Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1940




Hai nhánh quân Kim sắp tới Hưng Khánh phủ, mặc dù dưới sự lãnh đạo anh minh của Lý Càn Thuận vượt qua khó khăn ngăn trở, nhưng không thể phủ nhận chính là, vương triều Tây Hạ đã là nguy cơ trong sớm tối.

Nhưng, bộ lạc Mông Cổ phương bắc và Cao Xương Hồi Cốt phương tây cũng đã lần lượt quy thuận Đại Kim, mà Thổ Phiên phương nam quy thuận Đại Tống, nơi duy nhất Tây Hạ có thể cầu xin giúp đỡ cũng chỉ có Đại Tống.

Đây là là lí do tại sao Đại Tống không hề sốt ruột, trừ phi Tây Hạ lựa chọn Kim quốc, nhưng bây giờ Kim quốc đã không còn tin Tây Hạ, trên miệng xưng thần, đã không thể khiến Kim quốc hài lòng, vì vậy, Tây Hạ chỉ có thể xin Đại Tống giúp đỡ.

Lý Sát Nhĩ quả thật đã sớm chạy tới Đại Tống, chỉ có điều khi đi được một nửa, Triệu Giai đột nhiên phái người nói cho y biết, bảo y bí mật tới Yến Kinh, cho nên hiện tại mới đến nơi.

- Có cần lão phu tránh đi hay không.

Tông Trạch cũng không ngờ rằng chân trước Phác Trí Khiêm mới đi, Lý Sát Nhĩ đã chạy ngay tới, hơn nữa tình hình trong nước của Tây Hạ khẩn cấp. Lý Sát Nhĩ không nghỉ ngơi một đêm đã chạy tới.

Lý Kỳ cười lắc đầu nói: - Không cần, hiện tại không cần phải thế, hơn nữa Tông tri phủ cũng có đôi phần hiểu biết về chiến sự Tây Hạ,

----------------

Hai người cũng không chuyển đến phủ nha để gặp Lý Sát Nhĩ, mà gặp ngay tại đây, bởi vì Kim quốc cũng biết cứu binh duy nhất của Tây Hạ cũng chỉ có Đại Tống, cho nên vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Biện Lương, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Triệu Giai không gặp Lý Sát Nhĩ.

- Xu Mật Sứ ---.

Lý Sát Nhĩ vừa bước vào cửa, thấy Lý Kỳ đang đứng trước cửa, không khỏi kích động kêu lên một tiếng, nước mắt thật sự đã rơi đầy mặt, bước nhanh về phía trước, nức nở nói: - Ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.

Lúc nói chuyện, cả người y đều run rẩy, nhìn như sắp té xỉu.

Lý Sát Nhĩ này vốn là một vị vương gia vô cùng phong lưu của Tây Hạ, thâm thụ văn hóa người Hán được hun đúc, có phong phạm của nho sinh, nhưng lúc này --- ôi, thôi đừng đề cập tới.

Đổ mồ hôi! Khoa trương như vậy, ngươi cũng đừng ngất đi đấy, ta không có nhiều thời gian chờ ngươi tỉnh lại như vậy. Lý Kỳ vội vàng tiến lên, dìu Lý Sát Nhĩ, quan tâm nói: - Vương gia, ngươi vẫn ổn chứ?

Quốc gia sắp bị người khác tiêu diệt rồi, có ổn thì ổn chỗ nào. Lý Sát Nhĩ vội vàng nói: - Xu Mật Sứ, Tây Hạ chúng ta---

Lý Kỳ không đợi y nói xong, liền cắt đứt lời của y, nói:

- Vương gia đừng nóng vội, ta hiểu mà, ta hiểu mà, trước hết mời vương gia vào phòng trong ngồi đã.

Lý Sát Nhĩ sửng sốt, thì đã được Lý Kỳ dìu vào trong phòng.

Sau khi Lý Kỳ giúp Lý Sát Nhĩ ngồi xuống, đưa tay về phía Tông Trạch ngồi bên cạnh, nói: - Vương gia, vị này chính là tri phủ Yến Sơn phủ ta, Tông Trạch.

