Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1682




Đầu bếp không nhìn trộm quần áo người khác!

Gia quy này Lý Kỳ vẫn luôn ghi nhớ. Điều này khiến cho hắn đi qua đi lại trước cửa Tần phu nhân, trong lòng vô cùng đấu tranh. Thầm nghĩ, tuy nói đầu bếp không nhìn trộm quần áo của người khác, nhưng bây giờ ta là quan, quan có thể nha, người làm quan, phải thị sát dân tình, việc cởi áo nới dây lưng này cũng là dân tình, ta cần phải thị sát a!

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên tập trung ánh mắt vào một cánh cửa sổ bên trái không đóng lại, lại nhìn chung quanh, sau đó rón rén bước tới, trong lòng còn lẩm bẩm, chỉ liếc một cái, chỉ liếc một cái là được.

Đúng lúc hắn ghé đầu vào, cửa sổ đột nhiên mở ra, điều này thật dọa cho Lý sư phụ một phen toát mồ hôi.

Chỉ thấy Tần phu nhân mặc chỉnh tề đứng ở trước cửa sổ, một lời không nói, lạnh lùng nhìn Lý Kỳ.

Xấu hổ quá!

Bị bắt quả tang tại trận, cũng may Lý sư phó da mặt quả thật đủ dày, đằng hắng một tiếng, nói: - Tam nương, sao cô vẫn chưa thay quần áo xong, ta chờ đến hoa sắp khô rồi, chẳng trách người khác đều nói nữ nhân

Hắn lời còn chưa nói hết, đã nghe được một tiếng "rầm" thật lớn.

Lý Kỳ nhìn khung cửa sổ đóng chặt, bĩu môi, nói: - Không nhìn thì không xem, có gì là ghê gớm chứ, bổn quan muốn nhìn cô đó là vinh hạnh của cô, thật là không biết điều.

Lý Kỳ lại quay ra giữa sân, thỉnh thoảng lại liếc về phía căn phòng, trong miệng lẩm bẩm, một vẻ mặt thâm khuê oán phụ.

Qua một hồi lâu, cửa mới mở ra, chỉ thấy từ bên trong đi ra một mỹ nhân tuyệt sắc, mặc bộ huyễn phục sĩ nữ hai màu đỏ trắng, hết sức vừa vặn, ôm trọn lấy dáng người thanh thoát của nàng, ở cổ tay áo, còn kết hai cái nơ bướm, bên hông đeo hai mảnh ruybăng màu hồng phấn phấp phới, giày vải bông màu trắng, thể hiện vẻ vô cùng nhẹ nhàng.

Sau đầu kẹp một búi tóc chặt, tóc thẳng băng dính sát vào da đầu, lộ ra một gương mặt đẹp đẽ.

Đây là phu nhân sao? Hiển nhiên một thiếu nữ xuân sắc nha!

Chết tiệt. Vừa rồi nên mặt dày hơn một chút nữa, chọc cái lỗ gì đó ở trên cửa sổ, nếu như sau này cửa sổ kính ra đời rồi, muốn chọc cũng chẳng chọc được, đến cửa sổ giấy cũng không chọc được, ta mẹ nó còn muốn ý tứ nói mình đã tới cổ đại, lần tới nhất định sẽ chọc. Lý Kỳ nhìn mà trong lòng hối hận không ngừng, ngoài miệng lại hiếu kỳ nói: - Ồ, tam nương, sao ta chưa bao giờ thấy cô mặc quần áo này.

Tần phu nhân thản nhiên nói: - Đây là đồ từ cách đây rất lâu rồi. Đi thôi.

Nói xong nàng liền đi ra phía ngoài, chợt nghe phía sau Lý Kỳ thầm nói: - Hóa ra là đồ cách đây rất lâu. Chẳng trách nhìn đã chật rồi.

Cái miệng ti tiện này, Tần phu nhân tức giận đến mức mặt đỏ rần, kỳ thật bộ huyễn phục sĩ nữ này chính là quần áo hồi thiếu niên của nàng, cũng giống như cái đàn ngọc kia, rất lâu rồi không có mặc qua, tuy rằng thân hình của nàng so với trước đây càng thêm mê người, nhưng so với nàng thời điểm mười lăm, mười sáu tuổi thì vẫn đẫy đà hơn rất nhiều, tuy nhiên bộ y phục này mặc thì có vẻ có hơi bó.

Khó lắm Lý Kỳ mới thành thật một lần, nhưng lại khiến cho Tần phu nhân càng thêm không thèm đếm xỉa đến hắn, cắm đầu đi ra bên ngoài.

