Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1771




Lúc này đây xuất hành không thể nghi ngờ là vô cùng vô cùng thành công.

Đám học sinh của Thái Sư Học Viện được rèn luyện vô cùng tốt, mấu chốt hơn chính là, Quái Cửu Lang tham dự trong toàn bộ hành trình, ở phương diện y học, có thể nhận được sự chỉ điểm của Quái Cửu Lang, đó chính là chỉ có thể gặp được mà không thể cầu được đấy, đây sẽ là bảo tàng bất tận nhất được thụ hưởng vô cùng trong cuộc đời bọn họ.

Mà các đầu bếp Túy Tiên Cư cũng thu hoạch được không ít kinh nghiệm, tuy rằng tài nấu nướng của bọn họ còn chưa đạt tới tiêu chuẩn của Túy Tiên Cư, nhưng tin tưởng những lời khen ngợi của thôn phu đối với bọn họ, đã ủng hộ rất lớn đối với lòng tin của bọn họ, đây cũng là vô cùng khó có được.

Mặt khác Túy Tiên Cư và Lý Kỳ cũng gặt hái được danh tiếng, tuy rằng Lý Kỳ vẫn chưa từng đối mặt với những thôn dân kia, nhưng mấy tiểu tử như Trần A Nam, há mồm ngậm miệng đều là đại danh của Lý Kỳ, nói ở mọi nơi.

Còn có chính là Ngô Tiểu Lục, Tiểu Đào, Trần A Nam, Tiểu Ngọc, còn có Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ, ba đôi tình nhân trong một ngày này, cảm tình tăng gấp bội, vô cùng khoái hoạt.

Về phần cá nhân Lý Kỳ sao, tuy rằng trung gian xuất hiện không ít nhạc đệm nho nhỏ, nhưng cũng đúng như lời hắn nói, có thể giành được nụ cười vui vẻ của Vương Dao, chuyến đi này đáng giá.

Lý Kỳ đưa Vương Dao về nhà, rồi mới quay trở lại nhà mình, đã là canh hai rồi.

- Ta đã trở về!

Lý Kỳ hưng phấn đi vào cửa, liền rống to một câu, nhưng kỳ quái là, tiền viện vô cùng an tĩnh, ngay cả Trần Đại Nương cũng không ở đó.

Tình huống gì thế này? Mọi người đều đi đâu cả rồi? Lý Kỳ hỏi đứa bé giữ cửa: - Các phu nhân đâu rồi?

Đứa bé giữ cửa nói: - Mấy vị phu nhân đều đang ở hậu viện, ồ, hình như là đi chỗ Thập phu nhân.

Thập nương? Chẳng lẽ là ---. Lý Kỳ hai mắt hiện lên một chút hưng phấn, vừa mới bước một bước, đột nhiên lại lui trở về, ngoắc ngoắc tay với đứa bé giữ cửa.

Đứa bé giữ cửa khẩn trương đi lên, kính cẩn nói: - Đại nhân có gì dặn dò?

Lý Kỳ hỏi: - Là ai bảo ngươi gọi Thập phu nhân vậy?

Đứa bé giữ cửa kia kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, một lát, nó mới nói: - Không --- không có người nào, ta thấy bọn họ đều gọi như vậy, vì vậy cũng gọi là Thập phu nhân.

- Phải sửa.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Cái này nếu để cho người khác nghe thấy, còn tưởng rằng ta cưới ít nhất mười phu nhân, đây không phải phá hư thanh danh ta sao? Các ngươi đều phải kêu Vân phu nhân, gọi Thập nương tử như thế, khác gì ta có mười phu nhân, hiểu chưa?

Đứa bé giữ cửa vội vàng gật đầu nói: - Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, liền nhanh chóng bước đi, trong lòng cũng đang âm thầm cân nhắc, tính ra, hình như cũng không xê xích gì nhiều.

Đi vào trước cửa tiểu viện Lưu Vân Hi. Cửa còn chưa đi vào, chợt nghe đến bên trong có không ít người đang nói chuyện.

- Thế này thật sự là quá thần kỳ.

- Hoá ra sinh con còn có thể sinh như vậy.

- Thập nương, cô thật sự là quá giỏi.

- Đúng vậy a, Thập nương, nếu là cái này thật có thể áp dụng trên thân người, vậy nhất định sẽ tạo phúc cho rất nhiều phụ nữ.

- Ừ, ta nghe nói có rất nhiều phụ nữ đều là chết vì sinh nở, còn có rất nhiều người nói rằng sinh con là một đạo Quỷ Môn quan của nữ nhân.

- Phong di nương, những con heo thật sự là rất đáng yêu, giống như A Manh vậy.

Lý Kỳ nghe xong nhiều như vậy, cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì, đi vào, chỉ thấy các phu nhân của hắn còn có Lý Chính Hi đang vây quanh một gian nhà gỗ ở trong góc bên trái.

Hoá ra đều ở đây nha! Lý Kỳ lặng lẽ đi tới. Chỉ thấy bên trong là một con heo mẹ nằm úp sấp, dưới bụng heo mẹ có bảy tám con heo sữa đang ở bú sữa, hắn đằng hắng một tiếng, nói: - Người không bằng heo, người không bằng heo a!

Hắn đột nhiên gọi như vậy, làm cho các phu nhân giật mình kinh hãi.

- Phu quân?

- Phu quân, huynh đã trở lại.

- Phụ thân.

Tiểu Chính Hi lập tức chạy tới, Lý Kỳ vội vàng ôm lấy đứa con, hôn trên khuôn mặt non nớt của cậu bé một cái. Lại lẩm bẩm: - Ta trước kia còn định giá cả thân thể của mình rất cao, hiện tại đã hiểu.Con heo mẹ này thêm mấy con heo con này, ước chừng hơn mười quan tiền. Còn giá thân thể của ta thì không có vượt qua mười quan tiền.

Một đám nữ nhân nghe thấy Lý Kỳ ở đó ai oán, đều che miệng mỉm cười.

Bạch Thiển Dạ đã đi tới, nhẹ nhàng đánh yêu Lý Kỳ, nói: - Huynh người này không chỉ biết sỉ nhục người khác, còn biết tự sỉ nhục chính mình, tranh giành tình nhân cùng một con heo, nói ra cũng không sợ người khác chê cười.

Lý Kỳ nói: - Đây là sự thật được không, ta chạy một ngày trở về, không ngờ không ai tới đón tiếp ta, ta còn tưởng rằng các muội đang làm đại sự gì đó long trời lở đất, hóa ra là ở trong này vây quanh một con heo, may mắn là một con heo mẹ, nếu heo đưc mà nói, ta thế nào cũng điên đó.

Bạch Thiển Dạ nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, xì nói: - Cái gì heo đưc, heo mẹ, huynh lấy chính mình đi so với heo cũng thôi đi, nhưng đừng lấy chúng ta đánh đồng với heo chứ.

Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ ngoài miệng không buông tha người, nhưng vẻ mặt rất là cao hứng, trong lòng dường như có chút so đo, đột nhiên bu lại, cười hì hì nói: - Phu quân, hôm nay có vui vẻ hay không?

- Đương nhiên ---

Vừa mới nói hai chữ, Lý Kỳ đột nhiên ngừng lại, ngược lại vẻ mặt phong khinh vân đạm nói: - Làm việc thiện ấy ư, chú ý chính là một phần tâm ý, nhưng thật ra vui vẻ thì chưa nói tới, chỉ có điều nhìn đến cuộc sống nghèo khổ của những thôn dân kia, trong lòng vi phu thực là ngậm ngùi a!

Phong Nghi Nô mỉm cười duyên dáng nói: - Có Vương tỷ tỷ ở đó, huynh vẫn còn tâm tư xem những thôn dân kia sinh hoạt thế nào sao, muội mới không tin, chúng ta còn tưởng rằng phu quân huynh đêm nay sẽ không trở về cơ, vì vậy mới không có ở phía trước sảnh chờ.

Bạch Thiển Dạ nghe vậy cũng cười khúc khích, nói:

- Tỷ tỷ nói rất đúng, nói không chừng phu quân của chúng ta đã sớm quên chúng ta đến chín từng mây rồi.

Quý Hồng Nô dịu dàng nói: - Phu quân, phu nhân vẫn không cùng huynh về sao?

Da Luật Cốt Dục cũng nói: - Hồng Nô muội muội nói rất đúng, nếu phải qua đêm, đó cũng là phu nhân tới nhà chúng ta qua đêm, nếu là phu quân tới Vương phủ, vậy chẳng phải là con rể ở rể, không hợp lễ pháp.

Đối mặt chúng nữ trêu chọc, Lý Kỳ đổ mồ hôi đầy đầu, mặc dù da mặt hắn dày, nhưng cũng chống đỡ không được, thầm nghĩ, oái, những nữ nhân này như thế nào người này lại càng mãnh liệt hơn so với người khác vậy, ta chính là nắm nắm tay mà thôi, các muội đã lôi đến đêm rồi, chẳng lẽ cái này thì hợp lễ pháp hả.

Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, trước khi còn chưa được gả vào, mỗi người các nàng đều là là có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất có phong phạm tiểu thư khuê các, đương nhiên, Thất Nương, Phong Nghi Nô từ đầu chính là mồm miệng lanh lợi, trước kia vốn cùng Lý Kỳ cãi nhau không ít, nhưng mười phần đều là thua.

Nhưng mà, Lý sư phó chúng ta võ mồm hoa hoa, thường thường trêu chọc các nàng, há mồm chính là đùa tục tĩu. Vừa mới đầu, các nàng chỉ toàn bị trêu chọc, nhưng càng về sau, các nàng cũng bắt đầu phản kháng, tuy rằng một người thì vẫn nói không thắng Lý Kỳ. Nhưng đoàn kết chính là lực lượng, các nàng nếu đoàn kết nhất trí, vậy Lý Kỳ cũng chỉ có thể mệt mỏi chống đỡ, hiện giờ chỉ cần Lý Kỳ vừa giở trò, xác định vững chắc lọt vào hạ thạch của các nàng, trong miệng trêu chọc, ngoài miệng cũng không buông tha người, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Đây dường như cũng đã trở thành một đạo phong cảnh vô cùng độc đáo của phủ Xu Mật Sứ.

Lý Chính Hi hiếu kỳ nói: - Da Luật di nương, cái gì gọi là con rể ở rể.

- Khụ khụ khụ!

Lý Kỳ khẩn trương ho khan vài tiếng. Lời lẽ chính nghĩa nói: - Các muội thật sự là cái gì cũng dám nói, Chính Hi còn ở đây đó, chớ làm hư con ta, chúng ta --- vẫn là nói chuyện về heo đi.

Thực ở không có cách nào, Lý Kỳ chỉ có thể lấy đứa con đi ra làm bia đỡ đạn.

Chúng nữ đều khanh khách cười, Lý Kỳ chỉ cảm thấy mình bị từng trận sóng lớn bao quanh, thật sự là mở rộng tầm mắt nha, chợt thấy một người cô đơn đứng ở một bên, trầm mặc không nói, đúng là Lưu Vân Hi.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, thầm nhủ một tiếng đáng chết, sau đó cười nói: - Thập nương. Muội lại đây chút.

Lưu Vân Hi ngẩng đầu liếc nhìn Lý Kỳ, thản nhiên nói: - Làm gì?

Lý Kỳ lại vẫy tay nói: - Muội lại đây trước, nhanh lên.

Lưu Vân Hi không tình nguyện đi tới, Lý Kỳ đột nhiên vươn một tay ra, ôm nàng qua, ở môi đỏ mọng kiều diễm kia của nàng hôn hít một chút, cười nói: - Thập nương, chúc mừng muội, y thuật của muội lại nâng cao một bước rồi. Nhưng so với y thuật của muội mà nói, bản thân muội lại càng thêm vĩ đại.

Lưu Vân Hi sau khi nghe xong, vẻ lo lắng trên mặt nhất thời tiêu tan hết, trong mắt lóe ra hào quang vui sướng. Hoá ra mới vừa rồi nàng thấy Lý Kỳ tiến vào, vẫn đang cùng Phong Nghi Nô các nàng trêu chọc lẫn nhau, đối với thành quả của nàng ngoảnh mặt làm ngơ.

Phải biết rằng lúc trước sinh nở bằng cách phẫu thuật mổ bụng là Lý Kỳ nói ra, hiện giờ nàng lấy được đột phá trọng đại, đương nhiên hy vọng có thể được Lý Kỳ chung nhận thức, cho nên khi nàng nhìn thấy Lý Kỳ dường như cũng không quan tâm việc này, trong lòng vô cùng buồn bực, mà nàng cũng không phải là một người giỏi về ẩn giấu chính mình, tất cả đều viết ở trên mặt.

Nhưng hiện giờ, nàng nghe thấy Lý Kỳ khen, lập tức chuyển buồn thành vui.

Xoạch!

Không chờ nàng từ trong vui sướng tỉnh lại, chợt thấy trên mặt lại bị người hôn một cái, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Chính Hi cười hì hì nhìn nàng, ủi tay nhỏ bé nói: - Thập di nương, Chính Hi cũng chúc mừng người.

Toát mồ hôi! Nhi tử này của ta thật đúng là biết chiếm tiện nghi a! Lý Kỳ cũng không nghĩ đến Lý Chính Hi còn có một chiêu như vậy.

Lưu Vân Hi dậm chân nói: - Tiểu Chính Hi, con có thể nào hôn ta.

Lý Chính Hi quắt miệng ủy khuất nói: - Vì sao phụ thân hôn được, con lại không được hôn, hay là Thập di nương người không thích Chính Hi hôn người.

Xong rồi, xong rồi, vấn đề này không giải thích rõ được rồi.

Quý Hồng Nô khẩn trương đi tới, ôm Lý Chính Hi từ trong tay Lý Kỳ qua, gắt giọng: - Đại ca, huynh cũng thật là, ở trước mặt con, cũng không cẩn thận.

Lý Kỳ đĩnh đạc nói:

- Vậy thì có quan hệ gì chứ, tiểu hài tử ấy mà, Thập nương, muội nói đúng không?

Lưu Vân Hi đang ở trong ngực Lý Kỳ, nào có nói ra tiếng, chỉ đành giơ tay trìu mến nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chính Hi, tỏ vẻ chính mình cũng không trách cậu bé.

- Ai ôi!!!, có chuyện ta thiếu chút nữa quên mất.

Lý Kỳ bỗng nhiên kinh hô một tiếng, vội buông ra Lưu Vân Hi, nói: - Các muội ở đây chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại, nhớ kỹ, nhất định phải chờ ta đó. Vừa nói chuyện, hắn vừa chạy ra khỏi tiểu viện.

Phong Nghi Nô hiếu kỳ nói: - Phu quân, đi đâu vậy chứ? Thập nương, cô có biết không?

Lưu Vân Hi lắc đầu.

- Thất Nương, muội thì sao?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói: - Ta cũng không biết, nếu huynh ấy bảo chúng ta ở chỗ này chờ, chúng ta cứ ở đây chờ chút đi.

Chẳng bao lâu, Lý Kỳ liền chạy trở về, người đầy mồ hôi, thở hồng hộc, chỉ thấy trong tay hắn đang cầm một hộp gỗ dài chừng hai thước. Hắn lập tức đi tới bên cạnh Lưu Vân Hi, đem hộp gỗ chuyển tới, nói:

- Tặng cho muội đấy.

- Tặng cho ta hay sao?

- Ừ.

Lưu Vân Hi nhìn chung quanh một chút, có chút e lệ tiếp nhận hộp gỗ đến.

Lý Kỳ lại nói: - Mở ra xem xem?

Lưu Vân Hi theo lời đem hộp gỗ mở ra, từng đạo ngân quang bắn ra, chỉ thấy bên trong đệm lên một tấm bông tơ màu hồng, phía trên bông tơ là một bộ lưỡi dao, còn có kéo, cái nhíp tinh mỹ, có dài có ngắn, dài nhất không quá hai mươi cm, ngắn nhất chỉ có khoảng mười cm, mũi đao ngân quang lưu động, cực kỳ xinh đẹp.

Mấy người phụ nhân không khỏi trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm lưỡi dao trong hộp gỗ trước mặt, đây thật sự là quá tinh xảo rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Đây là ta dùng sắt tây mới nhất đánh tạo nên, là dùng để chuyên môn phối hợp với phương phát sinh mổ, kỳ thật ta đã sớm muốn tặng cho muội rồi đấy, bởi vì lòng tin của ta đối với muội đã vượt qua chính mình, ta biết rằng muội nhất định sẽ thành công, nhưng ta hy vọng có thể ở một ngày vô cùng có ý nghĩa này tặng cho muội, ta nghĩ hôm nay chính là một ngày vô cùng có ý nghĩa, tuy nhiên làm ta tiếc nuối chính là, ở trong cuộc sống lúc muội khó khăn nhất, ta không làm bạn ở bên cạnh muội, có lẽ ta tạm thời còn không làm được việc mỗi ngày thủ ở bên cạnh các muội, chỉ mong những công cụ này có thể thay thế ta bồi bạn chứng kiến lần lượt những kỳ tích của muội.

