Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1914-1




Đây tuyệt đối không phải là đang nói chuyện giật gân và cũng không phải là Lý Kỳ đang lừa dối người khác. Đúng như lời hắn đã nói, hắn dám dùng tính mạng của mình để nói ra những lời đó. Xét thấy trong tư tưởng thương nhân của hắn, quan hệ lợi hại trong đó có thể nghĩ mà biết được.

Thật ra loại hiện tượng này vẫn luôn tồn tại ở Đại Tống. Mượn cách chế rượu mà nói thì triều đình chuyên giữ độc quyền về men cất. Từ đó hạn chế sự phát triển của nghề rượu. Lý Kỳ cũng không ngoại lệ. Nhưng là bởi vì hắn rất được hoàng thượng sủng ái cho nên mới mở ra một mắt lưới với hắn. Nhưng nếu là đổi lại những người khác mà nói thì Thiên hạ vô song sớm đã bị triều đình giữ độc quyền rồi. Như vậy, người phát minh ra Thiên hạ vô song không chiếm được bất kỳ cái gì cả. Nếu như ta đã biết rõ cái gì cũng không đạt được thì hà tất phải bỏ ra nhiều cố gắng đến vậy. Ta đã bỏ ra nhiều tiền vàng như vậy để làm chuyện này, thì điều ta mưu cầu là cái gì, nếu ta không đạt được thì không bằng về nhà ngủ ngon một giấc còn hơn.

Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng nghĩ như thế. Như vậy thì nghề rượu chắc chắn sẽ trì trệ không tiến bộ. Ngươi muốn uống rượu có vị càng ngon thì thật sự là còn khó hơn lên trời nữa.

Phàm là thứ gì tốt lành đều xuất phát từ triều đình mà ra. Hơn nữa, triều đình lại giữ độc quyền. Đây chính là cướp đoạt. Đây chính là hành vi vô sỉ. Việc này đạt đến mức độ nào đó thì chính là bóc lột quyền lợi sáng tạo của dân chúng. Dần dà, sức sáng tạo của Hoa Hạ sẽ bị đình trệ, dẫn đến lạc hậu so với thế giới.

Muốn càng mạnh mẽ thì đầu tiên cần phải cho dân chúng một môi trường rộng mở để muôn dân tự do phát huy. Nếu như ngươi mãi không dám ngẩng đầu nhìn trăng sáng, vậy thì ngươi khẳng định sẽ không có cách nào lên được mặt trăng. Chỉ có dám nghĩ dám làm mới có thể đoán trước được tương lai. Bởi vì tương lai không tồn tại ở thời khắc này cho nên nhân loại chỉ có thể dùng trí tưởng tượng của mình mà phác họa ra nó. Nếu như đến nghĩ cũng không dám nghĩ vậy thì còn bàn luận gì đến tương lai nữa. Vậy thì muốn nước mạnh liệu có mạnh được không?

Ha ha. Chỉ là một câu vui đùa thôi, ai tin là thật thì người đó thua rồi.

Lý Kỳ vẫn luôn là như vậy đấy. Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Ngươi muốn tiền ta có thể cho ngươi nhưng ngươi không thể làm nhục trí tuệ của ta. Thứ ta sáng tạo, trừ khi ta muốn thế còn không thì dựa vào cái gì để ngươi lấy đi kiếm tiền. Cho nên, hắn vô cùng nghiêm mật đối với quyền bảo vệ tài sản kiến thức của mình. Bất kể là thủy tinh, đồ hộp hay là Thiên hạ vô song. Cho đến nay, trên đời chỉ có hắn mới làm ra được, đến cả triều đình cũng không biết.

Chỉ là trước đây, Lý Kỳ vẫn luôn dùng sách lược vòng vèo. Lấy thuế thu nhập cao để đi dụ dỗ triều đình. Thế nhưng ngày hôm nay, hắn mang vấn đề này chính thức biến đổi đi. Đương nhiên, hắn không phải là nhất thời kích động mới làm như thế, mà hắn đã trù tính từ rất lâu rồi. Hiện giờ, việc buôn bán ở Đại Tống như trăm hoa đua nở. Những đã đạt đến một điểm giới hạn. Nếu như có thể cởi bỏ những tầng lớp gông xiềng này. Cải cách kinh tế của hắn sẽ càng được nâng cao thêm một bước nữa. Hơn nữa tòa lầu này còn sẽ không ngừng phát triển hơn.

Cũng không phải Lý Kỳ trước đây nhát gan, mà chỉ là chưa có điều tất yếu này. Thời điểm hiện tại đã đến rồi, thì hắn nhất định phải đứng ra thôi.

