Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1883-2




Triệu Giai đứng dậy, đi ra trước bàn, nói: - Trước mắt mới là bắt đầu, chúng ta vẫn không thể xuất binh tương trợ, còn phải để bọn họ cắn nhau thêm một thời gian nữa, chúng ta cũng chuẩn bị mọi thứ tốt hơn. Nhưng cũng không thể cự tuyệt Tây Hạ, nếu chúng ta mở miệng cự tuyệt, Tây Hạ chắc chắn sẽ ghi hận chúng ta, từ đó mà thần phục nước Kim lần nữa. Mà nước Kim chắc chắn cũng coi đây là lý do giật dây Tây Hạ tiến công Đại Tống chúng ta. Các khanh cho rằng chúng ta nên trả lời bọn họ thế nào đây?

Lý Kỳ nói: - Việc này rất đơn giản, ngoài mặt chúng ta đáp ứng nước Kim, lại âm thầm trợ giúp Tây Hạ là được rồi, chúng ta có thể mượn danh nghĩa thương nhân viện trợ Tây Hạ.

- Vậy Tây Hạ thì sao?

Triệu Giai quay đầu nhìn về phía Tần Cối.

Tần Cối cười nói: - Thật ra mấy năm nay Tây Hạ mua lượng lớn vũ khí ở chỗ chúng ta, tin rằng trước mắt bọn họ sẽ không thiếu vũ khí lắm, quan trọng là lương thực. Theo sự tiếp diễn của chiến tranh, lương thực của Tây Hạ sẽ ngày càng căng thẳng, chúng ta có thể nói thẳng với Tây Hạ, tỏ vẻ âm thầm trợ giúp bọn họ. Như vậy, bọn họ còn có lý do tiếp tục đánh.

Lúc trước Lý Kỳ tuyên bố lấy giá cao thu mua hoa bia, lừa người Tây Hạ trồng hoa bia, do đó xem nhẹ việc trồng trọt lương thực, làm cho Tây Hạ vốn dĩ thiếu lương thực lại càng căng thẳng thêm. Bình thường có lẽ sẽ không nhìn ra, một khi bùng nổ chiến tranh, lương thực của Tây Hạ lập tức trở nên đắt như vàng. Đây chính là hạt giống mà mấy năm trước Lý Kỳ gieo trồng, rốt cuộc bây giờ đã thu được hồi báo rồi.

Trịnh Dật lại nói: - Tây Hạ đắc tội nước Kim, bọn họ cũng hiểu lần xuất chinh này của nước Kim không chỉ là uy hiếp bọn họ, mà là muốn tiêu diệt bọn họ, cho nên không lâm vào tuyệt cảnh, bọn họ sẽ không đầu hàng, do vậy, chỉ cần Đại Tống cho bọn họ một chút trợ giúp, bọn họ nhất định sẽ không khuất phục dưới gót sắt của Đại Kim.

Triệu Giai gật đầu, nói: - Các khanh nói rất đúng, nhưng có một điểm chúng ta cũng nhất định phải e dè, chúng ta và nước Kim là đồng minh, không phải quan hệ quân thần, chúng ta không cần phải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ. Nếu chúng ta đồng ý như vậy thì sẽ tổn hại uy nghiêm của Đại Tống chúng ta. Còn có Tây Hạ, bọn họ là kẻ địch của chúng ta chứ không phải bạn bè, chúng ta tuyệt đối không thể không ràng buộc mà giúp đỡ bọn họ, nhất định phải để bọn họ trả giá, dùng việc này làm suy yếu Tây Hạ.

Lý Kỳ đảo mắt, cười nói: - Cái Hoàng thượng muốn là trao đổi lợi ích, để không bị mất mặt, còn cái chúng ta muốn, nước Kim nhất định sẽ không hoặc là cũng chỉ là kế hoãn binh ngoài miệng đáp ứng chúng ta. Ngoài thứ này ra, chúng ta không có quá nhiều yêu cầu đối với nước Kim, nhưng chúng ta có thể tranh thủ một chút lợi ích cho đồng minh của chúng ta.

- Ví dụ?

- Cao Ly?

Lý Kỳ cười nói - Lúc trước khi đại chiến Yến Vân, Cao Ly xuất binh giúp chúng ta đại ơn, Cao Ly là một con cờ vô cùng quan trọng để chúng ta khống chế nước Kim, chúng ta nên củng cố quan hệ với Cao Ly. Tuy lúc trước về vấn đề Bảo Châu, nước Kim đã nhượng bộ nhất định để làm dịu đi quan hệ với Cao Ly, nhưng theo thần thấy, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh. Yêu cầu mà nước Kim đề xuất là trả lại những quân Liêu lúc trước chạy trốn đến Cao Ly, tuy Cao Ly cũng đồng ý, nhưng phía Cao Ly sợ như vậy sẽ tổn hại lòng dân, do vậy cũng kéo rồi lại kéo, đến nay mới thôi. Bảo Châu vẫn luôn bị tranh chấp giữa Cao Ly và nước Kim, chúng ta có thể thừa cơ yêu cầu nước Kim thừa nhận quan hệ đồng minh quân sự giữa chúng ta và Cao Ly. Như vậy, bọn họ sẽ không có lý do yêu cầu Cao Ly thần phục bọn họ, đồng thời thừa nhận Bảo Châu thuộc về Cao Ly.

Triệu Giai híp mắt nói:

- Nhưng nước Kim sẽ đồng ý sao?

