Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1867




Trải qua trận chiến Dã Bản Sơn, chiến sự Nhật Bản được dịu đi đôi chút, mấu chốt là bên phía Bình thị đã không còn sức chống cự Nguyên thị tiếp nữa, nhưng cuộc chiến Kim - Hạ vẫn đang tiến hành hừng hực khí thế.

Quân Kim có lẽ là quân đội vững lòng vững dạ nhất trên đời. Từ bọn họ khởi binh chống Liêu tới nay, có một chiến thuật vẫn luôn sử cho dụng đến nay, đó chính là đánh không được thì đi, trừ phi là một số thành thị lớn quan trọng, mà còn là nơi bắt buộc phải đi qua của chiến lược. Nếu không thì, bọn họ đều là đánh trước vài ngày thử xem sao, thấy không được, lập tức đi ngay, cũng không lưu lại, thật là phất ống tay áo một cái không mang đi môt đam mây màu.

Bởi vì quân Kim đều là kỵ binh, chạy nhanh, cái quan trọng cũng chính là một chữ "nhanh".

Hoàn Nhan Tông Vọng thống lĩnh đại quân, giao chiến với người Đảng Hạng ở Sa Châu năm ngày năm đêm, tuy rằng chàng xa đã phá trận tường đất của đối phương, nhưng vấn đề là công thành như vậy là rất chậm, mà sự chống cự ngoan cường của người Đảng Hạng cũng làm cho tiến công của bọn họ nhiều lần bị hóa giải. Đương nhiên, hiện giờ giao chiến với người Đảng Hạng không phải hoàn toàn là người Nữ Chân, hơn phân nửa đều là chủ lực của Cao Xương Hồi Cốt, còn có một bộ lạc phương bắc hàng phục trên đường.

Ngày thứ sáu, Lưu Ngạn Tông liền dẫn đại quân chủ lực vượt qua Sa Châu từ phía nam, đi thẳng đến Qua Châu. Qua Châu này nơi đại bản doanh của Bình Tây Quân ti, một khi Qua Châu bị công hãm rồi, như vậy thì Sa Châu sẽ bị bao vây ở giữa, tiếp viện cái gì cũng không được. Điều mấu chốt hơn chính là, Sa Châu cũng là một thành thị quan trọng, nếu như không có Sa Châu cản ở phía trước, Qua Châu cũng không dễ sống.

Mà thủ lĩnh Qua Châu này chính là một người cháu của quốc vương Tây Hạ, tên là Lý Nhân Hiếu. Khi gã ta biết được quân Kim mục tiêu trực chỉ Sa Châu, trước đó liền phái đại quân hai vạn đến trợ giúp, hiện giờ bên trong thành chỉ có đại quân ba vạn, với lại ở đây còn có một vạn người là vừa mới điều động đến. Bởi vì chế độ quân sự của Tây Hạ, dân chúng chính là binh lính, bất cứ lúc nào cũng phải nghe đợi mệnh lệnh. Nhưng dù sao đây cũng không phải quân tinh nhuệ, đối mặt với chủ lực tinh nhuệ của đối phương, nhất định đánh không lại.

Sau khi thủ tướng Sa Châu Sát Hach ngăn cản được thế công mãnh liệt của quân Kim, thấy quân Kim không tiếp tục tấn công mạnh nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng khẩu khí này vẫn chưa có nhẹ, lại nghe thấy chủ lực quân Kim đã vượt qua Sa Châu, thẳng tiến Qua Châu, không khỏi quá sợ hãi. Vừa lên trên tường thành nhìn, trước mặt chính doanh tinh kỳ san sát, cờ hiệu tung bay, trong lòng rất ngạc nhiên, trận doanh ở đối diện lại khổng lồ như thế. Vì thế lại phái người đi tìm hiểu, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch.

Người tìm hiểu này vẫn chưa về, tiêu kỵ của Qua Châu đã tới trước, nói chủ lực quân Kim đã đi tới một nửa, có đến mấy vạn người nha.

