Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1864-2




Tần Cối hiếu kỳ nói: - Sao Xu Mật Sứ lại thở dài?

Trịnh Dật cũng đã đi tới.

Lý Kỳ nói: - Ta cảm giác ta thất sủng rồi.

Uhm?

Những văn võ bá quan chuẩn bị ra đại điện nghe thấy Lý Kỳ vừa nói như vậy, đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, lời này quá là dọa người rồi.

Tần Cối đảo mắt hai cái, "ân cần" nói: - Tại sao Xu Mật Sứ lại nói như vậy?

Lý Kỳ nói: - Đây không chuyện rất rõ ràng đó sao? Ba người chúng ta ý kiến nhất trí, nhưng Hoàng thượng chỉ nổi giận với một mình ta, đây không phải thất sủng thì là cái gì.

...!

Mọi người nghe được đều là mồ hôi lạnh tuôn ra như thác nước đổ.

Trịnh Dật muốn cười nhưng lại nín cười, nói: - Xu Mật Sứ quá lo lắng rồi, ta nghĩ hoàng thượng là đang nổi giận với ba người chúng ta.

- Thật hay giả?

Tần Cối cũng nói: - Ta cũng cho là như vậy đấy, Xu Mật Sứ quá lo lắng rồi.

- Vậy sao?

Lý Kỳ nói: - Vậy thì ta an tâm rồi, thật là làm ta sợ muốn chết. Ta nói Tần Thiếu tể, lần tới ngài có thể mở đầu tốt hơn được không, đừng cứ chọc cho hoàng thượng giận chứ.

Chẳng lẽ là lỗi của ta à, ngươi có thể nói khác nha, ta cũng đâu có bảo ngươi tán thành đề nghị của ta. Tần Cối trong lòng thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Ta cũng không muốn, thật sự ta cũng không nghĩ ra phương pháp tốt hơn. Không biết Xu Mật Sứ có kế sách gì?

Lý Kỳ than một tiếng, lắc đầu nói: - Nếu ta có kiến nghị hay, thì lúc nãy đã nói rồi, nhưng chuyện này đúng là không dễ phán đoán, giúp và không giúp đều phải chịu mạo hiểm vô cùng lớn, chỉ có thể đợi đến khi cơ hội xuất hiện.

Trịnh Dật gật đầu nói: - Ngài nói không sai, việc này không thể dễ dàng quyết định, lần trước phạt Liêu chính là thiệt điểm này.

Ba người nói chuyện một lát, tất cả mọi người chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể buồn bã chia tay.

Vào mùa xuân, cá tới gần kỳ đẻ trứng, trong mình tích súc càng nhiều dinh dưỡng hơn nữa. Cá vào thời điểm này, thân to mà rắn chắc, trong thịt này hàm lượng các loại a-xít a-min tăng nhiều mà hàm lượng lại cân đối, mùi vị của cá cũng ngon hơn, cho nên, mùa xuân là thời cơ tốt để ăn cá, hơn nữa còn có rất nhiều cá biển trở lại Hoàng Hà đẻ trứng. Cho nên hàng năm vào mùa xuân, chỉ cần nghe được chợ cá có thuỷ sản tươi mới về, Lý Kỳ đều bớt thời giờ đến đấy xem thế nào, làm một bữa ăn hàng, bất kể bận rộn đến đâu, điểm truy cầu đó vẫn phải có.

- Xu Mật Sứ, không ngờ là lúc này ngươi vẫn có tâm tư tới đây.

Đi vào chợ cá, Mã Kiều nói với Lý Kỳ bằng vẻ mặt buồn bực. Y thường xuyên đưa Lý Kỳ tới chỗ này, đối với cái này hẳn là đã quá quen rồi, nhưng y vốn cho là hiện giờ loạn trong giặc ngoài, chắc chắn Lý Kỳ sẽ không đi, nhưng chưa từng nghĩ đến, Lý Kỳ vẫn cứ tới.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ngươi không nghe nói, hôm nay chợ cá này có một con cá lớn à.

