Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1881




- Cô chính là Phó Kinh Tế Sử còn lại.

Mặt Lý Kỳ không chút cảm xúc nói, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, không hổ là đồ đệ của ta, ngay cả cách đầu môi chót lưỡi của sư phụ cũng không học mà biết.

- Oa!

Trác Lâm che cái miệng nhỏ nhắn lại, hoảng sợ nói: - Làm sao người biết, Hoàng thượng đã hứa với ta sẽ không nói với bất cứ ai rồi.

Trương Xuân Nhi kinh ngạc liếc nhìn Trác Lâm.

- Ta chỉ muốn biết tại sao Hoàng thượng lại hứa với cô chuyện vô vị như vậy.

Lý Kỳ trợn trắng mắt, lộ ra vẻ mặt không nói gì.

Nét hưng phấn trên mặt Trác Lâm lại chuyển thành vui sướng: - Sư phụ, người thật lợi hại, con không nhìn lầm người.

- Stop!

Lý Kỳ nhấc tay, mồ hôi tuôn như mưa, nói: - Cô đã là Phó Kinh Tế Sử, ở Thương Vụ Cục nên tuân thủ lễ nghi, bây giờ ta là thượng cấp của cô, nhưng ta nhớ hình như cô đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hành lễ với ta.

Trác Lâm thè lưỡi, học theo người Hán chắp tay nói: - Hạ quan Trác Lâm tham kiến Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, trong lòng cũng thở phào, nữ nhân này cũng quá kinh khủng, lại chỉ sang Trương Xuân Nhi nói: - Vị này là Phó Kinh Tế Sử còn lại, Trương Xuân Nhi. Nói rồi lại nói với Trương Xuân Nhi: - Vị này đến từ châu Đông Nữ, lúc trước là tiểu vương của châu Đông Nữ, à, tỷ tỷ của cô ta là đại vương.

Trương Xuân Nhi, Trác Lâm lại hành lễ với nhau, nhưng ánh mắt lại không nhìn đối phương, địch ý rất sâu nha.

Nữ nhân đấu với nhau thật sự rất đáng sợ nha, Lý Kỳ vội vàng nói: - Đều ngồi cả đi.

- Vâng.

Đợi sau khi hai nàng ngồi xuống, Lý Kỳ mới ngồi xuống, đằng hắng một tiếng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: - Bắt đầu từ hôm nay, các cô chính thức làm việc ở Thương Vụ Cục. Tuổi của Thương Vụ Cục tuy không lớn như các cô

Trác Lâm nhệch miệng nói: - Ta mới đầu hai mươi. Ánh mắt lại nhìn sang Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi có chút buồn bực, ngươi đầu hai mươi thì ngươi nhìn ta làm gì? Lẽ nào trách ta liên lụy ngươi?

- Thương Vụ Cục chưa đến mười tuổi.

- À.

Lý Kỳ nghiêng mắt, nói: - Ta không biết ở châu Đông Nữ các cô thế nào, nhưng ở đây ngắt lời khi người ta đang nói là một hành vi vô cùng không lễ phép, ngắt lời cấp trên càng là hành vi không lễ phép và ngu xuẩn.

- Dạ, hạ quan đã biết.

Hàng mày đen của Trác Lâm cau lại, tỏ vẻ vô cùng uất ức.

Lý sư phó là một người vô cùng dễ mềm lòng, điều kiện tiên quyết là đối diện là mỹ nhân, cũng không đành lòng trách cô bé nữa, lại nói: - Lịch sử Thương Vụ Cục không lâu, nhưng lượng công việc lại vô cùng phức tạp. Mỗi một người của Thương Vụ Cục đều là nhân tài nhất đẳng nhất, người không có bản lĩnh rất khó đứng vững ở đây. Ta mặc kệ các cô là do ai giới thiệu, chỉ cần ta phát hiện các cô không thích hợp, ta sẽ mời cô rời đi, bởi vì Thương Vụ Cục nắm giữ kinh tế Đại Tống ta, phàm là xuất hiện chút sai sót nào đều sẽ gây ra tổn thất không thể lường được. Vì sao tiền công của quan viên Thương Vụ Cục lại vô cùng cao, đó là vì bọn họ còn cực khổ hơn các bộ phận khác, chỉ mong các cô đều là những người có thể chịu được cực khổ.

