Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1953




Bình Châu.

- Bọn chó đẻ Nam triều này, ta không công đánh các ngươi, các ngươi lại muốn nhổ lông trên đầu hổ.

Hoàn Nhan Tông Bật trấn thủ ở đây nhận được thư báo nguy mà Đổng Tài gửi đến cùng với tin tức Đại Tống tuyên chiến với nước Kim, lập tức nổi trận lôi đình. Phải biết là Đại Tống còn tuyên bố ra ngoài là Hoàn Nhan Tông Bật đánh cướp thương đội của bọn họ, và xây đắp Hoàn Nhan Tông Bật thành một cường đạo không việc ác nào không làm. Đây cũng là cái cớ quan trọng để Đại Tống xuất binh, đường đường là tứ Thái tử nước Kim lại bị người ta mắng là cường đạo, còn có thể nhịn sao.

Lập tức chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị ra Bình Châu, tiến công Yến Vân. Đầu năm nay đánh giặc, Hoàn Nhan Tông Bật còn chưa có sợ qua ai.

Nhưng người còn chưa lên ngựa thì Cổ Bắc Khẩu lại truyền đến tin tức, đại tướng Đài Thực bỏ mạng.

Hoàn Nhan Tông Bật nhất thời si ngốc, thực lực của Đài Thực gã ta biết rõ, có cái dũng của vạn người, nếu không thì Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không phái gã trấn thủ Cổ Bắc Khẩu. Nhưng vừa mới bắt đầu giao chiến, viên mãnh tướng này liền bỏ mình rồi, lần này Hoàn Nhan Tông Bật cũng không dám khinh thường quân Tống, lệnh cho năm ngàn thủy quân trấn thủ Doanh Châu, củng cố hoa cúc của Bình Châu. Bản thân gã ta lại đích thân thống lĩnh ba vạn binh mã cuối cùng của Bình Châu, trùng trùng điệp điệp đi đến Cổ Bắc Khẩu.

Thượng Kinh nước Kim!

Khói lửa Yến Vân đã châm, tin tức Đại Tống xé bỏ hiệp ước Vân Tang mới truyền đến Thượng Kinh nước Kim.

Trên dưới triều dã nước Kim vô cùng khiếp sợ, Đại Tống luôn yếu đuối lại dám xuất binh tiến công bọn họ, lần này ăn gan hùm mật gấu sao. Sau khi khiếp sợ, thì càng thêm tức giận, đánh rắm trên đầu hổ, nghĩ cũng biết được kết quả, nhất trí góp lời, yêu cầu Hoàn Nhan Thịnh xuất binh tấn công triều Tống.

Tẩm cung của Hoàn Nhan Thịnh.

Chỉ thấy sắc mặt Hoàn Nhan Thịnh tái nhợt, khoác một chiếc áo da hổ ngồi trên giường, mái tóc đen bạc pha trộn hơi hỗn loạn, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, lại cầm mảnh vải vàng trong tay nhìn, ngoài miệng khẽ run rẩy, khẽ cười, nói: - Hay cho câu hỏi mặt đất mênh mông, ai định chìm nổi? Nếu có huynh ta ở đây, hoặc sớm hơn năm năm, tiểu Hoàng đế Nam triều y sao dám khinh miệt Đại Kim ta như thế.

Ngụ ý chính là nếu Hoàn Nhan A Cốt Đả còn ở đây, hoặc là ta trẻ hơn năm tuổi, tiểu Hoàng đế Triệu Giai sao dám xâm phạm Đại Kim ta.

Lúc Hoàn Nhan Thịnh còn trẻ theo Hoàn Nhan A Cốt Đả nam chinh bắc chiến, từng bị vô số vết thương lớn nhỏ. Lúc còn trẻ dĩ nhiên là chịu đựng được, nhưng tuổi tác ngày càng lớn thì nhưng vết thương cũ này bắt đầu túa ra, một năm trước đã ngã bệnh, nửa năm gần đây càng khó thượng triều, thông thường những chuyện quan trọng thì các đại thần phải đến tẩm cung của ông ta thảo luận.

