Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1670




Có tư cách ngủ ở nơi này nhất định chỉ có nữ nhân của Lý Kỳ, đây là điều không thể hoài nghi.

Mà trong số những nữ nhân của Lý Kỳ, có ba người phụ nữ vô cùng nguy hiểm, đứng đầu chính là Lưu Vân Hi, nếu nàng nổi giận lôi đình, chỉ cần trong tích tắc liền có thể biến ngươi từ một nam nhân dũng mãnh thành Lương Sư Thành.

Nhưng thân thủ của nàng lại không lợi hại lắm, chủ yếu vẫn là việc dùng độc.

Cho nên, Thập nương được loại ra ngoài.

Thứ hai chính là Da Luật Cốt Dục, nàng có huyết thống Khiết Đan thuần khiết nên thân thủ đương nhiên không cần phải nói, hơn nữa nàng còn giấu trong mình dã tính như lang sói, nếu lúc đó không phải do tình huống đặc thù của Yến Vân, Lý Kỳ chưa chắc đã thuần phục được Da Luật Cốt Dục, nhưng Da Luật Cốt Dục đã tới Bạch gia rồi, cũng có thể loại trừ.

Chỉ còn lại một người, chính là Triệu Tinh Yến, mà mỹ nữ đang đứng từ trên cao nhìn xuống Lý Kỳ này chính là Triệu Tinh Yến, cũng chỉ có Triệu Tinh Yến cao ngạo, dù là sau khi bị người khác tấn công vào ngực, cũng chỉ bất giác thốt lên một tiếng, chứ không la hét hoảng loạn như những cô gái khác, lại còn có thể phản kích ngay lập tức, hơn nữa còn đưa ra phán đoán chuẩn xác, cho kẻ thù một đòn chí mạng.

Lý Kỳ mở mắt nhìn thấy ánh kiếm lay động, bất giác mồ hôi tuôn như suối, nếu như chết như vậy, thì hắn thực có chết rồi cũng bị làm cho tức đến sống lại, may mà đây còn là nhà hắn, nếu như đổi thành một nơi xa lạ, Triệu Tinh Yến ra tay tuyệt đối sẽ không nương tình, nàng trước giờ hành sự đều vô cùng gọn gàng sạch sẽ.

Đây đúng là người nhà đánh người nhà mà!

Thực khốn kiếp. Lý Kỳ bịt mũi, khóc không ra nước mắt, nói: - Tinh Yến, sao muội lại ở đây?

Triệu Tinh Yến vội thu kiếm lại, đáp: - Muội tới tìm Thập nương kiểm tra sức khỏe.

Hiện giờ nàng đang mang bệnh trong người, hàng tháng trước kì kinh nguyệt, nàng đều phải tới gặp Lưu Vân Hi, uống mấy viên thuốc, chuẩn bị châm cứu. Mấy tháng trước đều là Lưu Vân Hi tới tìm nàng, nhưng hôm nay nàng có chút nhớ nhung Lý Kỳ, vì thế liền tới đây, nào hay lại không đúng dịp như vậy, Lý Kỳ khi nãy đi ra ngoài khiến Triệu Tinh Yến rất buồn bực, lúc nàng vừa uống thuốc xong, thì cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ,liền nằm nghỉ một lát trên giường của Lưu Vân Hi, đây cũng là lý do vì sao khi Lý Kỳ bước vào, nàng không có tỉnh lại ngay lập tức.

Kiểm tra sức khỏe cái việc này tìm ta là được rồi, chuyên gia ở ngay đây. Tìm thập nương làm gì. Trong lòng Lý Kỳ hiểu rất rõ, buồn bực nói: - Nhưng ít nhất muội cũng phải nhìn rõ người đang động thủ chứ.

Triệu Tinh Yến đỏ mặt nói: - Cái này trách muội được sao, ai bảo huynh không lên tiếng mà chui vào, còn---còn động tay động chân nữa.

Lý Kỳ ấm ức nói: - Ta lên giường của thê tử ta, sờ ngực thê tử ta, cái này có gì là không đúng đây, muội cũng đâu cần xuống tay dã man vậy chứ, đã nói rồi có đánh người thì không được đánh vào mặt mà, ai ui, mũi của ta ơi!

Triệu Tinh Yến trông thấy giữa ngón tay hắn lấp ló một màu đỏ tươi, nàng vội đặt kiếm sang một bên, quỳ xuống nói: - Huynh không sao chứ, mau để muội xem nào.