Sát Hach hoàn toàn bừng tỉnh, biết đã trúng kế, quân Kim này rõ ràng chính là đang xướng không thành kế, để lại một ít người đây kiềm chế bọn họ, toàn bộ chủ lực chạy đi Qua Châu, đây cũng là tác phong nhất quán của quân Kim. Nghĩ tới đây, Sát Hach vô cùng khẳng định suy nghĩ của mình.

Trước mắt ông ta đối diện hai lựa chọn, hoặc là tập trung chủ lực tiêu diệt cấm quân ở gần đây trước, hoặc là đi cứu viện Qua Châu trước.

Mưu sĩ dưới quyền ông ta liền nói với ông ta, ngươi đừng nghĩ đến việc tiêu diệt chủ lực của đối phương. Đối phương đều là kỵ binh, chúng ta đều là bộ binh, bọn họ muốn chạy căn bản chúng ta không giữ được, hay là nhanh cứu viện Qua Châu đi. Nếu đánh mất Qua Châu, thì chúng ta xong đời chắc rồi.

Sát Hach vừa nghe, cảm thấy rất có lý, vì thế để lại hai vạn binh lính phòng thủ ở đây, còn mình thì đích thân dẫn ba vạn quân tinh nhuệ đi cứu viện trước.

Hành động này trúng dự kiến của Tông Vọng.

Lưu Ngạn Tông đã đi được tới hơn nửa đường, gần Qua Châu trong gang tấc, nhưng nếu lúc này thật sự tiến công, trừ phi ngươi có thể hạ Qua Châu trong nháy mắt, bằng không viện quân Sa Châu vừa đến, thì bọn họ đã bị làm sủi cảo rồi.

Khi tinh nhuệ thăm dò Sa Châu của Lưu Ngạn Tông trở về cứu viện, lập tức quay đầu lại giết. Quân Kim chỉ am hiểu vây thành chiến, không am hiểu công kiên trận, hơn nữa trận công thành tử vong quá lớn, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không muốn chết quá nhiều người ở đây, biện pháp tốt nhất chính là áp dụng chiến thuật vu hồi. Trước tiên dẫn kẻ thù dụ đi ra, rồi tiêu diệt ở bên ngoài, nếu dẫn dụ đi ra, thì tự nhiên điều động qua lại. Ta chạy nhanh so với ngươi, ta tập trung chủ lực công một chút, nếu như ngươi tới, ta liền quay đầu lại đánh ngươi, nếu như ngươi không tới, thì ta đây không khách khí.

Sát Hach tuyệt đối không ngờ, quân Kim lại đột nhiên vòng trở đây, nhưng sau khi ông ta biết được, trời đã tối, bọn họ vẫn là lấy bộ binh làm chủ, mà kỵ binh của quân Kim chớp mắt đã đến, không có cách nào khác, chỉ có thể đánh với quân Kim một trận thôi.

Cuối cùng, hai bên gặp nhau ở một bồn địa trải dài cỏ xanh giữa Qua Châu và Sa Châu.

Số lượng quân đội hai bên cũng không chênh lệch lắm, đều là ước chừng khoảng ba vạn, hơn nữa đều là quân tinh nhuệ, chẳng qua Tây Hạ là lấy bộ binh làm chủ lực, còn bên phía quân Kim lại là kỵ binh làm chủ.

Trong khoảnh khắc, tiếng giết rung trời.

- Đó là cái gì?

Lưu Ngạn Tông đứng ở trong trận chỉ huy chợt thấy một chi bộ đội thiết giáp bên phía Tây Hạ xông tới bên này, sắc mặt không khỏi cả kinh.

Đổng Văn đứng một bên run giọng nói:

- Đó... Đó... Chẳng lẽ đó chính là Thiết Diều Tử? Trong giọng nói còn lộ ra một vẻ sợ hãi.