Tông Trạch hơi chắp tay nói: - Tại hạ Tông Trạch, bái kiến vương gia.

Lý Sát Nhĩ vội vàng đứng dậy đáp lễ nói: - Không dám, không dám, nghe danh tướng quân đã lâu, như sấm bên tai, Lý Sát Nhĩ hữu lễ. Y tuy là vương gia, nhưng đối mặt với quan viên Đại Tống không thể không khiêm tốn, bởi vì cái mạng nhỏ Tây Hạ bọn họ chính là nằm trong tay Đại Tống.

- Vương gia quá khen.

Tuy Tông Trạch nói như vậy, nhưng Lý Sát Nhĩ tuyệt không phải là nói sáo rỗng, lúc trước Yến Vân đại chiến, gần như đều là một tay Tông Trạch bày ra, hơn nữa còn đánh bại quân Kim vô cùng ngạo mạn, cho nên thanh danh của Tông Trạch đã sớm truyền tới Tây hạ rồi.

Nhưng, lúc này Lý Sát Nhĩ cũng không có tâm tình đi ngưỡng mộ Tông Trạch, lại đưa mắt nhìn sang Lý Kỳ, nói: - Xu Mật Sứ, hiện giờ hai nhánh quân Kim đã tới gần Hưng Khánh phủ ta, Tây Hạ chúng ta đã tràn ngập nguy cơ, nếu quý quốc không có bất cứ hành động nào, vậy thì Tây Hạ ta đây sẽ bị diệt vong. Nói xong, y liền bổ sung: - Quốc chủ chúng ta đã nói, chỉ cẩn quý quốc nguyện ý xuất binh cứu giúp, Tây Hạ chúng ta nguyện ý xưng thần với quý quốc.

Con mẹ nó, lại là chiêu này, có thể đổi chiêu khác hay không, trên miệng một câu xưng thần, có tác dụng mông gì, lão tử mới không thèm đâu. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vương gia không cần sốt ruột, vương gia chẳng lẽ không hiếu kì, ta tại sao lại ở trong này sao?

Lý Sát Nhĩ sửng sốt, nói: - Chẳng lẽ Xu Mật Sứ không phải vì chuyện thương đội của quý quốc mất tích sao? Ồ, việc này trên đường ta cũng đã nghe nói, chuyện này nhất định cho Kim quốc gây nên.

Châm ngòi ly gián, thật sự là rất vụng về. Lý Kỳ nghe không nổi nữa, cười nói: - Chỉ là thương đội phải đích thân ta tự mình điều tra sao? Đại Tống chúng ta vẫn chưa có nhân tài điêu tàn đến tình trạng này.

Lý Sát Nhĩ khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói: - Vậy Xu Mật Sứ, chuyện này là vì ---

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Kim quốc.

Lý Sát Nhĩ mở to hai mắt, nói:

- Kim quốc?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Nhớ trước đây ta đã từng nói, Kim quốc tấn công quý quốc, chẳng qua là muốn đánh để thông đường, qua Yên Vân đến thẳng đến Trung Nguyên, cho nên, bất kể thế nào, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Kim quốc thực hiện được, vì vậy, Hoàng thượng chúng ta đã quyết định xuất binh viện trợ quý quốc, nhưng ---

Trong lòng Lý Sát Nhĩ vui mừng, lại hỏi: - Nhưng gì?

Lý Kỳ nghĩa khí ngất trời nói: - Nhưng không cần quý quốc xưng thần với chúng ta, chúng ta vốn là đồng minh, lại còn đạt được đồng minh quân sự nhất định, đồng minh lúc này giúp đỡ lẫn nhau, là một chuyện vô cùng bình thường, nếu bức bách quý quốc xưng thần với chúng ta, chúng ta và Kim quốc thì có gì khác nhau?

Lời nói này, thật sự là đủ dối trá.