- Không cần. Lý Kỳ nhăn nhó vài cái, lại nói: - Nhưng ta phải nói trước, nếu chiếc mũi anh tuấn của ta bị hỏng, muội cũng không được khinh ta, bỏ ta mà đi.

- Lúc này rồi huynh còn tâm trạng nói mấy thứ đó nữa.

Triệu Tinh Yến trong lòng vô cùng lo lắng, cái cùi chỏ khi nãy nàng đã dùng hết toàn lực, nàng đưa tay kéo hai bàn tay của Lý Kỳ ra. Không khỏi trợn tròn mắt, chỉ thấy cả miệng Lý Kỳ đều bị nhuộm thành màu đỏ, trong lòng vô cùng áy náy, vội vã rút khăn ra nhẹ nhàng chấm lên mũi Lý Kỳ.

- Ái---!

Nhưng hành động nhẹ nhàng này cũng làm cả khuôn mặt Lý Kỳ méo mó, la lên: - Nhẹ chút, nhẹ chút, đau chết ta rồi.

Khóe mắt Triệu Tinh Yến ửng đỏ, tay khẽ run lên, sốt sắng nói: - Muội xin lỗi, muội xin lỗi.

Lý Kỳ nom bộ dạng đau lòng của nàng, trong lòng không còn chút giận dữ, miễn cưỡng cười nói: - Không sao, không sao, cũng không thể trách muội hết, muội nên giữ cảnh giác mọi lúc, lần này may mà là ta, đổi lại là người khác thì chắc ta sẽ khóc đến chết mất. Phải rồi, muội mau xem xem, diện mạo anh tuấn của ta có bị ảnh hưởng gì không.

Triệu Tinh Yến nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Vẻ bên ngoài quan trọng đến vậy thật hả?

- Chắc chắn rồi, chẳng lẽ muội không phải là bị khuôn mặt anh tuấn của ta thu hút ư?

- Không phải.

- Muội nghĩ một đằng nói một nẻo, ta cho muội thêm một cơ hội, có phải không?

- Đúng---đúng đấy.

- Good!

Triệu Tinh Yến thật hết cách với hắn, nói: - Huynh đừng cử động, muội giúp huynh lau rửa, huynh chảy nhiều máu quá.

- Cái gì? Máu---máu? Omg, ta bị say máu đấy, ai ya, ai ya, ta chóng mặt quá, mau đỡ ta, đỡ ta. Lý Kỳ bỗng dưng vội vàng kêu lên.

Triệu Tinh Yến mau lẹ ngồi xuống ôm lấy hắn, nói: - Huynh thấy sao rồi?

- Rất---không tốt.

Đầu Lý Kỳ dựa vào trước ngực Triệu Tinh Yến, đè xuống phần thịt mềm nặng nề kia, vì lúc này Triệu Tinh Yến chỉ mặc một thân áo lót bằng lụa, nên chẳng khác nào được kề da liền thịt,thỏa mãn đến mức khiến hắn rên rỉ thành tiếng.

Triệu Tinh Yến một lòng chú tâm vào chiếc mũi của Lý Kỳ, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì, nghe tiếng hắn rên rỉ còn ngỡ là vì mình ra tay quá nặng, ân cần hỏi: - Đau không?

- Rất mềm, không, nàng nhẹ tay chút là được rồi.

Lý Kỳ nhắm mắt, làm gì còn có cảm giác đau đớn được nữa, kể cả Triệu Tinh Yến có mạnh tay hơn hắn cũng chẳng có cảm giác gì, lực chú ý di chuyển đến quả nhiên có hiệu quả nha, chỉ trông thấy ánh mắt tà ác nhắm vào khe hở của chiếc áo, bông tuyết trắng trước ngực lúc ẩn lúc hiện, dưới sự hỗ trợ của chiếc áo ngủ bằng lụa màu trắng ngọc, giống như ngọn núi trong sương mù, cao mà vững chắc, như muốn thoát ra khỏi lớp áo, khiến người ta chỉ muốn nghiên cứu sâu hơn, lúc này không làm thì còn đợi đến khi nào đây. Lý sư phụ không kìm hãm được bản thân thầm thì nói: - Không ngờ rằng diện mạo thật của Lư Sơn, hóa ra được giấu trong chiếc áo này.