Hai người tới trước cửa phủ, chỉ thấy trước cửa đỗ hai cỗ xe ngựa, ra ngoài tán gái không đi xe, thế thì còn tán thế nào!

Mã Kiều nằm ngang ở phía trước một chiếc xe, tay cầm một vò rượu, thấy Lý Kỳ bọn họ đi ra, khẩn trương ngồi dậy, đây nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy Tần phu nhân khác lạ như vậy nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người, nhưng trong mắt Mã Kiều ngoại trừ Lỗ Mỹ Mỹ ra, những nữ nhân còn lại y thật sự thấy vô cùng nhạt nhẽo. Chỉ quay sang Tần phu nhân khẽ vuốt cằm, xem như là lên tiếng chào hỏi.

Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Không biết Tam nương muốn ngồi cỗ xe ngựa kia?

Tần phu nhân nói: -Tất nhiên là ngươi ngồi, ta ngồi xe của ta.

- Vậy thì không được. Lý Kỳ vẻ mặt trung thành nói: - Vương di đã dặn ta rồi, phải chăm sóc cô cẩn thận, ta phải ngồi một xe với cô, nếu không, ta sẽ thẹn với sự tín nhiệm của Vương di đối với ta.

Tần phu nhân hiện giờ chỉ cần vừa nghe Lý Kỳ lấy mẹ nàng ra làm lấy cớ, lồng ngực liền nổi cơn giận dữ, đây cũng là lý do vì sao nàng chủ động yêu cầu đánh cuộc một lần cùng Lý Kỳ, không nói gì nữa, lập tức đi đến xe ngựa của mình.

Lý Kỳ khẩn trương quay sang Mã Kiều vẫy tay, sau đó đi tới, lại phẩy tay với phu xe, người sau lập tức biết ý lui sang một bên, đây là đại quan nhất phẩm trong triều nha, ông ta cũng không dám đắc tội.

Hiện giờ tiểu Đào không có ở đây, nhiệm vụ đỡ phu nhân lên xe này, Lý Kỳ không nhường ai nha, trong lòng thầm phấn khích, duỗi tay ra, nói: - Ta

Chợt thấy một bóng hình xinh đẹp bay qua phía trước mặt, chẳng biết giai nhân bên cạnh đã đi đâu.

Đây là tình huống cục shit gì vậy?

Lý Kỳ nhìn trái nhìn phải, lại đi qua bên chỗ Mã Kiều nói: - Mã Kiều, ta không có nhìn lầm chứ?

Mã Kiều hết sức thành thực nói: - Ngài không có nhìn lầm, thân thủ của phu nhân còn nhanh nhẹn hơn ngài nhiều.

Coi khinh người phải không! Lý Kỳ hừ một tiếng, hai đầu gối cong xuống, nhảy lên xe ngựa, nào ngờ hai chân hắn dẫm ngay lên rìa bên cạnh, sau lưng hoàn toàn trống không.

- A!

Lý Kỳ ra sức huy động hai tay vẽ thành vòng tròn, cố gắng tìm kiếm sự cân bằng, nhưng chớp mắt đã sắp rơi xuống.

Mã Kiều lắc đầu, nhảy vọt lên, một tay vịn chặt Lý Kỳ, dùng một kiểu ánh mắt khó có thể nắm bắt được liếc nhìn Lý Kỳ một cái, sau đó lại lắc đầu thở dài.

Ta không muốn sống nữa!

Lý Kỳ hốc mắt đỏ lên, chỉ muốn lao đầu vào trong lòng Mã Kiều gào khóc, mắt rưng rưng đi vào trong xe, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Tần phu nhân nhìn ra, trong mắt còn mang theo một tia cười bỡn cợt.

Mất mặt quá!

Lý Kỳ cười xấu hổ, ngồi đối diện Tần phu nhân, đang chuẩn bị uống một ngụm trà giảm bớt sự xấu hổ, nào biết tay này vừa mới thò ra, Tần phu nhân lập tức một tay túm lấy ấm trà và chén trà trước mặt nàng, đầu nghiêng sang một bên.

Thật là, ta đây là người có tố chất như vậy làm sao có thể lấy ấm trà để uống trà chứ. Lý Kỳ đành phải lấy một chén trà chưa sử dụng ở bên cạnh đặt trước mặt Tần phu nhân, cáu kỉnh nói: - Xin tam nương ban cho mưa móc.

- Nói hươu nói vượn.

Tần phu nhân phụt một tiếng, nhếch mép rót cho Lý Kỳ một ly trà.

Lý Kỳ uống một ngụm trà, hỏi: - Bây giờ chúng ta đi đâu?