Bên cạnh ông ta có một nam tử ước chừng năm mươi tuổi, người mặc hoa phục, khí chất Nho sinh. Người này tên là Hàn Phưởng, lúc trước là Trạng Nguyên nước Liêu, tài học của người này không thua kém đại học sĩ Trung Nguyên, về sau quy hàng Đại Kim, giúp A Cốt Đả bày mưu tính kế, lập không ít công lao, rất được coi trọng, bây giờ là phó Tể Tướng của nước Kim. Từ khi Hoàn Nhan Thịnh kế vị đến nay, liền bái Hoàn Nhan Hi Doãn làm Tể tướng, đương nhiên, nước Kim không gọi là Tể Tướng, mà gọi là Bột Cực Liệt. Lúc này nước Kim có tổng cộng năm Bột Cực Liệt: Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Hi Doãn, Hoàn Nhan Tông Can và Hoàn Nhan Tông Bàn.

Nhưng Hoàn Nhan Hi Doãn đã xuất chinh, vì vậy quốc sự đều giao cho Hàn Phưởng xử lý.

Hàn Phưởng là một nhân tài, bằng không thì dựa vào thân phận cựu thần nước Liêu của ông ta, rất khó chen vào tầng lớp quyết sách cao nhất của nước Kim. Ông ta nói: - Bệ hạ, Nam triều không có bất kỳ lý do gì, tự tiện xé bỏ hiệp ước Vân Tang, vô cớ xuất binh. Chúng ta nên phái người đến Nam triều khiển trách, để người trong thiên hạ thấy rõ bộ mặt thật của Nam triều, cũng có thể khiến chúng ta đứng về phía chính nghĩa, cũng có thể lấy được sự ủng hộ của lòng dân.

- Khụ khụ!

Hoàn Nhan Thịnh ho hai tiếng, khoát tay nói: - Không cần, nếu bọn họ tìm lý do khác xuất binh, chúng ta dĩ nhiên nhất nhất phản bác, nhưng lý do này Ông ta lại nhìn tấm lụa vàng kia, cười nói: - Ta cũng muốn biết rốt cuộc là ai định chìm nổi. Thật ra từ lâu ta đã biết trận chiến này là không thể tránh khỏi, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy, hơn nữa là Nam triều khởi xướng trước. Như vậy cũng tốt, ta còn sợ không đợi được giây phút này. Khụ khụ khụ.

Có lẽ là nói một hơi nhiều quá, ông ta lại ho khan kịch liệt.

- Bệ hạ, long thể quan trọng hơn!

Hàn Phưởng vội vàng bưng lên một chén trà.

Hoàn Nhan Thịnh uống một ngụm trà, lúc này mới hòa hoãn lại, giọng nói yếu ớt nói: - Công Mỹ, tình hình trong triều thế nào?

Hàn Phưởng lên tiếng: - Những vương công quý tộc kia đều thượng tấu, mong bệ hạ có thể phát binh công Tống, phái thân Tống trước kia bây giờ cũng cùng chung kẻ thù.

- Tốt lắm, tốt lắm.

Hoàn Nhan Thịnh gật đầu, suy nghĩ một lát, lại hỏi: - Ngươi cho rằng thế nào?

Hàn Phưởng nói: - Nếu Nam triều đã xé bỏ minh ước, nói những thứ khác cũng vô ích, chỉ có thể đánh một trận. Có điều, Nam triều có gan xé bỏ minh ước, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, mà hiện giờ hai vị Bột Cực Liệt Tông Vọng, Hi Doãn đang dẫn binh phạt Hạ, hơn nữa đang trong thời khắc mấu chốt, chỉ dựa vào một mình Tông Hàn trấn thủ Vân Châu, e rằng có nguy hiểm, bệ hạ phải nhanh chóng phái binh tiếp viện. Ngoài ra, hạ chỉ cho hai vị Bột Cực Liệt, để bọn họ bức Tây Hạ hàng, nếu Tây Hạ nguyện ý xưng thần, thì nhanh chóng về nước dẫn binh đánh Tống.