Lý Sát Nhĩ nghe xong ngây người, y vạn lần không nghĩ đến, Đại Tống không ngờ sẽ khẳng khái như vậy, trước kia Đại Tống đều nghĩ các biện pháp để bức bách Tây Hạ họ xưng thần, nhưng mà bây giờ, một cơ hội tốt ở trước mắt Đại Tống, chỉ cần bọn họ gật đầu đồng ý, Tây Hạ ngay lập tức sẽ xưng thần với bọn họ, nhưng không ngờ Lý Kỳ lại từ chối đề nghị này, trong lúc nhất thời cũng không biết nói tiếp thế nào.

Xưng thần? Đại Tống ta đã sớm vượt qua giai đoạn kia rồi, hoặc là kết thành đồng minh, hoặc là thống nhất, đây mới là sách lược chủ yếu khuếch trương đối ngoại của Đại Tống ta.

Lý Kỳ dường như đã sớm dự đoán Lý Sát Nhĩ sẽ lộ ra bộ mặt như vậy, khóe miệng mang ý cười, thưởng thức trà, cũng không vội mở miệng.

Một lát sau, Lý Sát Nhĩ ngẩn ra, vội nói: - Xu Mật Sứ, chuyện này là thật sao?

Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại: - Việc này ta dám nói chơi hay sao?

Cho dù Lý Kỳ đã thu hồi vẻ mặt bỡn cợt, nhưng phản ứng đầu tiên của Lý Sát Nhĩ không phải là vui mừng, mà là cẩn thận. Y và Lý Kỳ đã giao tiếp quá nhiều, biết Lý Kỳ này là điển hình của người không có lợi không dậy sớm, không thể khẳng khái như vậy, điều này làm cho y hoàn toàn không thể tiếp nhận, thật ra y đã tình nguyện hồi báo khi Lý Kỳ đòi, bằng không, chuyện này phạm phải nhiều tội, rõ ràng trực tiếp hỏi: - Vậy không biết quý quốc hi vọng chúng ta giúp quý quốc làm gì?

Con mẹ nó, thì ra ta trong mắt người Đảng Hạng các ngươi chính là loại người này! Giọng điệu cẩn thận của Lý Sát Nhĩ kia, khiến Lý Kỳ cảm thấy rất tổn thương lòng tự tôn, nhưng không biết phải làm thế nào, đơn giản nói: - Nói như thế này đi, Đại Tống chúng ta quyết định xuất binh chủ yếu là lấy ra ích lợi chiến lược của chính chúng ta, Kim quốc lòng lang dạ thú, người qua đường đều biết, chẳng lẽ Vương gia sẽ cho rằng chúng ta dễ dàng để quân Kim đạt được địa khu Hà Sáo, tới gần phủ Thái Nguyên chúng ta sao?

- Ta quyết không cho phép chuyện này xảy ra, vì vậy, chúng ta mới có thể quyết định xuất binh giúp đỡ các ngươi, chúng ta giúp các ngươi, đồng thời cũng là giúp đỡ chúng ta, về phần xưng thần cái gì đó, chúng ta nghiêng về đồng minh, nguyên nhân là khi lúc trước từ khi Kim quốc độc lập, ta đã giải thích với các ngươi.

Nếu Lý Kỳ giả bộ là người hiền lành, vậy Lý Sát Nhĩ có lẽ vẫn còn lo ngay ngáy, nhưng Lý Kỳ hoàn toàn xuất phát từ lợi ích cá nhân, Lý Sát Nhĩ rất khó để không tin, chỉ cần lợi ích của Đại Tống và Tây Hạ giống nhau, như vậy y sẽ không sợ Đại Tống không xuất binh cứu bọn họ, trong lòng vô cùng vui vẻ, nói không thành lời, nước mắt trong hốc mắt vòng quanh, hận không thể nhào vào Lý Kỳ, tung hô một phen.

Qua một hồi lâu, y mới từ trong vui sướng tỉnh lại, vội nói: - Vậy không biết quý quốc định khi nào thì xuất binh?

Lý Kỳ không nóng lòng trả lời, mà liếc nhìn Tông Trạch.

Tông Trạch xua tay nói: - Không vội. không vội, trước mắt còn chưa đến lúc.

Lý Sát Nhĩ nghe xong như lọt vào sương mù, hiện giờ còn chưa phải là lúc, vậy đến lúc nào mới có thể xuất binh, dò hỏi: - Không biết Tông tri phủ sao lại nói những lời này?