Tần phu nhân hướng ra ngoài xe nói: - Đến Thu Phong Phường.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Thu Phong phường này là nơi nào?

Tần phu nhân nói: - Ngươi đi sẽ biết.

- Nhưng phu nhân, ta không biết đi a!

Người nói chuyện chính là Mã Kiều, lại nghe y hô: - Ây ây ây, đại thúc, hay là thúc đánh xe đi.

- Vâng.

Trải qua một phen khó khăn, xe ngựa này mới băt đâu chậm rãi chuyên đông.

Thu Phong phường?

Lý Kỳ minh tư khổ tưởng, cũng không nhớ có chỗ nào như vậy, dò hỏi: - Tam nương, rốt cuộc cô muốn thi cái gì với ta?

Tần phu nhân thưởng thức một ngụm trà, thản nhiên nói: - Ngươi sợ rồi sao?

Lý Kỳ hừ nói: - Ta sợ? Trên đời này quả thật tồn tại chuyện khiến cho ta sợ hãi, nhưng tuyệt không phải cô.

Tần phu nhân nói: - Nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải hỏi nhiều, lát nữa ngươi sẽ biết.

Nói thần bí như vậy, chẳng lẽ là long đàm hổ huyệt? Trong lòng Lý Kỳ quả thật là có hơi sợ, nhưng sau đó liền trấn an cho chính mình, nói đùa, ở mảnh đất một mẫu ba Đông Kinh này, ta đường đường là Xu Mật Sứ, tay nắm triệu binh mã, còn phải sợ một nữ nhân. Hừ một tiếng, nói: - Tam nương, ta thật sự rất bội phục dũng khí của cô.

- Cảm ơn.

- Ặc, cô xác định cô không hối hận, điều kiện ta ra là vô cùng hà khắc đấy, nếu bổn nhân tâm trạng không tốt, nói không chừng bắt cô trần truồng chạy một vòng trong thành Biện Lương.

- May là không phải là thi võ mồm.

Tần phu nhân thản nhiên đáp lại một câu, sau đó hướng mặt ra ngoài cửa sổ.

Xí. Phu nhân này trở nên miệng lưỡi bén nhọn khi nào vậy, mắng chửi người ta cũng không mang một chữ thô tục. Xem ra ta hiểu rất ít về nàng nha! Lý Kỳ kinh ngạc liếc nhìn nàng, cảm thấy lo sợ.

Đi ước chừng hơn một canh giờ, xe ngựa đi đến bên cạnh một con sông ở phía đông ngoại thành thì ngừng lại.

Người phu xe nói: - Đại nhân, phu nhân. Chúng ta tới rồi.

- Các ngươi vất vả rồi.

Tần phu nhân chui ra ngoài xe, nhẹ nhàng nhảy từ trên xe xuống.

Lý Kỳ đi ra sau đó lần này xác định chính mình không có nhìn lầm, nghĩ thầm rằng, jumpijump. Hai tay giơ lên, thoải mái nhảy xuống.

Ai ôi!!!!

Nào biết vừa rơi xuống đất, dưới chân vẽ một đường, mặt cắm xuống phía trước.

Lại là Mã Kiều. Một tay túm lấy cổ áo của Lý Kỳ, thở một cái thật dài.

Sau khi Lý Kỳ đứng vững lại, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân có một miếng vỏ dưa hấu, nhất thời tức miệng chửi đổng lên: - Đây là tên khốn kiếp nào làm, Mã Kiều, ngươi lập tức đến Long Vệ Quân triệu tập ba nghìn nhân mã nghiêm tra việc này cho bổn đại nhân, bổn đại nhân muốn trị tên khốn khiếp kia tội ý đồ mưu sát mệnh quan triều đình.

Mã Kiều tưởng thật, nói: - Tôi sẽ đi ngay bây giờ sao?

Khốn khiếp, ngươi nên khuyên ta đừng hành động theo cảm tính a! Ăn ý một chút được không. Lý Kỳ vội ho một tiếng, nói: - Đợi lát nữa đi, bây giờ ngươi còn phải bảo vệ ta và tam nương.

Nói xong hắn lại vội vàng liếc nhìn Tần phu nhân, chỉ thấy Tần phu nhân mím môi mắt cười nhìn hắn, lập tức nói:

- Ồ, tam nương, cô đã sớm nhìn thấy miếng vỏ dưa hấu này phải không, vậy mà lại không nhắc nhở ta, cô đúng là quá đáng.

- Xin lỗi, vừa nãy ta không chú ý.

Tần phu nhân nói xong liền đi lên phía trước.

Đáng ghét!