Dừng lại một chút, hắn lại nói: - Các cô vừa đến thì đã là Phó Kinh Tế Sử, vậy thì người tiến cử các cô nhất định vô cùng có lòng tin với các cô. Vừa hay Thương Vụ Cục sắp có một nhiệm vụ vô cùng lớn, ta dự định lấy nhiệm vụ này làm khảo hạch của các cô. Mấy năm gần đây, Đại Tống ta mưa thuận gió hòa, các kho lương lớn đều đầy ắp, lương thực sung túc cũng làm cho giá lương thực một đường giảm xuống. Không ít thương nhân lương thực, bao gồm rất nhiều dân chúng đều ào ào bày tỏ bất mãn đối với hiện tượng này, hi vọng triều đình có thể ra mặt điều tiết giá lương thực.

Vẻ mặt Trác Lâm tò mò nói: - Xu Mật Sứ, hạhạ quan có thể nói chuyện bây giờ không?

Lý Kỳ gật đầu.

Trác Lâm nói: - Lương thực nhiều, giá lương thực giảm đối với dân chúng mà nói là chuyện tốt mà, thương nhân lương thực lòng dạ đen tối kia nhiều tiền như vậy mà còn chưa đủ sao, triều đình nên giáo huấn bọn họ một chút mới đúng.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đầu tiên, ta phải sửa lại lời cô nói, bây giờ cô không phải là tiểu vương, mà là Phó Kinh Tế Sử, cần nên ngôn hành cẩn thận. Đối tượng của Thương Vụ Cục chúng ta toàn bộ đều là thương nhân, đây là quan hệ hợp tác, cô mở miệng là thương nhân lương thực lòng dạ đen tối, sau này cô cho rằng những thương nhân kia sẽ nghe lời cô sao? Thứ nữa, cô phải hiểu rõ một điểm, trên đời này không có thứ gì không làm mà hưởng, giá lương thực giảm không có nghĩa là mồ hôi mà nông dân đổ xuống ít đi. Giá lương thực giảm đối với nông dân mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt, hơn nữa giá lương thực giảm bao trùm rất nhiều ngành nghề. Giá cả của bọn họ vốn dĩ được định theo giá hàng vốn có, nhưng giá lương thực giảm làm cho bọn họ không thể không giảm theo. Nói cách khác, thương nhân sẽ luôn bị vây trong trạng thái mắc nợ, cứ kéo dài thế, một khi phá vỡ điểm giới hạn, các thương gia đều sẽ vì không thể gánh nợ mà đóng cửa với quy mô lớn, như vậy sẽ xuất hiện một lượng lớn nhân viên thất nghiệp, việc này sẽ tiếp tục tuần hoàn một cách không tốt, cho nên triều đình nhất định phải đứng ra điều tiết khống chế giá lương thực.

Đây quả thật là đồ đệ của Xu Mật Sứ sao? Trong mắt Trương Xuân Nhi lộ ra vẻ hoài nghi. Vấn đề này không thể đơn giản hơn được nữa, nàng không hiểu tại sao Hoàng thượng lại tiến cử một người ngay cả điểm này cũng nghĩ không thông đến làm Phó Kinh Tế Sử. Điều này cũng làm nàng thở phào một hơi, nàng vô cùng hi vọng có thể có một đồng đội giống như một con heo, bởi vì người này sẽ càng làm cho nàng nổi bật, nói: - Xu Mật Sứ, có phải triều đình muốn bỏ tiền ra thu mua lương thực, ngăn chặn giá lương thực giảm xuống không.

- Thông minh!

Lý Kỳ gật đầu nói: - Triều đình sẽ bỏ ra năm trăm vạn quan để thu mua lương thực.

- Năm trăm vạn quan?

Trác Lâm kinh hô một tiếng.

Đây là một đứa trẻ vẫn chưa trải việc đời, nên thông cảm, Lý Kỳ chỉ nói: - Đây là Đại Tống.

