Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1886-1




Thương Vụ Cục!

Hôm nay rất nhiều khách nhân đến Thương Vụ Cục, trong đó tuyệt đại bộ phận đều là thương lái lương thực, bọn họ hôm nay tới là để trao đổi về chuyện triều đình thu mua lương thực, đây chính là chuyện rất lớn nha, chỉ thấy trên mặt mỗi người bọn họ đều dào dạt vẻ hưng phấn.

- Đa tạ Xu Mật Sứ có thể đứng ra nói chuyện cho chúng tôi, nào, chúng ta cùng nhau kính Xu Mật Sứ một ly.

Chỉ thấy một gã công tử đứng dậy, nâng chén hướng về Lý Kỳ kính mời, người này đúng là Dương Phàm, thằng nhãi này thật sự vô cùng may mắn, bởi vì lúc trước tỷ tỷ của y rất được Tống Huy Tông sủng ái, y tựa theo tầng quan hệ này, nhảy lên chiếc thuyền lớn Lý Kỳ, bắt đầu làm mua bán lương thực, tuy rằng Tống Huy Tông đã từ nhậm rồi, nhưng sự nghiệp của y vẫn như mặt trời ban trưa, gạo của Dương gia bọn họ là gạo dân gian tốt nhất Đại Tống, rất nhiều gia đình giàu có, quán rượu lớn đều có hợp tác mua bán với y, trong đó thậm chí còn bao gồm cả Túy Tiên Cư.

Đám thương nhân đều nhất tề đứng dậy, nâng chén kính hướng Lý Kỳ.

- Đâu có, đâu có, các vị nói quá lời.

Lý Kỳ ha hả cười, giơ chén trà, đáp lễ bọn họ một ly.

Mọi người uống một hơi cạn sạch, lại ngồi xuống.

Dương Phàm lại nói:

- Lúc này đây nếu không có Xu Mật Sứ góp lời với Hoàng thượng, triều đình chắc chắn sẽ không xuất tiền thu mua lương thực, ít nhất sẽ không sớm như vậy, nếu giá lương thực xuống chút nữa ấy à, không tới hai năm, chúng ta đều mất cả chì lẫn chài, Xu Mật Sứ đối với chúng ta có thể nói là có ân cứu mạng a.

Lại có một người nói: - Dương công tử nói đúng cực kỳ, hai năm qua nhìn giá lương thực cứ đi xuống, trong lòng chúng tôi thật sự là rất cấp bách nha, chúng tôi đương nhiên cũng hy vọng mỗi người chúng ta đều có cơm ăn, nhưng vấn đề là giá lương thực thật sự là quá thấp, làm cho đám dân chúng đều đang đợi giảm giá, dân chúng không mua lương thực, lương thực trong tay chúng tôi thì càng ngày càng nhiều, giá lương thực liền càng ngày càng thấp, bây giờ nghĩ lại, trong lòng chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi.

Có một người nói:

- Hơn nữa mỗi thời điểm giá lương thực tăng, triều đình, dân chúng đều vô cùng coi trọng, chửi chúng ta là thương lái lương thực lòng dạ hiểm độc, nhưng thời điểm giá lương thực rớt xuống, tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói, như vậy cũng quá không công bình rồi, may mắn còn có Xu Mật Sứ nói chuyện cho chúng ta.

- Xu Mật Sứ không hổ là thương nhân chi phụ chúng ta.

Nịnh nọt tuôn ra giống như là hồng thủy hung mãnh nha!

Dĩ vãng bọn họ có thể lựa chọn trữ hàng lương thực, đầu cơ nâng giá lương thực, nhưng hiện tại trẻ con cũng đều biết rằng kho lúa triều đình sớm đã đầy tràn rồi, hơn nữa căn cứ vào Bình thương pháp kiểu mới của Lý Kỳ, một khi thương lái lương thực bắt đầu trữ hàng lương thực. Như vậy triều đình liền có thể mở kho lúa cân bằng giá lương thực, vì vậy bây giờ đang dưới tình huống kho lúa triều đình đầy tràn, ai cũng không dám trữ hàng lương thực, nếu chẳng may chọc giận triều đình, kho lúa triều đình toàn bộ mở ra, mà bọn họ khẳng định cũng nhất định phải mở ra kho lúa, như vậy trận chiến này, khẳng định lương thực được bán so với giấy còn rẻ hơn, như vậy chính là cái được không bù nổi cái mất. Cho nên bọn họ đều chạy tới cầu Lý Kỳ, hy vọng triều đình có thể thu mua lương thực, bởi vì đây cũng là một loại phương thức cân bằng giá lương thực trong Bình Thương pháp.

Lý sư phó vô cùng thích loại phương thức hợp tác này.