Triệu Tinh Yến vì đang chú tâm giúp Lý Kỳ lau máu mũi, nhất thời không chú ý tới, nhưng từng làn khí nóng ngứa ngáy khó chịu trên ngực mau chóng khiến nàng định thần lại, nói: - Huynh vừa nói gì cơ?

- Không---không có gì, muội từ từ lau, ta không vội mà.

- Ya! Huynh lại chảy nhiều máu mũi quá!

- Hả? Cái----cái gì?

Lý Kỳ nhìn ngắm quá nhập tâm khiến khí huyết dồn lên, một dòng máu tươi từ trong lỗ mũi trào ra, hắn giơ tay khẽ sờ lên chóp mũi kiểm tra, nói: - Ai ya, đau chết ta mất, Yến Phúc, muội ôm chặt ta chút được không, ta chóng mặt.

Triệu Tinh Yến không rõ ràng lắm nguyên do sự việc, còn tưởng mình đã đánh đến nội thương Lý Kỳ, nói: - Phu quân, huynh ở đây đợi một lát, muội đi gọi Thập nương.

- Thập nương?

Lý Kỳ sợ tới mức cả kinh, vội ôm chặt lấy nàng, nói: - Không cần làm phiền Thập nương đâu, nếu như việc này truyền ra ngoài, muội bảo phu quân phải giấu mặt vào đâu đây, hay là như vậy, muội lau sạch máu trước đã, xem xem tình hình ra sao rồi tính tiếp.

Triệu Tinh Yến nhìn nửa người trên của Lý Kỳ, trong lòng có chút khiếp đảm. Đợi lát nữa Thập nương hỏi tới, nói không chừng Thập nương còn tưởng nàng mượn cớ tới khám bệnh để hẹn hò với Lý Kỳ, thẹn thùng gật đầu nói: - Được---được rồi.

Lý Kỳ lập tức điều chỉnh lấy một góc độ dễ nhìn hơn.

Triệu Tinh Yến lại tỉ mẩn giúp hắn lau rửa.

Nhưng con người lại rất tham lam, rất mau, cái kiểu lúc ẩn lúc hiện này không thể làm Lý Kỳ thỏa mãn, hắn không ngừng chuyển động con ngươi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm nổi một góc độ nào khiến hắn thỏa mãn.

Làm thế nào đây?

Lý Kỳ vắt óc suy nghĩ, bất chợt ánh mắt hắn sáng bừng, có rồi. Hắn bỗng rên rỉ một tiếng, thuận thế ngả đầu về sau trượt xuống một chút.

Vừa cọ xát, Triệu Tinh Yến chỉ thấy trước ngực có một trận tê dại, nhưng cũng chẳng chú ý, còn ân cần hỏi: - Huynh sao vậy?

- Không sao, không sao, muội cứ tiếp tục đi.

Bởi vì Lý Kỳ ngả đầu về sau, nên Triệu Tinh Yến chỉ có thể cúi người xuống, lúc này, khoảng trống giữa chiếc áo mở rộng ta. Ngọn núi bên trong cuối cùng cũng đã lộ ra diện mạo thật của Lư Sơn, càng đòi mạng hơn nữa là, lúc này Triệu Tinh Yến không mặc yếm, đỉnh ngực mê người của nàng đã bày ra hoàn toàn trước mặt Lý Kỳ.

Oa ha ha, ta quả là một thiên tài mà!

Lý Kỳ trợn tròn mắt, sống chết nhìn chằm chằm, đến cả chớp mắt cũng không.

Như thế này mà còn không trào máu thì có còn là nam nhân không.

Triệu Tinh Yến khó khăn lắm mới gần lau sạch được, ai ngờ máu từ trong lỗ mũi Lý Kỳ lại trào lên, lúc này nàng đã hoàn toàn hoảng loạn, máu của hắn cứ chảy không ngừng, rõ ràng là đã trúng nội thương, vội nói: - Ai ya, huynh lại chảy máu rồi.

Nhưng mãi một hồi lâu, tên nam nhân trong lòng vẫn chẳng có phản ứng gì.

Triệu Tinh Yến vội cúi đầu nhìn, chỉ trông thấy Lý Kỳ đang dán mắt vào trước ngực mình, hai mắt mở to như cái chuông đồng, hai đồng tử trượt vào góc chết, miệng khẽ mở ra, khóe miệng còn rớt ra một thứ chất lỏng trong suốt, trông càng giống như kẻ vì kinh ngạc mà chết.