Sắc mặt Trác Lâm hơi lúng túng, chỉ thấy tim đập rất lợi hại, nói: - Ngườiý của người là giao năm trăm vạn quan này cho chúng ta?

- Giao cho các cô, các cô có nhấc nổi không?

Lý Kỳ nói: - Các cô cần phải lập tức nghiên cứu một phương án thu mua, trong đó bao gồm thu mua ở những nơi nào, giá thu mua là bao nhiêu.

Trác Lâm như có chút lọt vào sương mù. Tuy rằng cô bé là đồ đệ của Lý Kỳ, nhưng thời gian chung đụng qua ít, Lý Kỳ cũng không dạy cô bé quá nhiều thứ. Khái niệm kinh tế hoàn toàn mới này khiến nàng có chút phản ứng không kịp, vẻ mặt đần độn.

Trương Xuân Nhi thì đã nghĩ đến những chuyện xa hơn nữa rồi, nói: - Nhưng vừa rồi Xu Mật Sứ cũng nói, kho lúa đầy ắp, làm sao thu mua được nhiều lương thực như vậy, những lương thực này nên dùng vào đâu đây?

Lý Kỳ vui mừng nói: - Cô có thể hỏi như vậy đã chứng minh tâm thái của cô đã có thể ứng phó được với chức vụ này rồi, nhưng việc này Hoàng thượng tự có sắp xếp, các cô chỉ phụ trách định ra kế hoạch thu mua là được. Các cô phải nhớ, tuy rằng đây là một lần điều tiết vĩ mô, nhưng thực chất là một cuộc mua bán, không ai nguyện ý làm người thua. Năm trăm vạn quan này không phải để bố thí, nhất định phải tiêu trên lưỡi đao.

- Dạ, hạ quan hiểu rõ.

Trương Xuân Nhi gật đầu nói.

Lý Kỳ lại hỏi Trác Lâm: - Cô thì sao?

- Không hiểu rõ lắm.

Vẻ mặt Trác Lâm ngu ngơ nhìn Lý Kỳ.

Đừng thành thật như vậy chứ, cô không hiểu rõ cũng có thể giả vờ như hiểu mà. Cô là do Hoàng thượng tiến cử, cô như vậy không phải là đánh vào mặt Hoàng thượng sao? Lý Kỳ đổ mồ hôi đầy đầu nói: - Vậy thì cô phải cố gắng gấp bội, lát nữa ta sẽ sắp xếp dẫn các cô đi tham quan Thương Vụ Cục, tìm hiểu hệ thống vận hành của cả Thương Vụ Cục, sau đó, Trương nương tử sẽ mời cô ăn cơm.

Trương Xuân Nhi ngẩn ra, nói: - Tại sao là ta?

Trác Lâm cũng nói: - Phải đó, sưXu Mật Sứ, người không định đón gió tẩy trần cho ta sao?

Lý Kỳ nói:

- Ta rất bận, các cô là Tả Hữu Phó Kinh Tế Sử, ngày tháng hợp tác sau này còn rất dài, nên tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn. Cô cũng có thể thỉnh giáo Trương nương tử một chút, Trương nương tử cũng là một thương nhân mà ta vô cùng kính nể.

Dường như Trác Lâm còn chưa hài lòng, nói: - Nhưng người có thể mời con đến nhà người ăn một bữa cơm mà. Con còn muốn gặp Da Luật phu nhân kia của người nữa.

Hửm?

Trương Xuân Nhi đánh giá hai người bọn họ bằng ánh mắt quái dị, câu này có chút mờ ám nha.

Sặc! Nói đùa gì thế. Nhà lão tử đã là gia đình chủ nghĩa nữ quyền rồi, nếu còn mời một kẻ chủ nghĩa nữ quyền trắng trợn như cô đến nhà ta dạy cho các phu nhân của ta, vậy sau này ta còn có thể đứng vững sao. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta đã nói là gần đây ta rất bận, hơn nữa cô cũng không phải nhàn rỗi lắm. Nhiệm vụ khổng lồ như vậy, cô còn rảnh mà nghĩ chuyện đi đâu ăn cơm sao? Cô có biết tinh thần của Thương Vụ Cục chúng ta là gì không?