Tông Trạch đã có tính toán từ trước cười nói: - Sở dĩ quý quốc cảm thấy tiền tuyến có áp lực lớn, mấu chốt không nằm ở hai nhánh quân Kim, dù sao binh lực của các ngươi còn nhiều hơn so với bọn họ, hơn nữa còn có Hoàng Hà, Hạ Lan Sơn làm lá chắn, đối phương muốn công phá cũng không phải là chuyện dễ, mấu chốt nằm ở Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu, nếu Hoàn Nhan Tông Hàn xuất binh đến Vân Châu, cùng với một nhánh quân Kim ở phương Bắc hai mặt giáp công, thì không bao lâu nữa địa khu Hà Sáo sẽ nằm trong tay người Kim, một khi địa khu Hà Sáo thất thủ, vậy thì quân Kim sẽ ba mặt tấn công Hưng Khánh phủ, Hạ Lan Sơn cũng không thể ngăn chặn được hai cánh quân Kim sau lưng. Vì vậy, quý quốc đã tập trung trọng binh ở giao giới Vân Châu, mục đích là phòng ngừa Hoàn Nhan Tông Hàn đánh bất ngờ. Nhưng chia như thế, lại tăng thêm áp lực cho tiền tuyến, ngược lại thành lực bất tòng tâm.

Lý Sát Nhĩ liên tục gật đầu, nói: - Lão tướng quân nói rất đúng.

Lời tuy nói như thế, nhưng y không rõ tại sao Tông Trạch lại nói vậy.

Tông Trạch lại nói: - Nếu quý quốc tập trung toàn lực phòng thủ tiền tuyến thì sao?

Lý Sát Nhĩ ngẩn người, dường như hiểu được một chút, nhưng lại nói không rõ lắm, vội vàng hỏi: - Xin lắng tai nghe!

Tông Trạch mỉm cười nói: - Nếu chúng ta trực tiếp xuất binh cứu viện Hưng Khánh phủ, tạm thời không nói đến đường xá xa xôi, cho dù là tiếp tế tiếp viện cũng rất khó để đuổi kịp, nói vậy quý quốc cũng không đủ lương thực để trợ cấp cho binh lính chúng ta, vì vậy Tông mỗ cho rằng, cung với trực tiếp xuất binh cứu viện, còn không bằng chúng ta giúp các ngươi trấn thủ phía sau.

- Chuyện này ---

Lý Sát Nhĩ hiểu được ý của Tông Trạch, nói cách khác ngươi điều toàn bộ đội quân tinh nhuệ phía Tây Bắc Hoành Sơn đến tiền tuyến chiến đấu, binh lính của chúng ta sẽ giúp ngươi trấn thủ chỗ này.

Vấn đề như vậy cũng lũ lượt kéo đến, Tây Bắc Hoàng Sơn chính là cửa chính của địa khu Hà Sáo, cũng là trọng địa phòng ngự Tây Hạ của Tống triều, Tống triều đã mơ ước lâu nơi này, ai dám cam đoan Đại Tống sẽ không thừa cơ cướp ấy địa khu Hà Sáo.

Tông Trạch thấy Sát Lý Nhĩ tỏ vẻ do dự, làm sao không rõ y đang suy nghĩ gì, ha hả nói: - Vương gia chớ lo lắng, chúng ta không cần tiến vào chiếm giữ phía Bắc Hoành Sơn, cũng có thể giúp các ngươi bảo vệ hậu phương.

Lý Sát Nhĩ kinh ngạc nói:

- Lời này là thế nào?

Tông Trạch vuốt râu nói: - Vương gia, bản lãnh của Hoàn Nhan Tông Hàn, ngươi cũng chỉ là nghe thấy, chỉ bằng một cánh binh lực của các ngươi ở Hoành Sơn, nếu Hoàn Nhan Tông Hàn muốn tấn công chẳng lẽ không tấn công nổi sao? Nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn trì hoãn không tấn công, ở tiền tuyến Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Hi Doãn giáp công các ngươi, Vương gia đã từng nghĩ, đây là tại sao không?