Mã Kiều lắc đầu nói: - Chuyện này tôi thật không có nghe nói.

- Vậy ta sẽ đưa ngươi đi xem thử.

Hai người đi vào chợ cá.

Những người đánh cá vừa thấy Lý Kỳ đến, đều chạy ra đón chào, mời Lý Kỳ đến quầy hàng của bọn họ xem thử một chút, thậm chí có không ít người cầm cá theo muốn biếu cho Lý Kỳ. Đây cũng không phải là nịnh bợ, bởi vì bình thường Lý Kỳ tới đây, cũng giúp bọn họ không ít chuyện, bất kể là việc công hay là việc tư, cho nên bọn họ đều mang lòng cảm kích.

Nhưng Lý Kỳ chỉ xem mà không mua, cũng không nhận cá của bọn họ. Đi vào bên trong, chợt thấy trong một cái chậu gỗ để mấy con cá nóc, Lý Kỳ không khỏi động lòng thèm thuồng nha, đã lâu không có ăn cá nóc rồi, bước nhanh về phía trước, người đánh cá kia thấy Lý Kỳ đến, vội vàng đứng dậy thi lễ, lại vội vàng nói: - Xu Mật Sứ, ngài đến thật đúng lúc, mấy con cá nóc này là tiểu nhân bắt được hôm qua đấy. Vẫn còn tươi rói.

- Vậy à? Vậy ta phải xem sao.

Lý Kỳ đang muốn thò tay xuống, đột nhiên bên cạnh cũng thò ra một bàn tay, quay đầu lại nhìn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, "ơ" một tiếng, nói: - Là Trương Nương Tử à!

Người tới chính là Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi trong mắt lóe ra hào quang khác thường, chắp tay nói: - Xu Mật Sứ? Thật là trùng hợp a!

Lý Kỳ ngây người giây lát, lập tức cười ha hả nói: - Sao nào? Trương Nương Tử cũng muốn nếm thử mỹ vị của cá nóc?

Trương Xuân Nhi lắc đầu nói: - Cũng muốn, chỉ có điều không bản lĩnh này, Xu Mật Sứ là kẻ tài cao gan cũng lớn, nhưng Xuân Nhi thật sự có lòng mà không đủ sức. Chỉ sợ miệng còn đang nếm mỹ vị, đã tiễn cái mạng này đi rồi.

Lý Kỳ nói: - Vậy thì ta sẽ mua tất cả.

- Xu Mật Sứ xin cứ tự nhiên.

Lý Kỳ lập tức hướng tới người đánh cá kia nói: - Đưa tất cả đến phủ của ta, nhớ là cẩn thận một chút, đây là thứ muốn lấy mạng người đấy.

- Xu Mật Sứ xin yên tâm, tiểu nhân nhất định làm thỏa đáng.

Người đánh kia cá cười không ngậm nổi miệng, trong thiên hạ người dám đem cá nóc ra làm cơm canh hàng ngày, cũng chỉ có Lý Kỳ thôi. Hôm qua ông ta đánh được chỗ cá nóc này, trong lòng cũng hết sức buồn rầu, bởi vì mình thì không dám ăn, bán cũng không bán được, chỉ có thể mong đợi hôm nay Lý Kỳ quay lại chợ cá, không thì chỉ có thể đem phóng sinh. Ai ngờ Lý Kỳ cũng đến thật, người này sắp phát tài, đó là việc ngăn cũng không ngăn được a.

Trương Xuân Nhi đột nhiên giơ tay, nói: - Khoan đã. Lại nói với Lý Kỳ: - Không biết hôm nay Xuân Nhi có may mắn nếm thử cá nóc tươi này hay không?

Lý Kỳ hơi trầm ngâm, gật đầu nói: - Cũng được, cá nóc này có duyên với chúng ta, đáng lý nên chia cô một phần, được rồi, hôm nay ta sẽ đem kỹ thuật cá nóc này truyền thụ cho cô.