Thiết Diều Tử này thật ra chính là trọng giáp kỵ binh, không khác Thiết phù đồ của Kim Quốc lắm, là quân vương bài của Tây Hạ, người sáng lập ra, chính là hoàng đế biết đánh giặc nhất Tây Hạ, Lý Nguyên Hạo. Lúc đầu chỉ có ba nghìn Thiết Diều Tử, nhưng Lý Nguyên Hạo chính là dựa vào ba nghìn Thiết Diều Tử này giết quân Tống đến nghe tin đã sợ mất mật, không lâu sau đó, vô địch khắp thiên hạ, có thể nói là vương bài trong vương bài, chỉ là tạo ra một chi Thiết Diều Tử cần hao phí lượng lớn tiền vàng, lúc trước vẫn luôn duy trì khoảng ba nghìn, vẫn thủ vệ thủ đô phủ Hưng Khánh. Hơn nữa khôi giáp, chiến mã của bọn họ đều là áp dụng chế độ cha truyền con nối, bố về hưu, đem khôi giáp truyền cho con trai, sức chiến đấu này nghĩ là biết.

Hiện giờ quy mô Thiết Diều Tử phát triển tới mức này, đã phát triển đến quy mô ba vạn, mấy năm này phát triển đặc biệt nhanh. Một mặt Tây Hạ không đánh trận gì, hơn nữa lại cùng Tống triều mở rộng rất nhiều mậu dịch, đặc biệt sau khi Tống triều giải trừ lệnh cấm muối, chính sách nghỉ ngơi lấy lại sức của Tây Hạ đạt được hiệu quả không tầm thường. Nhưng không nên quên, mậu dịch của bọn họ và Đại Tống, là bọn họ đổi lấy từ Kim quốc độc lập. Kim quốc này vẫn luôn bên cạnh như hổ rình mồi, quốc chủ Tây Hạ cũng sợ nha, vì thế đầu tư lượng lớn tài chính vào mặt quân sự, quy mô của Thiết Diều Tử lập tức lớn mạnh.

Tuy nhiên lớn mạnh hơn nữa cũng chỉ là chuyện như vậy, toàn bộ Bình Tây Quân ti chỉ có ba nghìn Thiết Diều Tử, đã điều hai ngàn tới nơi này, cũng chính là một chi quân đội Thiết Diều Tử mà Lưu Ngạn Tông thấy trước mắt này.

Kỳ thật Kim Quốc lúc này cũng đã có Thiết phù đồ, nhưng không nhiều lắm, cũng chỉ là khoảng một ngàn. Dù sao Kim Quốc vừa mới lập quốc không lâu, làm gì có tiền để tạo ra một chi thiết giáp trọng kỵ vạn người trở lên, hơn nữa chi thiết phù đồ duy nhất này vẫn còn nằm trong tay Hoàn Nhan Ngột Thuật. Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không có mang bất cứ trọng kỵ nào đến, bởi vì lần tây chinh này gã gần như là từ cực đông chạy đến cực tây, hơn nữa gã cũng tương đối gấp gáp, nếu mang trọng kỵ, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của cả đội. Với lại Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không thích trọng kỵ, chiến thuật của gã là thiên biến vạn hóa, quan trọng chính là linh động, tốc độ, đánh kẻ thù không kịp trở tay, đây hoàn toàn chính là kế thừa tư tưởng quân sự của Hoàn Nhan A Cốt Đả.

Ngược lại Hoàn Nhan Ngột Thuật lại thích trọng kỵ. Tuy nhiên trong lịch sử, thứ Hoàn Nhan Ngột Thuật đối mặt là công thành chiếm đất, muốn hoàn toàn tiêu diệt Tống triều, không dùng trọng kỵ rất khó tấn công chiến lũy.

Mặc dù Thiết Diều Tử uy danh lan xa, nhưng Lưu Ngạn Tông bọn họ đều là lần đầu tiên gặp được, bởi vì bọn họ đều không có đánh trận với Tây Hạ. Hơn nữa điều này cũng ngoài dự liệu của bọn họ, bởi vì bọn họ cũng không biết nơi này còn có một chi quân vương bài như vậy, cũng không có chuẩn bị đây đủ. Đối với phương thức tác chiến của Thiết Diều Tử cũng không quá rõ ràng.

Vốn dĩ Lưu Ngạn Tông hết sức chắc chắn đối với trận chiến này, bởi vì trên giải đất bình nguyên này, kỵ binh có ưu thế quá lớn đối với bộ binh. Nhưng trong trận đối phương đột nhiên xuất hiện một chi quân thiết giáp, mười phần chắc chắn của gã cũng chỉ còn lại năm phần, không khỏi cau mày, mặt lộ vẻ buồn rầu, nhưng trận chiến đã bắt đầu rồi, muốn ngăn cản đã trễ, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Bang bang bang!

