Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1829




Mặc dù Lý Kỳ cũng rất muốn có thể sớm ngày đón Vương Dao về nhà, nhưng nếu Vương Dao đã nhận lời, hắn cũng không thể gấp vào lúc này được. Thật ra ngay đêm nay đón nàng đi, dù sao cũng phải để nàng chút thời gian chuẩn bị tự tưởng xuất gia. Chuyện này không thể qua loa đại khái được.

Đương nhiên, quan trọng nhất là mấy ngày nay hắn căn bản không có thời gian ở bên Vương Dao. Bởi vì hắn hy vọng có thể trước khi tới năm mới sẽ làm ra cà phê.

Đêm đó, Lý Kỳ mỗi lần đi nhà xí, trong lòng đều chửi thầm Vương Trọng Lăng hàng vạn lần.

Do đêm qua thức dậy quá nhiều lần, khiến cho hôm sau mãi tới trưa Lý Kỳ mới bò dậy khỏi giường. Mà Ngô Tiểu Lục sớm đã tới tiền viện chờ rồi.

- Lý ca, người dậy rồi.

Ngô Tiểu Lục vẻ mặt nịnh nọt, hắn đêm qua đã biết Lý Kỳ lại bắt đầu nghiên cứu một loại mỹ vị mới, là một tên ham ăn, đêm qua y đã kích động cả đêm không ngủ rồi!

Lý Kỳ cười dài nói: - Lục Tử, chúc mừng, chúc mừng.

Ngô Tiểu Lục kinh ngạc nói: - Lý ca, chúc mừng gì?

- Chúc mừng ngươi nha.

- Lý ca, sinh nhật ta đã qua rồi mà.

- Sinh nhật nhà ngươi, sao ta nhớ được. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Ta nói là chuyện khác kìa.

- Chuyện gì?

- Tiểu tử ngươi sắp được ôm người đẹp về rồi.

- Hả?

Lý Kỳ giận mà tát một cái vào đầu y, rít lên nói: - Chính là Tiểu Đào đấy!

- Tiều Tiểu Đào?

Ngô Tiểu Lục xoa đầu, tròng mắt đảo một vòng, vui vẻ nói: - Lý ca, chúc mừng, chúc mừng.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói: - Xem như tiểu tử ngươi thông minh. Nói xong, hắn liền đặt tay lên vai Ngô Tiểu Lục nói: - Lục Tử à, vì chủ tớ họ, sư đồ chúng ta có lẽ đã hao hết tâm tư rồi! Chờ lâu như vậy cuối cùng cũng đã đến được ngày hôm nay, thực không dễ dàng gì!

Ngô Tiểu Lục thở dài, làm ra vẻ nói: - Ai nói không phải, bây giờ nghĩ lại ta cũng còn muốn khóc.

- Ta cũng vậy.

- Đại ca, Tiểu Lục Tử, các người đang làm gì thế?

Quý Hồng Nô bước vào, thấy sư đồ họ đang kề vai sát cánh, trong lòng thấy tò mò.

Lý Kỳ liền buông tay ra, nói: - Không có gì, không có gì, chúng ta đang bàn bạc một chuyện.

Ngô Tiểu Lục liền gật đầu nói: - Lý ca nói đúng, Lý ca nói đúng.

Thần kinh thất thường rồi.

Quý Hồng Nô hồ nghi nhìn họ, thật ra cũng không muốn hỏi nhiều.

Lý Kỳ liền nói: - Hồng Nô, chúng ta đi trước đi.

Quý Hồng Nô ồ lên một tiếng, nói: - Đại ca, huynh đi đi.

Lý Kỳ liền kéo Tiểu Lục Tử bước nhanh ra ngoài.

Trên đường đi, Tiểu Lục Tử vừa đi vừa vui mừng nói: - Lý ca, lần này chúng ta phải chuẩn bị món ngon gì?

Con người này quả thật là ham ăn, có ăn rồi, ngay cả người đẹp cũng không thèm chú ý tới. Lý Kỳ cười nói: - Chờ sẽ biết, bảo đảm sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.