Lý Kỳ cười nói: - Hiện nay Bảo Châu vẫn luôn nằm trong khống chế của Cao Ly, hôm nay nước Kim đồng ý, ngày mai vẫn có thể đổi ý. Mục đích hiện tại của bọn họ chính là Tây Hạ, thần tin rằng bọn họ sẽ nhượng bộ. Bọn họ có thể lấy quan hệ đồng minh yêu cầu chúng ta đừng viện trợ Tây Hạ, chúng ta cũng có thể lấy quan hệ đồng minh mà yêu cầu bọn họ nhượng bộ với đồng minh của chúng ta, nhưng chúng ta có thể âm thầm viện trợ Tây Hạ, bọn họ cũng có thể đổi ý tấn công Cao Ly, đây là trao đổi ngang giá.

Triệu Giai nói: - Nhưng chúng ta sẽ lấy được gì từ đó?

Y của hiện nay đã không rêu rao khắp nơi mình là quân tử nữa, yêu cầu của y rất đơn giản, chính là hồi báo.

Lý Kỳ đáp: - Chính là một đồng minh chiến lược lâu dài và ổn định. Phần nhân tình này đối với Cao Ly mà nói không nhẹ đâu?

Triệu Giai thản nhiên nói: - Còn gì nữa?

Lý Kỳ chần chừ một lát, nói: - Còn có chính là khiến Cao Ly san sẻ tiếp viện với chúng ta ở chiến trường Nhật Bản.

- Vậy thì không sai biệt lắm.

Triệu Giai chỉ gật đầu, ngoài mặt không có bất cứ biểu hiện gì, lại nói với Tần Cối: - Về phía Tây Hạ thì sao?

Tần Cối nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, quốc nội Tây Hạ vừa mới khôi phục không lâu, chỉ e đã không còn sức đảm đương chuyện dùng tiền vàng thu mua lương thực của chúng ta, huống hồ chút tiền này đối với Đại Tống ta mà nói căn bản không có tác dụng gì, cho nên Trương nương tử đề xuất với vi thần muốn Tây Hạ lấy kỹ thuật luyện kim và lượng lớn dược liệu để đổi lương thực của chúng ta.

Kỹ thuật luyện kim của Tây Hạ vẫn luôn đứng hàng đầu trong một vài phương diện, khôi giáp, vũ khí của bọn họ đều vô cùng cứng chắc. Điểm này Đại Tống cũng không bì kịp, nhưng sự phát triển của hỏa khí cũng vô cùng khao khát kỹ thuật tinh luyện, do vậy từ lâu Đại Tống đã bí mật phái người mai phục ở Tây Hạ, hi vọng có thể đánh cắp kỹ thuật tinh luyện của Tây Hạ, nhưng do về mặt này vẫn luôn do triều đình Tây Hạ lũng đoạn, cho nên đạt được rất hạn chế. Hơn nữa dược liệu của Tây Hạ vô cùng nhiều, vừa hay Đại Tống lại đang phổ biến bệnh viện, khát khao đối với dược liệu vô cùng lớn.

- Trương nương tử này quả nhiên là một nhân tài.

Triệu Giai cười cười, nói: - Nhưng các khanh có nắm chắc khiến Tây Hạ đồng ý với yêu cầu của chúng ta không? Đặc biệt là kỹ thuật luyện kim của bọn họ?

Tần Cối nói: - Lúc đó vi thần cũng đã hỏi qua Trương nương tử câu tương tự, Trương nương tử trả lời thần như vầy, dân lấy ăn làm gốc.

- Hay cho một câu dân lấy ăn làm gốc.

Triệu Giai cười ha hả, tràn trề tin tưởng.

Trịnh Dật đột nhiên nói: - Hoàng thượng, vừa rồi vi thần ghe Xu Mật Sứ hồi bẩm về quá trình đàm phán thì nghĩ đến một vấn đề.

- Nói.

- Nước Kim chẳng phải nhắc nhở chúng ta phải sớm rút thương nhân khỏi Tây Hạ sao, mà dựa theo lộ tuyến tấn công của quân Kim, hẳn cũng men theo địa khu Hà Hoàng tiến quân từ phía tây, đến lúc đó dân chúng ở địa khu này chắc chắn sẽ xảy ra sinh linh lầm than. Sao chúng ta không thừa dịp thu nạp dân chúng nơi đó, dời bọn họ đến Thổ Phiên, bổ sung nhân lực của Thổ Phiên, thúc đẩy sức sản xuất của Thổ Phiên.

Triệu Giai hơi trầm ngâm, gật đầu nói: - Khanh nói rất đúng, Thổ Phiên đất lớn, nhưng nhân khẩu lại ít. Kinh Tế Sử từng nói, không có sức sản xuất thì không thể chấn hưng kinh tế. Sự thật cũng chứng minh huyện châu nhiều người giàu có hơn so với châu huyện nhân khẩu thưa thớt, kinh tế càng thịnh vượng hơn. Nói rồi y lập tức quay sang nói với hai vị Viện trưởng: - Hai vị Viện trưởng, luật pháp về chuyện thần dân nước ngoài dời đến Đại Tống ta vẫn chưa hoàn thiện, trong tương lai Tây Vực, địa khu Hoàng Hà đều sẽ rơi vào vấn đề này. Nếu không thể cho bọn họ thân phận con dân Đại Tống, một khi chiến tranh chấm sức, bọn họ rất có khả năng lựa chọn quay về. Làm thế nào để giữ bọn họ lại, làm thế nào để bọn họ hòa hợp vào, trẫm hi vọng có thể nhìn thấy tấu chương về mặt này trong thời gian ngắn nhất.

- Vi thần tuân mệnh.