Hoàn Nhan Thịnh híp mắt trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: - Bây giờ không phải chúng ta muốn lui thì có thể lui, Nam triều đã kết minh với Tây Hạ, một khi bọn Tông Vọng lui binh, Tây Hạ nhất định phản kích quy mô lớn. Cũng may bọn Tông Vọng có thể đánh đến núi Hạ Lan, một khi công phá phủ Hưng Khánh, chúng ta có thể dẫn binh ra Hoành Sơn, đánh úp phía nam Yến Vân, phía bắc có thể hai mặt giáp công quân Tống cùng Tông Hàn, nam hạ thừa lúc chủ lực của quân Tống đều ở Yến Vân mà tập kích phủ Khai Phong, cho nên chẳng những không thể lui binh, ngược lại phải đốc thúc bọn họ nhanh chóng tiến công. Ngươi lập tức truyền lệnh của ta cho bọn họ, nói toàn bộ do bọn họ làm chủ, bất cứ chuyện gì cũng không cần bẩm báo với ta, bọn họ tự nhiên sẽ biết nên làm gì.

Hàn Phưởng vội nói: - Dạ, thần hiểu rồi.

Hoàn Nhan Thịnh lại nói: - Như vầy đi, để Tông Can làm Đô Thống trung lộ, dẫn năm vạn tinh binh phủ Hoàng Long xuất binh tăng biện Yến Vân, lại phong Bồ Lỗ Hổ làm Phó Đô Thống trung lộ, dẫn theo năm vạn tinh binh phủ Đại Định xuất binh Yến Vân.

Tên Hán của Bồ Lỗ Hổ là Hoàn Nhan Tông Bàn, là trưởng tử của Hoàn Nhan Thịnh, đảm đương vị trí Bột Cực Liệt trong triều.

Hàn Phưởng nghe thấy mà sắc mặt cả kinh, nói: - Bệ hạ long thể không tốt, sao không để Hốt Lỗ Bột Cực Liệt ở lại Kinh thành phò tá bệ hạ xử lý quốc sự.

Hoàn Nhan Thịnh nhướng mày, liếc mắt nhìn Hàn Phưởng, thở dài: - Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta đã quyết định, lập Lương Vương Hợp Lạt làm Am Bản Bột Cực Liệt.

Hàn Phưởng "hả" một tiếng.

Am Bản Bột Cực Liệt này chẳng khác nào người thừa kế hoàng vị. Lúc trước tập tục của dân tộc Nữ Chân là đệ kế thừa vị trí của huynh, cho nên Hoàn Nhan A Cốt Đả không truyền ngôi cho con, mà truyền cho Hoàn Nhan Thịnh, nhưng sau khi Hoàn Nhan Thịnh dựng nước thì hủy bỏ tập tục này, bắt chước tập tục của Trung Nguyên, tôn sùng con kế vị cha.

Nhưng bây giờ tình hình của nước Kim có chút giống với tình hình triều Tống khi mới lập quốc. Khai sơn thủy tổ của Đại Kim là Hoàn Nhan A Cốt Đả, A Cốt Đả tuân theo tộc tục Nữ Chân mà truyền ngôi cho đệ đệ. Nhưng ngươi lại hủy bỏ tập tục này, vậy thì ngươi phải truyền ngôi cho hậu nhân của Thái Tổ hay là hậu nhân của mình, đặc biệt là trong một hai năm Hoàn Nhan Thịnh bị bệnh, trong triều cũng vì chuyện này mà minh tranh ám đấu.

Đây là cuộc đấu tranh giữa Tổ phái và Tông phái nha!

Đương nhiên, Triệu Khuông Nghĩa khá vô sỉ, không chỉ chèn ép hậu nhân Thái Tổ, hơn nữa còn công khai truyền ngôi cho huyết mạch của mình.

Mà Hợp Thứ, tên Hán là Hoàn Nhan Đản chính là trưởng tôn của Hoàn Nhan A Cốt Đả, y và Hoàn Nhan Tông Bàn đều là người có quyền tranh hoàng vị. Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Phưởng kinh ngạc. Ông ta cho rằng Hoàn Nhan Thịnh sẽ truyền ngôi cho con của mình, đây là thường tình của con người, mà Hoàn Nhan Thịnh lại đang mang bệnh trong người, phái Hoàn Nhan Tông Bàn làm Phó Đô Thống lãnh binh xuất chinh, để lại Hoàn Nhan Đản trong kinh, việc này đơn giản chính là sợ Hoàn Nhan Tông Bàn tranh đoạt hoàng vị. Càng khiến Hàn Phưởng kinh ngạc là, Hoàn Nhan Thịnh đã quyết định để Hoàn Nhan Đản kế thừa hoàng vị.