Sư đồ hai người tới nhà bếp hậu viện, bởi vì Lý Kỳ là Kim Đao Trù Vương, nhà bếp trong phủ hắn có lẽ cũng đã trải qua cải tạo nghiêm khắc nhiều lần rồi. Là hoàn toàn theo tiêu chuẩn hậu thế mà làm, chỉ về phần quy mô này so với các gia đình giàu có khác cũng đã lớn hơn một chút rồi.

Ngô Tiểu Lục mỗi lần tới đây nấu ăn, đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, nằm mơ cũng muốn có nhà bếp như vậy.

Nhưng Lý Kỳ vẫn chưa dẫn y vào nhà bếp, mà đi tới nhà bếp kiểu lộ thiên phía sau nhà bếp, vì sao có thể có được nhà bếp như vậy? Đó chính là vì chức năng thoát khí thời cổ đại quá kém, có những món ăn Lý Kỳ chỉ có thể làm ở bên ngoài.

Nói là nhà bếp lộ thiên, kỳ thực chính là một cái lán khung sắt, xung quanh đều trống không, duy chỉ có không nhìn thấy trời. Đây cũng là tiện lợi sử dụng khi trời mưa.

- Hả? Đây là bếp gì thế? Thật là tò mò quá.

Ngô Tiểu Lục nhìn chiếc bếp dưới lán, không khỏi tò mò thốt lên.

Chỉ thấy một chiếc bếp đặt dưới lán. Chiếc bếp này vô cùng đặc biệt, là một chiếc thùng sắt lớn hoàn toàn bịt kín, hai bên có hai khung sắt chống lấy thùng sắt, bên trái còn có một cái gác, rõ ràng thùng sắt này có thể xoay tròn được.

Đối với cơ cấu bếp này, Ngô Tiểu Lục chỉ nhìn là hiểu ngay, chỉ là y không biết đây là dùng để làm gì?

Lý Kỳ cười nói: - Chiếc bếp này chính là chuyên dùng để làm món hoàn toàn mới, đủ khô đủ xoáy đấy.

Ngô Tiểu Lục gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ mơ hồ.

Lý Kỳ cũng không nói kỹ: - Trước tiên ngươi đi chuẩn bị củi đi, ta đi lấy ít đồ tới.

Ngô Tiểu Lục ồ lên một tiếng, về việc này y sớm đã quen rồi. Có y ở đây, Lý Kỳ tuyệt đối sẽ giao việc nhóm lửa cho y. Không còn cách nào khác, ai bảo tiểu Lục tử ngươi là thiên tài nhóm lửa chứ.

Lý Kỳ quay người đi tới nhà bếp, không bao lâu sau, hắn đã bê ra một cái mẹt, nhưng trên mẹt là những hạt cà phê màu vàng, lớn nhỏ tương đối nhau, rõ ràng là đã qua lựa chọn rồi, nhìn cũng khoảng 5 cân.

Lúc này, Ngô Tiểu Lục cũng đã chuẩn bị củi xong, thấy Lý Kỳ tới, liền chạy lại, vừa nhìn, vẻ mặt đầy thất vọng nói: - Lý ca, người nói không phải chính là những hạt đậu này chứ.

Nếu không phải Lý Kỳ bưng mẹt, thật sự sẽ tát một cái, nói: - Đây là đậu sao? Đây là vàng.

- Vàng?

Ngô Tiểu Lục lẩm bẩm, đây rõ ràng là đậu, ta dễ bị lừa à.

Lý Kỳ cũng lười giải thích với tiểu tử này, liền mở thùng sắt ra.

- Ồ.

Vừa rồi Ngô Tiểu Lục đã nghiên cứu qua thùng sắt này, phát hiện thấy một mặt thùng sắt chính là miệng nồi, mở cái kẹp ra, khẽ xoay xoay, chiếc nắp mở ra, Lý Kỳ đổ cà phê vào trong, đậy nắp lại, lại lấy tay chuyển động thùng sắt, thấy vững chắc rồi, mới nói: - Nhóm lửa.

- Ồ.

Ngô Tiểu Lục lao nhanh tới nhóm lửa.

Lý Kỳ liền ném cho y một đôi găng tay dày dặn, nói: - Đeo vào, lại đây đảo.