Trác Lâm mờ mịt lắc đầu.

- Chính là vừa ăn cơm, vừa làm việc.

Lý Kỳ nói xong lại nói với Trương Xuân Nhi: - Trương nương tử, cô có muốn bổ sung đôi câu không?

Trương nương tử ngẩn ra, vội nói:

- Hơn nữa cấp trên cấp dưới phải tránh qua lại cá nhân quá nhiều. Điều này có thể sẽ khiến người ta cảm thấy Xu Mật Sứ đang kế bè kết cánh, không quá tốt đối với hai bên.

- Chính thế!

Lý Kỳ quay đầu lại nói với Trác Lâm: - Có nghe thấy không, kết bè kết cánh, đây chẳng phải là đại kỵ của người làm thần tử sao.

Trác Lâm chu cái miệng nhỏ "à" một tiếng.

- Được rồi, hôm nay đến đây. À, suýt chút quên, Trương nương tử, cô còn phải thay mặt Thương Vụ Cục phụ trách chuyện đàm phán với Tần Thiếu Tể, mấy ngày nay cực khổ cho cô rồi.

Trương Xuân Nhi vội nói: - Đây là vinh hạnh của tại hạ.

Trác Lâm lại nói: - Đàm phán gì, ta không tham gia sao?

Nói đùa sao, cho cô tham gia đàm phán? Vậy chẳng phải là cố ý tự mình tìm khó chịu sao. Lý Kỳ thản nhiên nói: - Cô vẫn chưa đủ trình độ, trước tiên hiểu rõ làm sao xử lý quan hệ cấp trên cấp dưới rồi hẵng nói.

Nói rồi hắn lập tức gọi chủ bạc của Thương Vụ Cục, bảo ông ta dẫn Trương Xuân Nhi và Trác Lâm đi làm quen hoàn cảnh của Thương Vụ Cục, bản thân hắn lại chuồn mất.

Thật ra hắn cũng không phải lừa gạt Trác Lâm, mà là bây giờ hắn thật sự có rất nhiều chuyện bận rộn. Tuy hắn nói là giao nhiệm vụ cho bọn Trương Xuân Nhi, nhưng hắn phải nắm chốt. Đây không phải là chuyện nhỏ, không thể xảy ra sơ suất gì. Nhưng đã lâu rồi hắn không hỏi đến chuyện của Thương Vụ Cục, chuyện này hắn còn phải tìm Bạch Thiển Dạ thương lượng. Ngoài ra, chính là sứ thần Tây Hạ, nước Kim sắp đến kinh rồi, hắn phải chuẩn bị chuyện đàm phán với sứ thần nước Kim.

Thế nhưng, trận chiến Kim Hạ, quan trọng nhất không phải là hai nước bọn họ giao chiến, mà là Đại Tống. Đại Tống nghiêng về bất cứ bên nào tuyệt đối có thể khiến cả chiến cục xảy ra thay đổi cực lớn, cho nên hai quốc gia họ cũng bức thiết hi vọng được biết Đông Kinh Biện Lương rốt cuộc là có thái độ gì. Sứ thần hai bên đều ra roi thúc ngựa chạy đến Đông Kinh.

Nhắc tới cũng khéo, sứ thần hai nước không ngờ lại cùng đến Đông Kinh một ngày, chẳng qua chỉ là một người đến buổi sáng, một người đến buổi chiều. May mà Triệu Giai có sắp xếp từ sớm, bằng không thì thật sự có chút luống cuống tay chân.

Cùng lúc, một tin tức không biết là tốt hay xấu truyền đến Đông Kinh, Sa Châu rơi vào tay giặc. Sau khi Lưu Ngạn Tông tiêu diệt hoàn toàn tinh nhuệ đối phương trên đường, Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức ba mặt giáp công Sa Châu, cuối cùng công phá Sa Châu, mà Qua Châu phía sau Sa Châu cũng tràn trề nguy cơ.

Tin tức này khiến sứ thần Tây Hạ Lý Sát Nhĩ ngất ngay tại chỗ.

Cuộc đàm phán quyết định vận mệnh Tây Hạ kéo màn bắt đầu.