Chiến mã phóng đến, bay qua bùn đất, tiếng đao vù vù, ánh lửa tóe khắp nơi.

Người Nữ Chân quá sợ hãi, trong chớp mắt, gã ta chỉ cảm thấy mình chém vào một khối sắt, còn chưa kịp phản ứng, một thanh trường thương đã xuyên thủng lồng ngực của mình.

Trong lượt xung phong này, đã có vô số nam nhi Nữ Chân ngã ngựa, cho dù không chết, cũng lập tức đã bị vó ngựa giẫm nát thành bánh thịt rồi, quân vương bài Thiết Diều Tử của Tây Hạ, liền tràn ra khắp nơi như một cơn lũ sắt thép, làm trận hình của kỵ binh quân Kim tán loạn.

Kỹ thuật luyện sắt thép của Tây Hạ nổi tiếng thế giới, mà trang bị toàn thân của Thiết Diều Tử đều là loại hoàn mỹ nhất, đâm không thủng, cho dù là người đã bị bắn chết, nhưng người không ngã ngựa, hãy còn duy trì đội hình xung phong.

Đây chính là tinh nhuệ thủ trướng của Hoàn Nhan Tông Vọng a. Bọn họ đánh bại duy nhất một lần chính là đã thua bởi Tống binh do Lý Kỳ thống lĩnh, hơn nữa cũng không thể nói là bại hoàn toàn, chỉ là đối với bọn họ mà nói, không thắng chính là thua. Cho nên bọn họ căn bản không có thèm nhìn đến quân Tây Hạ, cũng dẫn đến việc bọn họ quá mức khinh địch, nhưng lượt xung phong này, sức chiến đấu của quân tinh nhuệ Tây Hạ, vượt xa khỏi dự tính của bọn họ.

Lưu Ngạn Tông nhìn xem sắc mặt hoảng sợ, la hét nói: - Không xong!

Lại nghe tiếng giết rung trời, hoá ra bộ binh ở phía sau đã xông lên. Bộ binh Tây Hạ nổi danh hung mãnh, chỉ thấy bọn họ một cánh quân trăm người, tụ tập cùng một chỗ, nhìn từ phía xa, giống như là di động cùng một khối, nhưng trừ cái đó ra thì không có bất kỳ trận hình nào đáng nói.

Nhưng mà, đối mặt với kỵ binh của đối phương, những bộ binh này không hề có vẻ sợ hãi, nhất loạt xông lên, giống như một bầy sói, không có bất cứ một người nào lạc đàn, thứ ngươi đối mặt vĩnh viễn là một cánh quân trăm người, chứ không phải là rải rác từng binh lính một.

Kỵ binh của quân Kim đã bị Thiết Diều Tử đuổi đánh tán loạn, người vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy vô số bộ binh vây quanh, còn chưa kịp nháy mắt, đến người đã bị chém bay trên mặt đất.

Từng cánh quân này nhìn có vẻ như không nhiều người lắm, nhưng ngươi phá tan một, còn có vô số cánh quân đang chờ ngươi, đây làm cho quân Kim đều mất đi mục tiêu, cũng không biết nên đánh ở đâu, giống như con ruồi không đầu, xông lên loạn xạ, không có trận hình.

Tuy rằng nhân số hai bên ngang nhau, nhưng nhìn có vẻ binh lính Tây Hạ vẫn luôn là lấy nhiều đánh ít.

Điều này thực làm người ta kinh ngạc, không ngờ quân đội Nữ Chân không ai bì kịp này lại bị quân Tây Hạ một đòn đánh bại.

Lưu Ngạn Tông thấy quân đội của mình tán loạn trong trận hình của đối phương, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, nếu còn tiếp tục đánh nữa, nhất định toàn quân bị diệt, trận này Tây Hạ thua được, Kim quốc bọn họ không thua nổi nha, khẩn trương nói: - Mau mau lui lại.