Ban đầu nàng sửng sốt, thuận đó nhìn theo hướng mắt Lý Kỳ, lúc này mới phát hiện hóa ra mình đã làm lộ cảnh xuân, kinh hãi hét lên 1 tiếng, một tay đẩy đầu Lý Kỳ ra, một tay kéo áo, vừa giận vừa thẹn nói:

- Huynh----huynh tên phóng đãng này.

- Ai ya!

Lý Kỳ vừa nghiêng đầu liền lập tức bừng tỉnh lại, vội chùi miệng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Triệu Tinh Yến đang nép vào góc tường, khuôn mặt diễm lệ ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp long lanh, vô cùng nữ tính, một sự lay động khó miêu tả ra lời. Vốn dĩ chí khí anh hùng của Triệu Tinh Yến khiến cho nam nhân rất muốn chinh phục nàng, nhưng lúc này đây mùi vị nữ nhân của nàng căng trần, cực kì mê đắm lòng người.

Sự quyến rũ gấp đôi này quả thật là trí mạng.

Lý Kỳ nuốt một hơi, hai mắt lấp lánh.

Triệu Tinh Yến trông Lý Kỳ hung hăng nhìn mình chằm chằm giống như động vật đang đến kì phát dục, trong lòng rất sợ hãi, chuẩn bị chạy đi, nói: - Muội đi tìm Thập nương tới giúp huynh kiểm tra vẫn hơn.

Nói rồi nàng liền chuẩn bị rời khỏi giường.

Nhưng Lý Kỳ nào để cho nàng cơ hội, hắn giống như hổ đói vồ mồi đem nàng vồ ngã xuống giường.

- A---!

Triệu Tinh Yến sợ hãi kêu lên 1 tiếng.

Lý Kỳ nhìn gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của Triệu Tinh Yến, không khỏi có chút si đần, ngơ ngẩn ngắm một hồi lâu mới lên tiếng: - Yến Phúc, muội thật xinh đẹp.

Triệu Tinh Yến đâu phải Lưu Vân Hi, nàng đã miễn dịch với loại lời nói vớ vẩn này, kinh hãi nói: - Huynh---huynh đừng có làm bừa.

Lời vừa dứt, nàng bỗng thấy có một vật cứng nóng bỏng đưa vào giữa hai chân, thân thể mềm mại khẽ run lên, hơi thở bỗng chốc trở nên nóng vô cùng.

Lúc này trên người Lý Kỳ chỉ mặc độc một chiếc quần nhỏ, mà Triệu Tinh Yến dù đang mặc đồ ngủ, nhưng chiếc áo ngủ bằng lụa khiến Lư Sơn hoàn mỹ không tỳ vết quyến rũ lòng người bên trong ẩn hiện lấp ló, ngược lại như càng tăng thêm mỹ cảm thần bí mông lung.

Như thế này kẻ nào còn nhịn được thì quả thực là thái giám rồi.

Lý Kỳ hoàn toàn không còn năng lực suy nghĩ nữa, hắn chậm rãi cũi đầu xuống.

Thôi vậy, thôi vậy, dù sao ta sớm đã là người của hắn rồi. Triệu Tinh Yến nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của Lý Kỳ, biết hôm nay khó mà tránh được kiếp nạn này, nhất thời thẹn thùng vô ngần, hai mắt khẽ khép lại.

Lý Kỳ trông vậy, biết nàng đã bằng lòng, trong lòng hân hoan mừng rỡ, nhưng hắn cũng biết đây là lần đầu tiên của Triệu Tinh Yến, phải từ từ chậm rãi, thế là trước tiên hắn hôn lên đôi môi thơm tho của nàng, sau đó đè xuống, mở đôi môi của nàng ra, khi hai chiếc lưỡi chạm vào nhau, bàn tay to lớn của hắn từ bên dưới đưa lên đặt trên đỉnh ngực nàng, làn da sáng bóng nhất thời khiến hắn cảm thấy lớp lụa bên ngoài kia trở nên vô cùng thô ráp.

Triệu Tinh Yến chỉ cảm thấy nụ hoa trước ngực truyền đến một trận tê dại, nàng ưm một tiếng, thở ra một luồng khí nóng thơm mát, đây tuyệt đối là liều xuân dược trí mạng nhất.

Phải xé rách chiếc áo ngủ thô ráp kia đi mới được. Lý Kỳ hoàn toàn bị mất khống chế, ngay khi đang chuẩn bị ra tay, thì chợt nghe thấy một tiếng két. Bên ngoài có tiếng mở cửa.