ổn. Ta cho rằng người ở vị trí cao, nên giống như mãnh hổ, một tiếng gầm thôi, là có thiể khiến cho vạn thú phải lùi bước.

- Nhưng cũng có thể đưa tới rất nhiều nguy hiểm. Cây to đón gió mà.

Lý Kỳ cười nhạt một tiếng:

- Tài hoa của Tào Thực rất cao, lại rất được Tào Tháo sủng hạnh. Không ai dám động tới y, phong quang đã sớm lấn át Tào Phi. Nhưng kết quả thì thế nào? Nếu không phải Tào Phi biết Tào Thực không có ý tranh ngôi vị. Thì cho dù Tào Thực có một bước thành thơ, Tào Phi cũng sẽ không buông tha y.

- Trái lại, Tào Phi, dù y rất đố kỵ Tào Thực. Nhưng y một mực ẩn nhẫn, không làm những việc ngu ngốc, dùng hoàn cảnh xung quanh để che dấu dã tâm của mình. Người bình thường rất khó làm được điểm ấy. Đến cuối cùng, Tào Phi vừa ra chiêu, kết quả một chiêu đã đánh gục Tào Thực. Đương nhiên, Tào Thực cũng không tính là một đối thú xứng đáng. Bản thân y không có ý tranh vương vị, từ vừa mới bắt đầu, kết quả đã định rồi. Nhưng nếu nói về ngâm thi tác đối, thì mười Tào Phi cũng không bằng một Tào Thực. Bảy bước thành thơ, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Triệu Uẩn trầm mặt một lúc mới lên tiếng:

- Lý huynh nói cũng có đạo lý. Nhưng Lý huynh so bì vương giả với một con rắn độc, có phải có chút không ổn?

- Ta chỉ nói người ở địa vị cao nên có một quả tim rắn độc. Nhưng người đó cũng phải có khí thế của một con mãnh hổ, có thể kinh sợ người khác. Cho nên nói, tại sao trong thiên hạ, chỉ có một người ngồi lên vị trí kia.

Lý Kỳ cười đáp.

- Quả tim rắn độc, khí thế mãnh hổ, thú vị, thú vị.

Triệu Uẩn có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ, bỗng đứng dậy chắp tay nói:

- Cao kiến của Lý huynh, Triệu Uẩn thụ giáo.

Lý Kỳ cũng vội đứng dậy hoàn lễ, cười khổ nói:

- Có phải Triệu huynh uống hơi nhiều rượu rồi không. Chúng ta chỉ thảo luận chuyện xưa mà thôi, đâu cần làm như vậy.

Triệu Uẩn cười ha hả:

- Ta không có say. Giờ đây ta còn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào. Nghe quân nói chuyện, khiến cho ta hiểu ra.

- Triệu huynh say thật rồi.

Lý Kỳ nói.

Triệu Uẩn cũng không giải thích, hiếu kỳ hỏi:

- Lý huynh, tại sao huynh lại có cái nhìn thấu triệt với mọi việc như vậy?

- A?

Lý Kỳ sững sờ, lừa dối đáp:

- Không phải là ta biên chuyện xưa đó sao. Đương nhiên phải suy nghĩ tới từng tình tiết, nhân vật trong câu chuyện. Bằng không Triệu huynh cho rằng Tam Quốc Diễn Nghĩa là do ta kể linh tinh à.

Trong lòng lại nghĩ, nếu như ngươi xem nhiều kịch cung đình, ngươi sẽ biết. Mỗi cung nữ trong đó còn hung ác hơn cả rắn độc. Huống hồ đấy vẫn chỉ là diễn trên TV.

- Đúng, đúng.

Triệu Uẩn cười ha hả, sau đó chắp tay nói:

- Sắc trời không còn sớm, tại hạ xin cáo từ trước. Ngày sau huynh đệ chúng ta lại nói chuyện.

- Tùy thời hoan nghênh.

Lý Kỳ cười đáp.

….

Ngày mai chính là yến tiệc tròn tuổi. Hôm nay trên dưới phủ thái sư đều rất bận rộn.