Lý Kỳ thầm mắng một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là một khoảnh sân có tường đá bao quanh, mà điều khá kỳ lạ chính là khoảnh sân này vắt ngang qua con sông nhỏ này. Nhìn từ bên ngoài có vẻ giống sân đá cầu, trước cánh cửa đỏ có bốn cây cột, lúc này cửa sân mở ra, bên trên treo một tấm bảng hiệu viết Thu Phong phường, chỉ liếc mắt nhìn, dường như đã có chút lịch sử, trước cửa còn có hai đại hán đứng giữ cửa, mơ hồ nhìn thấy Tần phu nhân lấy ra từ bên hông một tấm thẻ gỗ đến cho đại hán giữa cửa kia xem, lại quay sang Lý Kỳ bọn họ chỉ chỉ.

Đại hán kia nhìn tấm thẻ gỗ, rồi trả lại, chắp tay thi lễ một cái.

Lúc này Tần phu nhân mới đi vào.

Rốt cuộc là nơi nào?

Lý Kỳ chợt thấy tóc gáy dựng đứng, một kiểu dự cảm bất tường dâng lên, nói với Mã Kiều: - Theo sát một chút. Sau đó mới đuổi theo.

Nhưng vừa mới vào cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến từng tràng cười nghe như tiếng chuông bạc, lắng tai nghe, chí ít có hai cô bé, còn nghe được tiếng không ít nam nhân trầm trồ khen ngợi.

Lý Kỳ càng nghe càng ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là tổ chức dâm giáo gì? Ai ôi, phu nhân, cô thật sự là làm ta quá thất vọng rồi.

Hắn theo Tần phu nhân đi xuyên qua tiền viện, vòng qua một cánh cửa bên trái, tầm nhìn bên trong đột nhiên trở nên mở rộng ra, chỉ thấy bên trong là một mảnh đất trống rộng lớn, trên mặt đất oanh oanh yến yến, vô số thiếu nữ tài tử đang mướt mồ hôi, hoặc đá cầu, hoặc chơi diều, hoặc đánh đàn ngâm xướng, hoặc vừa múa vừa hát, hoặc đô vật, hoặc nhảy dây.

Đây quả thực là một Tướng Quốc Tự bản mini nha.

Nhưng so với Tướng Quốc Tự, người ở đây mặc đều vô cùng hoa lệ, dấu hiệu dáng điệu, nữ thì nụ hoa chớm nở, nam thì phong lưu phóng khoáng, hiển nhiên đều là con cái của các nhà đại hộ.

Đclmm! Không ngờ được Biện Lương vẫn còn có nơi này, tại sao không ai nói cho ta biết! Lý sư phụ lần này thật tâm nổi giận, ánh mắt sắc bén không ngừng quét qua người các thiếu nữ kia.

Đây đúng là sói lạc bầy dê.

Tần phu nhân thấy thằng nhãi này chẳng khác gì kẻ quê mùa, hết nhìn đông lại nhìn tây, hai con ngươi đen chuyển động loạn xạ, lên tiếng nhắc nhở: - Người ở đây đều là thiên kim của các đại hộ, ngươi đừng có nhìn loạn.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Chẳng lẽ ta chính là nhà tiểu hộ hả? Ta nhìn bọn họ đó là vinh hạnh của bọn họ, ngay cha mẹ của những người này có ai gặp ta mà không cúi người cánh cung, quá khinh thường người ta rồi, tưởng ta chưa từng thấy thế diện à.

Khí phách!

Lời này tuyệt không giả, hiện giờ Lý Kỳ là người đứng hàng đầu đương triều, trừ phi là người trong hoàng thất, nếu không, người nào dám tới động đến hắn.

Tần phu nhân lúc này mới nhớ tới sự cợt nhả này, Nam nhân vô sỉ cực kỳ là Yến Vân Vương đại danh đỉnh đỉnh, không còn là tên tiểu đầu bếp trước đây nữa rồi, hắn mới là thật sự là gia đình giàu có a.

Lúc này, không ít người phát hiện Lý Kỳ bọn họ đã đến, đều ngừng lại, hơn phân nửa thiếu nữ đều cảm thấy ba người này vô cùng xa lạ, dùng ánh mắt tò mò nhìn họ, chỉ có những tài tử kia là dường như biết Lý Kỳ, chỉ trỏ về phía Lý Kỳ, xì xào bàn tán.

Người này trông đẹp trai, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm.

Trong lòng Lý Kỳ cảm khái một phen.

Chợt nghe một người hô: - Vị nương tử này không phải là tam nương Vương gia sao. Trong giọng nói tràn đầy niềm vui bất ngờ.