Hoàn Nhan Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Tuy hai năm qua ta vẫn bị bệnh liệt giường, nhưng những gì xảy ra trong triều trong lòng ta đều biết rõ. Tông Hàn, Tông Vọng, Tông Bật, Tông Can, Hi Doãn cũng nhiều lần góp lời, muốn ta lập Hợp Thứ làm Am Bản Bột Cực Liệt. Nếu ta lập Bồ Lỗ Hổ làm Am Bản Bột Cực Liệt, vậy mấy người bọn họ chắc chắn sẽ không phục, mà mấy người bọn họ nắm giữ binh quyền Đại Kim ta trong tay, như vậy, e rằng sẽ có nội loạn.

Hàn Phưởng gật đầu, trong lòng cũng hiểu, Tông Hàn, Tông Vọng, Tông Bật đều là phái Thái Tổ, đặc biệt là Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật. Bọn họ là nhi tử của Thái Tổ, lúc trước bọn họ không tranh hoàng vị đã vô cùng nể mặt Hoàn Nhan Thịnh, cho nên bọn họ càng không chịu để hoàng vị rơi vào huyết mạch Thái Tông.

Hoàn Nhan Thịnh đương nhiên cũng hi vọng để nhi tử thừa kế hoàng vị, nhưng, tuy ông ta là hoàng đế, quyền lực lại không bằng Triệu Giai, đặc biệt là quân quyền, đều nằm trong tay bọn Tông Vọng. Chính bản thân ông ta cũng bị bọn họ áp chế, chỉ có thể sắp đặt từ giữa, để mấy người bọn họ kiềm chế lẫn nhau, từ đó củng cố hoàng quyền.

Hoàn Nhan Thịnh lại nói: - Hiện nay nguy nan phủ đầu, Nam triều hiện nay cũng không phải Nam triều lúc trước, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, vững như thành đồng mới có thể đánh bại kẻ thù. Nếu lúc này ta tuyên bố Hợp Thứ làm Am Bản Bột Cực Liệt, một là tiêu trừ nội đấu nhiều năm qua trong triều, hai là có thể trấn an bọn Tông Vọng, để bọn họ toàn tâm chinh chiến cho Đại Kim ta.

Tuy ông ta có suy nghĩ riêng, nhưng vẫn lấy lợi ích của Đại Kim làm đầu, dù sao thì ông ta cũng là người khai quốc thứ hai, chút nhìn xa đó cũng phải có.

Hàn Phưởng nói: - Nhưng thần lo lắng Hốt Lỗ Bột Cực Liệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hoàn Nhan Thịnh hừ một tiếng, nói: - Nếu nó dám để ý những thứ đó lúc này, thì chứng minh lựa chọn của ta càng không sai. Thử hỏi người như thế làm sao có tư cách làm Hoàng đế của Đại Kim ta, có điều ta tin nó sẽ thông cảm cho khổ tâm của ta.

Hàn Phưởng gật đầu nói: - Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ làm tốt việc này.

Hoàn Nhan Thịnh cười gật đầu, lại dặn dò: - Sức khỏe ta ngày càng tệ đi, có lẽ không đợi được kết quả, có điều ngươi phải nhớ, nếu chiến sự còn chưa kết thúc mà ta lại chết trước, ngươi nhất định phải dặn dò đại thần trong triều, bí mật không phát tang, tuyệt đối không thể lộ tin tức ra ngoài. Đến lúc đó để ngươi và Hợp Thứ xử lý triều chính. Bằng không thì lòng dân đại loạn, lòng quân bất an, cực kỳ bất lợi cho chúng ta. Còn có một chuyện, nếu trận này thắng, bảo bọn Tông Hàn lập tức dẫn binh thừa thế nam hạ, một kích tiêu diệt Nam triều và Tây Hạ. Nếu bại

Nói tới đây, ông ta dừng lại, thở dài: - Nếu bại thì bỏ qua Yến Vân, bảo vệ hai châu Doanh, Bình, phủ Đại Định, phủ Hoàng Long, nghị hòa với Nam triều. Đợi sau khi triều chính ổn định, trước tiên nghĩ cách ly gián quan hệ Tây Hạ và Nam triều, lôi kéo Tây Hạ kháng Nam triều, hoặc khiến bọn họ tiêu hao lẫn nhau, sau đó lại đánh bọn chúng.