Trương Xuân Nhi mừng rỡ, vội nói: - Vậy thì thật là vô cùng cảm kích rồi.

Lý Kỳ nói: - Kia không biết là đến Kim Lâu cô, hay là Túy Tiên Cư ta?

Trương Xuân Nhi hơi do dự trong chốc lát, nói: - Tiệm của chúng ta vẫn đang mở cửa làm ăn, chế biến cá nóc ở đấy, chỉ sợ có chút không ổn.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Điều này cũng đúng.

Trương Xuân Nhi nói: - Chi bằng như vậy đi, gần đây ta có một lầu các nhỏ, bình thường rất ít đến ở, chi bằng chúng ta hãy đến đấy đi.

- Được, cứ vậy đi. Tiền này...

- Nên để ta trả.

- Thật sự có lỗi, ta rất ít khi mang tiền ra ngoài, bình thường đều là bọn họ trực tiếp đưa đến phủ của ta.

- Chỉ là chút tiền lẻ, không đáng noi đến, Xu Mật Sứ khách khí.

Trương Xuân Nhi trả tiền, người đánh cá bỏ cá nóc vào một cái thùng gỗ xong, Lý Kỳ liền theo Trương Xuân Nhi ra khỏi chợ cá.

Ba người đến một chỗ yên tĩnh ở phía sau chợ cá, khung cảnh tĩnh mịch và đẹp đẽ, vô cùng thích hợp để định cư.

Trương Xuân Nhi mở cửa ra, đưa tay nói: - Xu Mật Sứ mời.

- Mời.

Đi vào trong phòng, Lý Kỳ mặt biến sắc, trực tiếp ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, cười ha hả nói: - Vẫn còn nóng đó a! Uống một ngụm, liên tục nói: - Trà ngon trà ngon, Trương Nương Tử đúng là biết hưởng thụ a!

Nói xong hắn để chén trà xuống, moi ra từ trong ngực một tờ giấy, giơ giơ trước mặt Trương Xuân Nhi lên, cười nói: - Nếu tờ giấy này là cô làm cho người ta đưa, như vậy thì trước đó vài ngày chúng ta gặp nhau ở Tướng Quốc Tự, hẳn không phải là trùng hợp nhỉ.

Trương Xuân Nhi cười mà không nói.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài: - Không ngờ được, thật sự không thể tưởng được, Trương Nương Tử, nói một lời xuất phát từ nội tâm, ta từng không chỉ một lần cho rằng ta đã đánh giá cao cô, coi trọng cô đủ rồi, nhưng cô cũng có thể làm cho ta cảm thấy kinh ngạc, xem ra lần này ta lại xem nhẹ cô rồi. Ôi, cũng trách chính ta, đúng là dạy mãi không sửa a. Nhưng không thể không nói một câu, cô đúng là một nữ tử hiếm thấy nha, Lý Kỳ ta là tính toán tường tận, nhưng luôn không thể tính đến cô, lợi hại, thật sự là lợi hại.

Trương Xuân Nhi cuối cùng cũng mở miệng, như cười như không nói: - Cớ sao Xu Mật Sứ nói ra lời ấy?

Lý Kỳ cười ha hả, không đáp lời này, cất cao giọng nói: - Người ở trên lầu, nếu ngươi vẫn còn không xuất hiện, thì ta phải đi rồi, hiện giờ ta thật sự rất bận rộn.

- Ha ha!

Trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng cười sang sảng, nói: - Không hổ là Xu Mật Sứ, cũng có thể đoạn sự như thần, chỉ dựa vào số chữ ít ỏi "đến lúc gặp mặt rồi" này đã có thể tính ra ta là ai, Trương Nương Tử so với ngươi, vẫn còn kém xa a!

Lý Kỳ vừa nghe thanh âm này, liền trợn tròn mắt, ngoài miệng cười lạnh nói: - Các hạ khiêm tốn rồi, ta còn xa mới kịp ngươi a!