Việc vất vả này, đương nhiên là đồ đệ làm rồi. Ngô Tiểu Lục liền gật đầu, chỉ cần có ăn ngon, y không sợ khổ, nhanh nhẹn đeo găng tay vào, hai tay cầm lấy tay nắm đảo, nói: - Lý ca, là đảo như vậy sao?

Lý Kỳ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn luôn chú ý tới ngọn lửa phía dưới.

Có thể nói như vậy, từ lúc bắt đầu, Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục bước tới một hành trình của cà phê vô cùng thú vị.

Đó chính là một bước quan trọng nhất để chế tạo cà phê, sao cà phê.

Hạt cà phê sống thì không có hương thơm của cà phê. Sau khi sao qua, hạt cà phê mới tỏa ra mùi hương mê người. Hơn nữa hương vị cà phê thế nào, quan trọng đều ở lúc sao. Thời gian sao sẽ quyết định hương vị cà phê. Sự chuyển hóa chất hữu cơ này, cho dù là hóa học hậu thế cũng không thể giải thích được.

Đối với việc sao cà phê, có quy định thời gian vô cùng nghiêm khắc.

Đại khái có thể chia ra làm bốn loại, sao nông, sao trung bình, sau sâo và sao cực sâu, gống như cà phê kiểu Mỹ gì đó, cà phê kiểu Ý, cà phê kiểu Pháp không phải là căn cứ vào sự khác biệt của mỗi quốc gia, mà là căn cứ vào trình độ sao cà phê để chia ra. Ví dụ như cà phê kiểu Mỹ chính là sao mức trung, còn cà phê kiểu Ý chính là sao cực sâu.

Hạt cà phê sống thì tốt, nhưng nếu sao không đạt tới trình độ nhất định, đó cũng là không tốt. Hương vị của cà phê sao thất bại thì tuyệt đối có thể khiến cho người ta buồn nôn, có thể thấy việc sao này đóng vai trò mang tính quyết định.

Cũng chính vì như vậy, một sư phụ sao đạt chất lượng thì khó vô cùng, chí ít cũng phải rèn luyện mấy năm.

Đương nhiên, thiên tài thì ngoại lệ.

Lý Kỳ chính là kiểu ngoại lệ. Hắn chủ công vẫn là nấu nướng, chỉ khi rảnh rỗi mới đi học sao cà phê. Nhưng nếu như vậy, tay nghề sao của hắn, đó cũng là thuộc loại đẳng cấp rồi. Bởi vì mấu chốt của việc sao chính là ở chỗ khống chế ngọn lửa. Mà hắn lại dùng ngọn lửa để khống chế sự tinh xảo, vì vậy hắn đã bắt đầu rất nhanh.

Đây là thiên phú, học không được.

Trong khách sạn của nhạc phụ hắn, trong đó có một loại cà phê chính là hắn đích thân làm ra, rất được mọi người yêu thích, bởi vì đó là độc nhất vô nhị. Từ việc lựa chọn hạt cà phê cho tới khâu sao, đều là Lý Kỳ một tay hoàn thành, cửa hàng khác không mua được.

Nhưng do đây là thời cổ đại, không có bất kỳ dụng cụ tinh xảo nào, mà vẫn là dùng lửa sao. Điều này đối với việc khống chế ngọn lửa tương đối khó. Lý Kỳ cũng không nắm chắc được, hắn chỉ có thể từng bước tìm hiểu.

Lý Kỳ ngồi cạnh đống lửa, nhìn chằm chằm vào đống lửa, lúc thì nhìn đồng hồ cát đặt phía trên, tay cầm tờ giấy đang ghi cái gì đó.

Điều này khiến cho Ngô Tiểu Lục làm vất vả bên cạnh nhìn mà không hiểu. Y nấu ăn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy nấu ăn mà còn phải ghi chép lại, trong lòng lại càng tò mò.

- Quái lạ, sao còn chưa bắt đầu đi.

Lý Kỳ nhìn đồng hồ cát, lại nhìn thùng sắt, bỗng nhíu mày lại.

Ngô Tiểu Lục tò mỏ nói: - Lý ca, bắt đầu chưa?