Lý Kỳ khiêm tốn xua tay, nói: - Các vị. Các vị, những thứ này đều là việc ta phải làm, những năm gần đây, các ngươi vẫn luôn đi theo chính sách của triều đình. Phương diện này có lãi có lỗ, nhưng các ngươi vẫn vô cùng ủng hộ quyết định của ta, đối với điều này lòng ta cảm thấy vô cùng cảm kích. Ta đương nhiên không có khả năng nhìn các ngươi thua lỗ mất cả chì lẫn chài, đây là giúp đỡ lẫn nhau, chưa nói tới cái gì ban ân, chúng ta đều là bằng hữu, không phải sao?

- Dạ dạ dạ.

Cả đám thương nhân nhất tề gật đầu, đối với thương nhân mà nói, ai có tiền người đó chính là cha.

Dương Phàm đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ, kỳ thật việc điều tiết khống chế giá lương thực, không phải chỉ có một phương pháp là ngừng thu mua lương thực.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Lời này nghĩa là sao?

Khóe miệng của Dương Phàm lộ ra một chút ý cười tham lam: - Kỳ thật chỉ cần triều đình có thể dần dần mở cửa đối với nghề rượu, cho phép tư nhân ủ rượu, như vậy chúng ta có thể đem lương thực dư thừa chuyển hóa thành rượu, rượu này có thể trữ tồn rất tốt, hơn nữa ủ càng lâu ngược lại càng đáng giá, như vậy mặc dù dân chúng không mua lương thực, chúng ta cũng không cần phải giảm giá.

Những thương lái lương thực còn lại vừa nghe vậy, trong mắt lộ tinh quang.

Đây là một đám thương nhân gì chứ, quả thực chính là một đám sói đói ăn tươi nuốt sống a! Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Đây thật ra cũng là một biện pháp, nhưng trước mắt còn không được.

Dương Phàm vội vàng hỏi:

- Vì sao?

Lý Kỳ nói: - Bởi vì thuế rượu là nguồn thu vào ổn định nhất của triều đình, các ngươi không nên quên, địa phương mà quốc gia hiện giờ muốn dùng tiền rất nhiều, nếu tất cả tiền đều ở trong tay các ngươi, một khi triều đình muốn dùng tiền, hỏi các ngươi để lấy, ngươi có cam tâm tình nguyện bỏ ra không?

Dương Phàm nói: - Nhưng triều đình có thể tăng thuế rượu lên một chút, Xu Mật Sứ trước kia không phải đã nói rồi sao, dân phú, thì nước phú, tính toán ra, triều đình thu vào sẽ không kém quá nhiều.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Cho nên ta mới không có một ngụm cự tuyệt, mà là nói trước mắt còn không được, một khi mở ra nghề rượu, như vậy những nghề như nghề trà, muối v..v mà triều đình chuyên doanh buôn bán đều sẽ phải mở cửa, vậy ngân khố quốc gia có thể sẽ khô kiệt trong nháy mắt. Việc này từ từ rồi cũng sẽ đến lúc, khi thời điểm tới rồi, hoặc là nói khi tiền thuế rượu không còn là nguồn thu chính mà triều đình dựa vào, như vậy nghề rượu khả năng sẽ mở cửa đối với dân gian, ta biết rằng các ngươi đang suy nghĩ gì về sau này, trong tay các ngươi nắm giữ đại lượng lương thực, hiện giờ dân chúng cơm no áo ấm, rượu được tiêu thụ rất nhanh, hơn nữa lợi nhuận cực cao, cho nên các ngươi đều muốn tham dự vào, nhưng các ngươi phải hiểu định vị của chính mình, các ngươi chỉ là một phần tử của Đại Tống ta, mà triều đình thì phải suy nghĩ đến lợi ích toàn cục.

- Vâng, chúng tôi hiểu được.

Sắc mặt Dương Phàm có vẻ cực kỳ thất vọng, chính như lời Lý Kỳ nói, hiện giờ kinh tế Đại Tống là một mảnh tốt đẹp, bán rượu vô cùng chạy, khối bánh ngọt lớn này bọn họ đều muốn móc ra từ trong tay triều đình một chút.

Có một người đàn ông trung niên bụng phệ, người này họ Hùng, tên Trung, ông ta nói xong lại thình lình thốt lên một câu: - Xu Mật Sứ, cuộc chiến Kim Hạ, có thể liên lụy tới cả Đại Tống ta hay không.

Lý Kỳ sửng sốt, ha ha nói: - Hùng viên ngoại, ngươi có phải lại muốn lặp lại chiêu cũ, trữ hàng lương thực, chờ chiến tranh đến, sau đó lại phát tài lớn hay không, dù sao hiện tại lương thực trong tay các ngươi đều vô cùng nhiều.