Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1891




Câu này của Triệu Giai khiến quần thần cả kinh thất sắc.

Bởi vì từ xưa đến nay, đây là luật pháp đầu tiên trói buộc Hoàng đế.

Đây quả thật là chuyện không thể tin nổi.

Đương nhiên, nếu nói quân chủ lập hiến gì đó hoàn toàn không làm được, căn bản không có ý nghĩa gì. Hoàng đế vẫn có quyền lực vô thượng, chỉ có điều lần này lại liên quan đến kinh nghiệm của Triệu Giai.

Quan trọng nhất chính là vì phụ thân của y - Triệu Cát.

Y trơ mắt nhìn đá hoa cương khiến cho Giang Nam trở thành địa ngục nhân gian, nhưng đây chẳng qua chỉ là một dục vọng nho nhỏ của Hoàng đế, từ đó có thể thấy, mỗi câu mỗi chữ của Hoàng đế đều có thể làm cho cả quốc gia đi vào diệt vong.

Bây giờ mỗi khi Triệu Giai nhớ lại đều cảm thấy đáng sợ, chỉ là một tảng đá mà thôi, cho nên từ khi y kế vị đến nay thì bỏ hết mọi tính xấu, lại trở về với đức tính cần kiệm của Hoàng đế triều Tống ban đầu. Nhưng y cũng sợ nha, sự hấp dẫn mà Hoàng đế phải đối diện quá nhiều, hơn nữa y cũng không thể khẳng định người ngồi trên long ỷ sau này sẽ không xuất hiện thêm một Triệu Cát nữa, cho nên, lúc mới bắt đầu y cũng cân nhắc mấy phen, cuối cùng mới quyết định lợi dụng luật pháp để hạn chế điểm này.

Bởi vì y cho rằng Hoàng đế đã có được nhà ở, nữ nhân tốt nhất trên đời, đều ăn sơn hào hải vị. Ngươi còn muốn nhiều hơn nữa, đá hoa cương, Báo phòng, tửu trì nhục lâm vân vân thì quá chút quá đáng, quá đáng đến sai lầm.

Đương nhiên, Hoàng đế vẫn cao hơn luật pháp, đây chính là ngoại lệ, hơn nữa còn có chút châm chước, dù sao thì nên hạn chế thế nào, nên cân bằng hoàng quyền và luật pháp thế nào đều cần hình thành lối suy nghĩ hoàn toàn mới, không phải chỉ trong một ngày, cũng không phải chỉ một câu của Hoàng đế.

Về chuyện Thương Vụ Cục, Hộ Bộ có sáp nhập vào Tam Ti không gần như đã trở thành chắc chắn, bởi vì chế độ dự toán ngươi phải được xây dựng trên một tài chính thống nhất, bằng không ngươi căn bản không thể thi hành chế độ dự toán, không chỉ như vậy, tài chính của Quân Khí Giám quy về Tam Ti cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đối với chuyện này Tần Cối đã cảm thấy vô cùng hài lòng.

Bởi vì làm như vậy Lý Kỳ liền mất đi quyền khống chế tài chính, hơn nữa cũng không cho Trịnh Dật một mình nắm quyền to, vẫn là chế độ nắm giữ tất cả, không phải là bất cứ ai.

Tảo triều hôm nay đến tận lúc chạng vạng mới kết thúc, chúng đại thần đều lê thân hình mệt mỏi ra khỏi đại điện.

- Xu Mật Sứ, Tần Thiếu Tể không hổ là đồ đệ tốt mà ngài dạy ra nha!

Vừa ra khỏi đại điện, Trịnh Dật liền đến tìm Lý Kỳ.

Lý Kỳ giả vờ hồ đồ nói: - Tam Ti Sứ sao lại nói vậy.

Trịnh Dật hừ nói:

- Chiêu hại địch một ngàn, hại mình tám trăm không phải là Xu Mật Sứ ngài am hiểu nhất sao. Hành động này của Tần Thiếu Tể chẳng phải là đang sao chép lại sao.

Dụng ý của Tần Cối rất rõ ràng, y cho rằng đối thủ cạnh tranh chủ yếu của mình là Lý Kỳ, chứ không phải Trịnh Dật, cho nên y chủ yếu từng bước từng bước lột bỏ quyền lực mà Lý Kỳ nắm trong tay. Bộ Tổng Tham Mưu đã lột bỏ quyền lực của Xu Mật Viện ở một trình độ nhất định. Nếu tài chính của Thương Vụ Cục và Quân Khí Giám lại quy về Tam Ti nữa, vậy thì quyền lực trong tay Lý Kỳ sẽ suy yếu cực lớn. Vì thế mà y thậm chí còn nguyện ý giao ra Hộ Bộ, nhưng tác dụng của Hộ Bộ còn thua xa Thương Vụ Cục, chiêu này tương đương với việc hại địch một ngàn, hại mình tám trăm, hai trăm sai biệt chính là có lợi nha.