Hắn vì chính bản thân mình mà tranh giành nhưng cũng đồng nghĩa với việc vì dân chúng mà tranh giành. Tranh đoạt quyền hạn để không bị bóc lột. Hắn cũng không muốn đem thân mình vào chốn hiểm nguy nhưng hắn biết, ngoại trừ hắn thì không còn ai dám tranh giành lợi ích với hoàng thượng. Dù sao hắn cũng là kẻ đã phạm tội nhiều lần rồi, lần này cũng chẳng khá hơn gì.

Tuy nhiên, việc trên đời này không phải có đạo lý là có thể giải thích được hết thảy. Dựa vào truyền thống, thiên hạ này đều là của hoàng thượng. Đó mới là chân lý. Những lời của Lý Kỳ quả thực chính là đang cướp miếng ăn từ trên miệng rồng.

Hắn cùng hoàng đế tranh giành lợi ích nha.

Triệu Giai nắm chặt tay, trầm mặc không nói. Y không nói lời nào, những người còn lại cũng không dám nói. Đều đang ngồi ở một bên nơm nớp lo sợ, trong sảnh toát ra một bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.

Một lát sau, Triệu Giai bỗng nhiên vung tay lên.

Hai gã hộ vệ kia lập tức lui xuống.

Thái Kinh nhẹ nhàng thở ra. Tên tiểu tử này thật là cả gan làm loạn.

Triệu Giai bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Kỳ, nói: - Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Trẫm không giết ngươi không có nghĩa là trẫm hoàn toàn đồng ý với lời của ngươi. Chỉ là về mặt pê-ni-xi-lin này thì lập trường giữa trẫm và ngươi không giống nhau. Cho nên trẫm niệm tình lúc trước ngươi lập nhiều công lao, mà tha cho ngươi một mạng. Nếu như là thứ khác thì cũng bỏ qua thôi nhưng pê-ni-xi-lin này rất quan trọng. Tác dụng của nó như thế nào ắt hẳn ngươi cũng biết. Trẫm đã quyết định rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy thì vi thần thật là cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ của hoàng thượng mà thôi.

- Ngươi nói ta đang viện cớ?

Triệu Giai cau mày nói: - Vậy trẫm hỏi ngươi, trẫm phải làm như thế nào? Pê-ni-xi-lin nếu như ứng dụng ở trên chiến trường, sẽ có thể cứu sống được vô số tính mạng của binh lính. Đây là mượn cớ sao?

Lý Kỳ nói: - Đây đương nhiên là viện cớ. Vì sao triều đình cứ mãi muốn có mà không muốn trả? Trên đời này không có thứ gì không tốn công mà có được. Lẽ nào hoàng thượng chưa từng nghĩ đến việc mua sao?

- Mua?

Triệu Giai sửng sốt nói: - Lời này của ngươi là có ý gì?

Thật không biết là ta có chỉ số thông minh cao hay là ngươi ở đây giả vờ ngây ngốc. Lý Kỳ nói: - Chính là triều đình mua pê-ni-xi-lin từ bệnh viện Thái Sư. Đây là việc hết sức bình thường. Nếu như bệnh viện Thái Sư ở nước Kim hay là ở Tây Hạ mà nói thì triều đình không giống với việc mua lại đó sao? Vì sao ở trên người dân chúng của mình mà lại thành ra không thể tin nổi như thế?

Triệu Giai nói: - Nhưng Pê-ni-xi-lin này không giống với những thứ đồ tầm thường khác. Không thể nói chuyện trồng lẫn như thế được!

Lý Kỳ lập tức nói: - Đó cũng chỉ là một loại thương phẩm mà thôi. Cùng với việc triều đình thu mua lương thực là một loại mà thôi.

Tần Cối lắc đầu nói: - Không ổn. Không ổn. Thứ nhất, triều đình cần một lượng lớn pê-ni-xi-lin. Nếu như bệnh viện Thái Sư chế tạo thì số lượng cũng có hạn. Vậy thì với số lượng khổng lồ như thế thì khắp trong thiên chỉ có triều đình mới có năng lực để cung cấp đầy đủ. Thứ hai, pê-ni-xi-lin có ảnh hưởng to lớn đến sự thống trị của Đại Tống ta, không thể tùy tiện mà tiết lộ ra ngoài. Nếu để Tây Hạ và nước Kim biết được phương pháp bào chế thì Đại Tống ta đây cái được không bù đắp nổi cái đã mất. Nhất định phải nghiêm ngặt bảo mật.

Triệu Giai nghe xong cũng liên tục gật đầu.

- Lời của Thiếu Tể sai rồi.

Tần Cối nói: - Ta đã nói sai ở điểm nào, xin chỉ giáo cho?