Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1433-1




Lý Kỳ à Lý Kỳ, đầu óc ngươi để đâu vậy, vừa rồi gặp khắc tinh, ngươi nên có chút cảnh giác, sao lại đồng ý cá cược với con yêu tinh kia cơ chứ. Ngươi không thèm để tâm đến khắc tinh số một kia, thật là đáng đời ngươi lắm!

Lý Kỳ bất lực đổ hết tội lên đầu Cao Nha Nội vô can.

- Lý Kỳ, ngươi---ta---

Tần phu nhân vội vã chạy tới, ân cần thăm hỏi Lý Kỳ đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cả khuôn mặt một vẻ áy náy tội lỗi.

Xoẹt!

Lý Kỳ đứng phắt dậy, làm Tần phu nhân giật mình lùi lại một bước.

Lý Kỳ nhệch miệng cười nói: - Phu nhân, có phải ngươi muốn nói là ngươi có sao không, ta không cố ý, có phải không?

Tần phu nhân gật đầu mấy cái như gà mổ thóc.

Lý Kỳ cười nói: - Yên tâm, ta không sao, với chút sức lực của ngươi, không đủ làm ta bị thương đâu.

- Vậy---vậy ngươi vừa rồi---?

Lý Kỳ vẻ thần bí nói: - Ta lúc đó đang suy nghĩ đối sách.

- Ồ. Tần phu nhân khẽ gật gật đầu, cảm giác tội lỗi trong lòng giảm đi rất nhiều, liền hỏi tiếp: - Vậy ngươi đã nghĩ ra đối sách rồi?

Lý Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay.

Tần phu nhân chứ không phải là Tiểu Lục Tử, đương nhiên là không thèm qua.

Mẹ kiếp! Suýt thì quên là phu nhân không gần gũi đàn ông, Lý Kỳ chỉ còn cách thấp giọng nói nhỏ vài câu.

Tần phu nhân sau khi nghe xong gật đầu nói: - Ta biết rồi.

Lý Sư Sư, Lý Thanh Chiếu thấy Lý Kỳ không sao cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, trận đấu lại được tiếp tục.

Tần phu nhân quay lại trước lưới, còn Lý Kỳ đứng phía sau nàng, khoảng cách giữa hai người không quá xa, cả hai lại trở về vị trí như cũ.

Lý Sư Sư thấy vậy, trong ánh mắt lộ một vