Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1687-1




Phương diện này bị trọng thương nhất không ai hơn được Tần phu nhân, nguyên bản là nàng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, còn có thể khiến Lý Kỳ kinh ngạc, đây có thể nói là điều duy nhất mà người vẫn luôn vô dục vô cầu như nàng hiện tại theo đuổi, nào biết được nửa đường lại có một Trình Giảo Kim giết ra, làm cho cả cái kế hoạch hoàn chỉnh của nàng chết từ trong trứng nước, nguyên bản đã làm cho nàng vô cùng buồn bực, nào biết được Lý Kỳ còn được một tấc lại muốn tiến một thước, không thuận theo không buông tha, chẳng những không chịu nhận thua, ngược lại còn muốn bức bách nàng nhận thua.

Đây là điều mà Tần phu nhân quyết không thể tiếp nhận.

Lý Kỳ coi vẻ mặt kiên quyết của Tần phu nhân, biết rõ không có bất cứ hy vọng nào nữa rồi, điều kiện này được đưa ra đối với hắn có sức hấp dẫn vô cùng lớn, như vậy đồng dạng lực sát thương đối với Tần phu nhân cũng là vô cùng lớn, chỉ có thể thấy tốt thì lấy nha, than mạnh một tiếng, nói:

- Đám người các ngươi nha, đây không phải muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa sao?

Nói tới đây, hắn dừng một chút, vô cùng miễn cưỡng nói:

- Thôi, thôi, vì Đại Tống, vì dân chúng thiên hạ, Lý Kỳ ta cho dù làm một tiểu nhân đê tiện vô sỉ, tất nhiên cũng không thể chối từ.

- Xu Mật Sứ vì nước vì dân, cam nguyện hy sinh danh dự của chính mình, chúng ta kính nể không thôi.

Mọi người cùng hô lên.

Duy chỉ có Tần phu nhân ở nơi đó trợn mắt nhìn thẳng, lời này nói ra, tuy rằng không ai tin tưởng, nhưng ngươi vẫn không thể không khen tặng Lý Kỳ như vậy, dù sao tác dụng của Lý Kỳ còn ở đó, ta là dùng sự thật mà nói chuyện thôi.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ tự mình tiến lên nâng Ninh thị và đại thúc quét rác dậy, lại hướng tới mọi người cất cao giọng nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, tất cả mọi người giải tán đi, bản quan hôm nay tới đây chỉ là để giải sầu mà thôi, các ngươi coi như ta không tồn tại, tiếp tục chơi trò của các ngươi đi.

Những người đó cũng không muốn cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây nữa, không ai lại thích loại không khí này, đều đứng dậy cáo từ, chỉ có rất ít người ở tại chỗ, hơn phân nửa mọi người đều trở về, một trận náo như vậy, bọn họ làm sao còn có hưng trí ở tại chỗ này chơi đùa.

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng đại thúc quét rác kia đang đi xa dần, đột nhiên nói với Ninh thị:

- Ninh tứ tỷ. Ngươi có biết lai lịch của đại thúc quét rác này không?

Một bên Tần phu nhân kinh ngạc nói:

- Ông ta không phải do ngươi phái tới sao?

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Ta nói này Tam nương, ta là lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa là cô ra vẻ thần bí như vậy, lẽ nào ta còn có thể biết trước?

Tần phu nhân sửng sốt, nghĩ thầm rằng, hắn nói không sai, trước đó, hắn cũng không biết ta muốn dẫn hắn tới nơi này, không thể nào là trước đó đã an bài xong xuôi rồi, chẳng lẽ vận khí của hắn thật sự tốt như vậy.

Càng nghĩ lại càng buồn bực. Lần này nàng đã vắt hết óc, bỏ ra tất cả vốn liếng, nào biết thắng được Lý Kỳ, lại bại bởi vận khí, một loại cảm giác vô lực tự phát. Đành phải nói với Ninh thị:

- Tứ tỷ, thật sự là thật có lỗi, quấy rầy đến tỷ rồi.

Đây thật đúng là đã quấy rầy rồi.

Làm cho người ta nghẹn khuất a!

Ninh thị cũng chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo nói:

- Tam nương khách khí, muội và Xu Mật Sứ có thể tới, ta cao hứng cũng còn không kịp nữa đó.

Đúng lúc này, chỉ thấy ba nam tử ăn mặc kiểu tài tử đi tới, ba người đầu tiên là hướng Lý Kỳ chắp tay thi lễ một cái.

Lý Kỳ sửng sốt, trong lòng tò mò, vừa mới chuẩn bị chắp tay đáp lễ lại. Nào biết tài tử cầm đầu kia lập tức quay đầu hướng Tần phu nhân chắp tay nói:

- Tại hạ Tiêu Mính, Mính trong trà thơm, không biết vị nương tử này có thể cho biết phương danh hay không.

Lý Kỳ trợn trắng hai mắt, hóa ra là ngươi tới để làm quen nha! Tổ sư bà bà nó. Ngươi thật đúng là không đem ta để vào mắt a, ở trước mặt ta lại đến đào góc tường của ta, tốt xấu ngươi cũng chờ ta đi rồi về sau lại đến đào a. Thật sự là buồn cười.

Tần phu nhân dường như cũng không có dự liệu được, nàng thấy mấy người kia vừa lên đến liền thi lễ với Lý Kỳ, còn tưởng rằng là tìm đến Lý Kỳ, đang muốn mượn cớ rời khỏi, cùng Ninh thị đi nói chuyện tâm sự, nào biết mục tiêu của đối phương không ngờ lại là chính mình, không khỏi nhẹ nhàng a một tiếng.

Giờ thì không thể nhẫn nha! Lý Kỳ chỉ vào người nọ nói:

- Cái gì Tiêu --- Tiêu cái gì kia đi đâu đấy?

- Hồi Xu Mật Sứ, tại hạ Tiêu Mính.

Tiêu Mính này cũng coi như là nho nhã lễ độ, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều cực kỳ có tu dưỡng.

- Tiêu Mính đúng không.

Lý Kỳ không hiểu ra sao cả mà hỏi:

- Phụ thân ngươi là ai?

- Gia phụ ---.

Tiêu Mính vừa định đáp lời, bên cạnh y đồng bạn đột nhiên giật giật ống tay áo của y, y nhìn lại, người nọ lập tức cúi đầu xuống, y sửng sốt một lát, đột nhiên kịp phản ứng, hơi một tia bất mãn nói với Lý Kỳ:

- Xu Mật Sứ, cổ nhân có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Trong ngôn ngữ còn có chứa một tia hương vị khiêu khích, coi như đang nói, tán gái là bằng bản lĩnh đấy, đừng có lấy cha mẹ ra để nói.

Ngươi ngu xuẩn thực là giống như cái bóng, chỉ bằng ngươi mà cũng không biết xấu hổ khiêu khích ta, thật sự là khôi hài. Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Ta là hỏi phụ thân ngươi là ai, ngươi cần gì hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lẽ nào là phụ thân ngươi không dám gặp người khác sao?

- Ta ---.

Tiêu Mính nhướn mày, vẻ mặt giận dữ, nhưng muốn nói lại thôi.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Trở về đợi lông dài đủ thì lại đến đi, thật sự là không biết trời cao đất rộng, cút.

Tiêu Mính không cam lòng nói:

- Xu Mật Sứ, tại hạ chưa bao giờ đắc tội ngươi, ngươi vì sao phải gây sự.

Ngươi đều chạy tới đào góc tường của ta, còn nói không có đắc tội ta? Ta đi bà mẹ ngươi đấy. Lý Kỳ dựng thẳng lên hai ngón tay, nghiêm túc nói:

- Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất, tiếp tục lưu lại nơi này, ngày mai cùng người cả nhà cút ra khỏi kinh thành, thứ hai, hiện tại liền cút cho ta.

Đây là một hồi khí phách mà Lý Kỳ khó có được a, trước kia thời điểm đám người Tống Ngọc Thần vẫn còn ở đây, quyền lực hắn còn chưa đủ lớn, cũng không có thế lực gì, hoàn toàn chính là bằng cây đại thụ Triệu Cát này che trời để sống, mà Tống Ngọc Thần và bậc cha chú đảng Thái tử đều là trâu bò, mỗi người đều là đại gia tộc, vì vậy hắn làm việc cũng sẽ không làm quá quyết tuyệt, mặc kệ người khác đối với hắn như thế nào, hắn luôn có lưu đường sống, dĩ hòa vi quý, nhưng hiện tại bất đồng, hiện tại trong triều ai còn dám gây gổ với hắn, hắn cũng không thích cùng với mấy tài tử kia đi tranh giành tình nhân, liền dứt khoát trực tiếp một chút.

Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Mính này không khác gì ăn đại tiện, muốn bao nhiêu khó xem, thì có bấy nhiêu khó xem, giờ nếu rời khỏi, vậy mặt mũi đều ném ra tận nước ngoài rồi, hơn nữa còn là ở trước mặt nữ nhân chính mình ngưỡng mộ trong lòng, nhưng nếu không đi, hậu quả kia quả thực là không thể đoán được, cũng không phải y có thể thừa nhận.

Vẫn là hai người đồng bạn bên người y khá thức thời, thấp giọng nói:

- Chúng ta hãy đi thôi.

Ở trong này đùa giỡn người khác, bình thường đều là một ít con cháu đảng Thái tử, quan lại, từ sau khi Triệu Giai vào chỗ, đảng Thái tử kinh thành cũng thay đổi một đám, đám người giống Tống Ngọc Thần, Trâu Tử Kiến đều bị đuổi ra khỏi kinh thành, đương nhiên những quyền thần, Đại học sĩ như Tống Mặc Tuyền, Thái Du, Đồng Quán thì không giống, chỉ là bọn họ đều là cựu thần tử của Triệu Cát, Triệu Giai khẳng định không tha cho bọn họ, nhưng cũng không trở thành đuổi tận giết tuyệt, đối với những Đại học sĩ lúc trước này, Triệu Giai đều là ép bọn họ về hưu, không có giáng tội cho bọn họ. Nhiều nhất chính là làm cho bọn họ chuyển ra khỏi kinh thành.

Mà đảng Thái tử vừa mới xuất hiện này đối với hoàn cảnh kinh thành còn chưa rõ ràng lắm, rất nhiều người đều chưa từng nghe qua đại danh của Tần phu nhân, càng thêm không biết Tần phu nhân cùng Lý Kỳ có quan hệ lớn lao, thật sự là nghé con mới sinh không sợ hổ nha.

Nhưng không sợ cũng không có nghĩa là ngươi có thể đi trêu chọc con mãnh hổ này, xác thực một chút mà nói, đây là một con hổ điên.

Tiêu Mính không thể không vì người nhà suy xét, chỉ có thể nói một tiếng cáo từ, sau đó xám xịt rời đi.

- Cái thứ gì vậy.

Lý Kỳ khinh thường hừ một tiếng.

Tần phu nhân cau mày nói:

- Ngươi làm cái gì vậy? Bọn họ cũng không phải mang ác ý mà tới, ngươi cần gì lấy trưởng bối của bọn họ ra để bức bách.