Nhưng như vậy thì tiện nghi rất lớn cho Trịnh Dật, nhưng Tần Cối lại phải làm như vậy, rõ ràng là không đặt Trịnh Dật vào mắt.

Lý Kỳ cũng không ngu xuẩn. Hắn cũng biết Thương Vụ Cục quy về Tam Ti là chuyện sớm muộn, cho nên từ rất sớm hắn đã chuẩn bị rồi. Ngươi muốn lột bỏ quyền lực của ta, có thể, nhưng thứ mà ta nhường ra ngươi cũng đừng mong nhúng tay, ta ném quyền lực cho chế độ. Thứ mà Lý Kỳ lão tử ném đi không phải ai cũng có năng lực mà nhặt lấy.

Lý Kỳ vội vàng lắc đầu, phủi sạch quan hệ nói: - Chiêu này cũng không phải do ta sáng chế, nói thế không ổn, nói thế không ổn nha!

Trịnh Dật hừ một tiếng, nói: - Nhưng các ngươi không khỏi cũng khinh người quá đáng rồi.

Xét theo cả sự việc, rõ ràng là không ai đặt y vào mắt, giống như đang nói, quyền lực của ngươi có lớn hơn nữa ta cũng không sợ, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đoạt lại từ tay ngươi.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Nếu nói là khinh người quá đáng thì chính là Tần Thiếu Tể, ta quả thật luôn bị động chịu đòn. Huống hồ làm như vậy, người được lợi lớn nhất là Tam Ti các ngươi nha.

Trịnh Dật cười lạnh nói: - Ngươi nói không sai, Tam Ti ta đích thực được lợi không nhỏ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không vì thế mà cảm kích các ngươi, đây chẳng qua là kết quả của việc các ngươi tranh giành nhau thôi. Lúc trước ta nhượng bộ đủ điều, không có nghĩa là ta dễ ức hiếp, các ngươi hiếp người quá đáng thì cũng đừng trách ta không niệm tình đồng liêu. Hừ, sau lưng ngươi và Tần Thiếu Tể có không ít thương nhân ủng hộ, bây giờ các ngươi phải nói bọn họ làm việc cẩn thận một chút, đừng để ta nắm được cán, bằng không ta sẽ khiến bọn họ không sống tốt đâu.

Y vẫn luôn là quân tử khiêm nhường, rất ít nổi giận, nhưng y bây giờ rõ ràng là giận dữ cực độ, nói chuyện không chút lưu tình nào.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Sặc! Ta cũng là người bị hại nha, ngươi muốn báo thù thì đi tìm Tần Thiếu Tể đi, đừng liên lụy vô tội nha. Việc này ta có thể đưa ra chủ ý cho ngươi, bây giờ ngươi đi làm dự toán của Trung Thư Tỉnh, cho bọn họ chút tiền thôi, khiến toàn bộ bọn họ đều ăn không no. Này này này, ta vẫn chưa nói xong, sao ngươi lại đi rồi.

Trịnh Dật tức giận hừ một tiếng, giận đùng đùng bỏ đi.

Lần này y thật sự nổi giận, bởi vì Lý Kỳ và Tần Cối đấu nhau lại nhiều lần lấy y làm đao. Một lần thì thôi đi, lần nào cũng thế, toàn xem Tam Ti như là vũ khí của mình vậy, chà xát bóp nghiến đều do bọn họ nói mới tính, cho dù là được lợi hay là bị hại. Lần này thật sự là tổn hại đến tự tôn của Trịnh Dật, y cảm thấy bản thân nhường nhịn bọn họ không được bọn họ hiểu cho, ngược lại còn làm nghiêm trọng thêm. Y cảm thấy lúc này mình nên cho bọn họ nhìn sắc mặt một chút, bằng không thì Tam Ti còn mặt mũi gì nữa.

- Oa! Đây chẳng lẽ là cơn giận của quân tử trong truyền thuyết.

Lý Kỳ gãi đầu, dở khóc dở cười nhìn Trịnh Dật đi xa, đột nhiên bật cười ha ha, nói: - Như vậy cũng tốt, mẹ nó, ngươi quản sổ sách mà còn làm quân tử cái rắm, lão tử lớn đến chừng này còn chưa nhìn thấy quân tử phát tài đâu.