Hắn vừa nói dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng "ba" một cái, trước tiên là lẻ tẻ vài tiếng, tiếp theo là một trận "ba ba ba ba" liên tiếp vang lên dồn dập, tiếng vang càng ngày càng to.

- A.!

Ngô Tiểu Lục hét lớn lên, nằm xoài ra đất, cực kỳ chuyên nghiệp!

Lý Kỳ ngẩn người ra nhìn Ngô Tiểu Lục, nói: - Ngươi. Ngươi làm cái gì thế?

Ngô Tiểu Lục rung giọng nói: - Lý ca, người không nghe thấy gì sao? Đây có lẽ là pháo nổ.

- Ta nổ cái đầu ngươi.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn, liền cho lửa xuống, nói: - Còn không mau tới giúp.

Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ vẫn ngồi xổm bên cạnh, muốn nổ cũng là nổ hắn trước, liền đứng lên, bước tới, nói: - Lý ca, đạu này của ngươi cũng biết nổ.

Lý Kỳ nói: - Hạt đậu gì mà sao lên thì đều nổ bung như vậy, đây là chuyện thường, mấy năm nay người không làm rồi.

Lý Kỳ đưa quyển vở trên tay cho y, đeo găng tay vào, ở chỗ lồi lên phía trên thành thùng sắt, khẽ đẩy một cái, nghe thấy tiếng két một cái, phía trên mở ra một cái lỗ nhỏ hình vuông. Hắn dùng chiếc đũa dài cho vào bên trong thùng, kẹp mấy hạt cà phê ra, chỉ thấy màu sắc của hạt cà phê đã biến thành rất đậm, hơi có chút màu nâu.

Lý Kỳ đợi nguội đi, rồi khẽ cắn một cái.

Ngô Tiểu Lục nuốt nước miếng nói: - Lý ca, ăn ngon không?

Lý Kỳ đưa một hạt nói: - Ngươi thử đi.

Ngô Tiểu Lục liền cầm lấy một hạt, cho vào trong miệng, nhưng cắn nhẹ một cái, chỉ thấy mặt y từ trắng chuyển sang xanh, oa lên một tiếng, nhổ ra ngoài. - Cái gì thế, chua như vậy, chua chết ta mất.

Lý Kỳ thở dài nói: - Bao giờ ngươi có thể chữa được bệnh này, cái gì cũng không biết, liền ném vào miệng rồi.

Ngô Tiểu Lục nói: - Nhưng Lý ca, ngươi chẳng phải cũng ăn à.

Lý Kỳ vừa nhổ ra, nhưng thấy hắn nhổ ra một ít bã vụn, nói: - Ta vừa rồi không có ngu như ngươi, cả hạt ném vào trong miệng, ta chỉ là thử mà thôi.

Lý ca cũng thật là, luôn không nhắc nhở ta. Ngô Tiểu Lục nói: - Nhưng đồ chơi này khó chết đi được, quả thực có thể làm ghê răng ta rồi. Lý ca người làm cái này không thể dùng để hại người chứ.

- Ba!

Lý Kỳ lại tát lên đầu y một cái, nói:

- Cái đồ ngu xuẩn ngươi, bây giờ còn chưa hoàn thành, đương nhiên không thể ăn rồi.

Ngô Tiểu Lục nói: - Vậy Lý ca người đây là?

Lý Kỳ nói: - Sao hạt cà phê tổng cộng chia ra làm hai giai đoạn lớn. Mà hai giai đoạn lớn này thì căn cứ vào độ nổ của hạt để phán đoán, cũng chính là nói chờ xem liệu có nổ một lần không. Hiện tại đây còn là giai đoạn đầu tiên, ta tất phải thử hương vị của nó trước. Nếu hương vị không đúng, điều đó chứng tỏ lửa không đúng. Nhưng từ biểu hiện của ngươi cho thấy, dường như là vô cùng thành công rồi, chỉ là hiện tại hạt cà phê hương vị phức tạp vẫn chưa ra.

Nói tới đây, khóe miệng hắn lộ rõ nụ cười mong chờ, nói: - Nhưng cũng đã không còn xa nữa.