Giăng đèn kết hoa, treo lụa đỏ khắp nơi, người nào người nấy đều thể hiện vẻ vui sướng trên khuôn mặt.

Thái Thao đến tuổi này mới có được một đứa con trai, cho nên cực kỳ coi trọng. Thái Kinh thì càng không cần phải nói, nuông chiều hết mực. Cho nên không ai dám chậm trễ với yến tiệc lần này.

Mới sáng sớm, Lý Kỳ đã đi tới Thái phủ thái sư. Vừa vào cửa thì đụng phải người quen. Chính là vị Vương quản gia mà chặn hắn ở cửa ra vào kia. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, trên dưới phủ thái sư, có ai mà không biết Lý Kỳ, phủ thái sư coi như thành nhà của hắn vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cần gì phải thông báo.

- Ơ, Vương quản gia, không phải ngài ở đây đón tiếp ta chứ?

Lý Kỳ chắp tay cười hỏi.

Vị Vương quản gia này cũng có chút địa vị trong Thái phủ thái sư. Cho nên sao có thể đi ra nghênh đón một đầu bếp. Vừa rồi y là chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Lý Kỳ. Hai mắt hiện lên một tia oán hận. Từ trước tới nay, phàm là Thái thái sư tổ chức yến hội, đều là y đứng ở cửa đón khách. Đối với những hạ nhân như y, đó là một cơ hội nở mày nở mặt. Nhưng yến tiệc tròn tuổi lần này là do Lý Kỳ toàn quyền phụ trách. Lý Kỳ rất tự nhiên một cước đá văng y. Do Tiểu Ngọc thay thế vị trí của y. Hiện tại trong lòng y đã hận Lý Kỳ tới nghiến răng nghiến lợi. 

- Lý sư phó chính là đại hồng nhân trước mặt lão gia, ta đâu có tư cách tiếp đón cậu. Ta đây là giúp cậu đi lấy thảm đỏ.

Vương quản gia vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói. Hiện tại y đã trở thành một kẻ sai vặt, không có quyền lên tiếng.

“Lời này cũng thật là chua”

Lý Kỳ mỉm cười, bỗng dùng ngữ khí ra lệnh nói:

- Ừ, nhưng nhớ kỹ, phải lấy thảm đỏ về sớm đấy. Tí nữa ta còn muốn kiểm tra.

Nói xong, hắn trực tiếp đi vào.

Vương quản gia sững sờ, lập tức phản ứng tới, khuôn mặt sắp biến thành quả cà tím, cắn răng nói:

- Ta muốn nhìn xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu?

Lý Kỳ đi vào phủ thái sư, đi thẳng tới hậu hoa viên. Nơi này có thể coi là nơi có cảnh đẹp nhất trong phủ thái sư. Sân rộng bằng sân bóng đá, có hồ nhân tạo, bốn phía là điểu ngữ hoa hương.

Lúc này, ở giữa bãi cỏ lớn đặt hai cái bàn dài chừng hai mươi mét. Phía sau hai bàn dài còn đặt hơn mười cái bàn bình thường. Giữa hai cái bàn là một cái bàn tròn rỗng ruột có đường kính ước chừng hai thước.

Phía trước bàn tròn là một căn phòng lớn, dưới mái hiên căn phòng đặt ba cái bàn gỗ làm bằng tài liệu thượng đẳng.

Xung quanh là những cột gỗ dựng đứng. Những cột gỗ này dùng để treo đèn. Ngoài ra còn có hơn mười tấm vài đỏ giăng từ cành cây rồi hội tụ tới phía trên bàn tròn. Một cái chụp đèn có thể để hai mươi ngọn nến treo ở dưới vải.

Chỉ có điều, hiện tại trên đất trống chỉ có Thái Dũng và tên thân tín của y đứng đó. Cho nên có vẻ rất trống trải và yên tĩnh.

- Thái quản gia.

Lý Kỳ đi lên, chắp tay cười nói.

- Lý sư phó, cậu đã tới rồi à.

Thái Dũng đáp lễ, rồi cười nói:

- Nơi này bài trí đều theo như ý của cậu. Cậu xem có chỗ nào cần sửa không?