Hôm sau, tất cả khoản chi liên quan đến Trung Thư Tỉnh toàn bộ đều tạm dừng, lý do là Tam Ti phải xây dựng chế độ dự toán, một vài khoản chi đều phải thẩm định lần nữa, có thể thấy lần này Trịnh Dật nổi bão rồi, cho dù ngươi là Thiếu Tể gì đó, đầu năm nay người quản tiền mới là đại gia.

Lần này không còn cách nào, Tần Cối chỉ có thể đích thân đến Tam Ti bồi lễ xin lỗi Trịnh Dật. Trong lòng y đương nhiên hiểu, nhưng bây giờ là tam quyền đỉnh lập, ngươi không thể đắc tội hai bên, khuyên can mãi mới lấy được một nửa khoản tiền, nhưng vẫn còn một vài khoản tiền không quan trọng, không gấp gáp, Trịnh Dật không phát ra, Trung Thư Tỉnh các ngươi từ từ mà đợi đi.

Đương nhiên, cuộc sống của Lý Kỳ cũng không tốt nha!

Phủ Xu Mật Sứ.

- Xem ra Trịnh nhị ca thật sự nổi giận rồi, không ngờ lại ngang nhiên khống chế hạng mục mà Trung Thư Tỉnh xin.

Bạch Thiển Dạ tựa vào lòng Lý Kỳ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, trong ngữ khí còn có một chút ý nghịch ngợm.

Lý Kỳ than khổ nói: - Muội đừng có vui sướng khi người gặp họa, phu quân của muội cũng không dễ sống nha. Huynh nghe nói Trịnh nhị lấy lý do chuẩn bị cho chế độ dự toán mà bắt đầu thẩm tra thuế rượu rồi.

- Thuế rượu?

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói:

- Túy Tiên Cư chúng ta đã nộp đủ thuế rượu rồi.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, rất lúng túng nói: - Thật ra, thật ra cũng không nộp đủ khoa trương như vậy. Mấu chốt là Thiên Hạ Vô Song là ngự tửu, ngự tửu thì không có thuế, không tính được nha, cho nên ha ha

Bạch Thiển Dạ coi như rõ rồi, nói: - Cho nên phu quân huynh phủ thêm danh ngự tửu miễn thuế cho Thiên Hạ Vô Song, sau đó đặt ở Túy Tiên Cư bán.

Lý Kỳ cười khan nói: - Coi như thế. Thật ra lúc đó trong hiệp nghị hợp tác vốn không viết rõ, hơn nữa huynh cũng coi như nhân từ rồi, còn nộp một khoản thuế rượu, thật ra huynh có thể không nộp chút thuế rượu nào. Bây giờ hay rồi, chế độ dự toán không chỉ phải dự toán chi tiêu, mà còn dự toán thu vào, vậy thì thuế rượu chắc chắn khó tránh một kiếp. Thật ra khi huynh đề xuất chế độ dự toán huynh đã nghĩ đến việc này rồi, huynh cũng không định lách chuyện này, chỉ cần y không bảo huynh bù lại khoản thiếu trước đây là được.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Đáng đời, ai bảo các huynh luôn ức hiếp Trịnh nhị ca, bây giờ đã biết đau rồi.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Việc này sao có thể trách huynh, là Tần Cối gây khó dễ trước mà. Y rõ ràng là xem thường Trịnh Dật, vì thế đề nghị sáp nhập Thương Vụ Cục, Hộ Bộ vào Tam Ti, huynh chẳng qua chỉ là phản kích hợp lý. Trịnh Dật đặt ngọn lửa này lên đầu ta thật sự có chút không nhân nghĩa mà. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật nha, tốt xấu gì huynh cũng là sư phụ của Nhuận Nhi, y làm như vậy thì làm sao đối diện với Nhuận Nhi đây, thật sự là sốt ruột cho chỉ số cảm xúc của y mà.

- Việc này không cần huynh lo.