Những lời này nói rất chân tình chân ý, phát ra từ phế phủ.

Lưu Vân Hi là một nữ nhân vô cùng dễ dàng cảm động, khuôn mặt xinh đẹp đã như hoa lê gặp mưa, nước mắt trong suốt rơi xuống đám dao phẫu thuật đang sáng loáng, giống như kim cương, lại càng xinh đẹp.

Lý Kỳ một tay nắm cả vai Lưu Vân Hi, nhẹ nhàng ôm vào ngực.

Lưu Vân Hi tựa đầu vào trong ngực Lý Kỳ, nức nở nói: - Phu quân, huynh đối với ta thật tốt.

- Đó là nhất định phải mà.

Lý Kỳ cười ha hả, vẻ mặt đắc ý, con ngươi lay động một hồi, đột nhiên nói: - Các vị mỹ nữ, các muội hiện giờ đang tính toán đi nhà xí tập thể sao?

Lưu Vân Hi tâm thấy tò mò, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía sau, chỉ thấy Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ, Da Luật Cốt Dục, Quý Hồng Nô tất cả đều đứng ở trước cửa, dường như chuẩn bị đi không từ giã.

Trong mắt Bạch Thiển Dạ hiện lên một chút xấu hổ, chợt hì hì cười nói: - Phu quân, hiện tại chúng ta ở trong này, có phải có chút không thích hợp hay không.

- Làm sao có thể, các muội đều là thê tử, phu quân ta là người nặng bên này nhẹ bên kia sao?

Lý Kỳ nói xong dừng một chút, lại nói: - Tuy nhiên mới vừa rồi các muội cũng nói, Thập nương hiện giờ đang cố gắng vì nữ nhân thiên hạ, mồ hôi của nàng đồng dạng cũng là chảy vì các muội đấy, cống hiến này có thể so với Hoa Đà, các muội thân là nữ nhân, chẳng lẽ không nên tỏ vẻ gì sao.

Phong Nghi Nô nghe vậy mày ngài vừa nhíu, chỉ biết huynh sẽ tới một chiêu này, người này thật sự là lòng dạ hẹp hòi, đều nói Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, nhưng cái bụng Tướng quốc này của huynh, ngay cả lá liễu cũng không nổi được.

Lúc này đến lượt các nàng lúng túng.

Các nàng đương nhiên không có cẩn thận như Lý Kỳ, còn chuẩn bị một phần lễ vật tâm ý như vậy, đây nếu là người khác, thì còn dễ nói, các nàng có thể tặng chút vàng bạc châu báu làm lễ vật, nhưng Lưu Vân Hi là một đại đại phú bà nha, lại sẽ quan tâm đến loại tục vật này sao.

Lúc này nàng nhìn ta, ta nhìn nàng, mỗi người đều cảm giác hai má nóng lên.

Lý Kỳ đều coi ở trong mắt, âm thầm cười trộm, báo ứng tới thực vui vẻ, dám lấy lão công ta ra để tiêu khiển, ta ngược lại muốn xem các muội làm sao bây giờ.

Lưu Vân Hi vội hỏi: - Không sao, không sao, đây--- đây cũng không phải việc vui gì, để mà phải tặng lễ vật. Nàng chỉ thích Lý Kỳ tặng lễ vật, những người còn lại, nàng thật sự là tuyệt không để ý.

Nhưng Lý Kỳ làm sao mà đồng ý, nói: - Cái này nếu không tính là việc vui, ta thật không biết cái gì mới xem như việc vui nữa.

Tốt lắm! Huynh đây là muốn đuổi tận giết tuyệt a! đôi mắt Phong Nghi Nô vẽ một cái, cười dài nói: - Phu quân nói rất đúng, Thập nương, kỳ thật chúng ta cũng chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho cô, hơn nữa phần lễ vật này cô nhất định sẽ thích.

...

----------oOo----------