Bạch Thiển Dạ liếc nhìn ái lang, lại nói: - Thương Vụ Cục sáp nhập Tam Ti, cũng còn tốt hơn là nằm trong tay Tần Cối, hơn nữa một khi chế độ dự toán xuất hiện, Tần Cối rất khó nhúng tay vào, lần này bàn tính như ý của y coi như là đánh sai rồi.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Muội cũng đừng lạc quan quá. Chế độ dự toán này có thể xây dựng đồng thời phát huy tác dụng hay không thì phải nói khác. Dù sao thì phía trên còn có hoàng quyền, bây giờ Tần Cối chủ yếu là muốn lật đổ huynh. Một khi huynh ngã xuống, vậy thì Tần Cối chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách can thiệp vào chế độ dự toán. Tuy chế độ dự toán là một tiến bộ vô cùng lớn, nhưng trên đời không có một chế độ hoàn mỹ, y vẫn có thể tìm được cơ hội mà chen một chân vào, nói không chừng chế độ dự toán này cũng sẽ trở thành lợi khí để hắn loại trừ phe phái.

Bạch Thiển Dạ khẽ cười nói: - Vậy phu quân huynh sẽ để y thực hiện được sao?

- Đương nhiên là không.

Lý Kỳ ha ha nói: - Trước đó huynh đã nói, Tần Cối là do một tay huynh cất nhắc lên. Nếu huynh chết, thứ lót dưới quan tài của huynh nhất định không phải là giường chiếu.

- Cái gì mà chết với không chết.

Bạch Thiển Dạ liếc trắng mắt che cái miệng của tên này lại, nói: - Muội không biết tấm đệm dưới người huynh là ai, nhưng muội biết người nằm bên cạnh huynh là ai.

- Phi phi phi, coi như huynh sai được chưa, mấy câu không cát lợi này đừng nói thì hơn.

Nhật Bản, châu Việt Tiền.

Trước cửa đại trướng Nguyên thị, Nguyên Nghĩa Trung và một đám thân tín dùng ánh mắt dương dương tự đắc mà nhìn đám người Đằng Cát Tam Mộc đi xa.

- Thúc phụ, người nói Bình thị thật sự đầu hàng như vậy sao?

Nguyên Vi Nghĩa khẽ cau mày, hỏi bằng giọng điệu khó tin.

Nguyên Nghĩa Trung đã có tính toán cười nói: - Bằng không thì họ muốn thế nào, chúng ta đã đạt thành liên minh với Đại Tống, quân Tống ít ngày nữa sẽ rút quân, bây giờ bọn họ không có đường phản kháng. Hơn nữa con đừng quên, tại sao đàm phán lại kéo dài lâu như vậy. Quan trọng là Bình thị không tin chúng ta, cho đến khi triều đình phái người đến thì Bình thị mới đồng ý đầu hàng, cho nên chuyện này đã chắc chắn rồi, sẽ không có bất cứ biến hóa gì đâu.

Một viên đại tướng bên cạnh ông ta cảm thán nói: - Bây giờ chúng huynh đệ cũng không muốn đánh tiếp nữa, chấm dứt sớm chút cũng tốt.

Nguyên Nghĩa Trung gật đầu nói: - Đúng vậy, cũng đến lúc kết thúc rồi, đợi khi quân Tống đi rồi, chúng ta liền vào thành.

Nguyên Vi Nghĩa nghe thấy mọi người đều nói như vậy, hơi hé miệng rồi lại không nói gì.

Châu Việt Tiền.

- Quân sư, bọn Đằng Cát trở về rồi sao?

Ngưu Cao thấy Triệu Tinh Yến đến liền vội vàng nghênh đón.

- Ừ.

- Đàm phán thế nào?

- Còn có thể thế nào đây? Lúc trước Bình thị chịu đàm phán với Nguyên thị cũng đủ để chứng minh bọn họ nguyện ý đầu hàng, bởi vì bọn họ cũng biết, nếu đánh nữa thì cho dù có chúng ta giúp đỡ cũng rất khó giành thắng lợi. Nhưng nếu đầu hàng, triều đình sẽ giúp bọn họ xây dựng lại thế lực của mình, lấy đó kiềm chế Nguyên thị. Mấy ngày nay bọn họ cũng chỉ đợi cách nói của triều đình thôi. Bây giờ triều đình không chỉ phái người đến đàm phán với họ, nghe nói còn bắt đầu dùng lại một đám đại thần trước kia có không ít quan hệ lợi ích với Bình thị nữa. Hiện nay Bình thị đã không còn ưu phiền chuyện sau này nữa, đầu hàng cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Ngưu Cao mừng rỡ, ha ha nói: - Bây giờ Nguyên thị chắc chắn đã buông lỏng đề phòng, chuẩn bị chuyện vào thành, vậy thì

Triệu Tinh Yến nói: - Ngài chuẩn bị thế nào rồi?

Ngưu Cao nói: - Xin quân sư yên tâm, lần này Nguyên thị chuẩn bị toàn quân bị diệt.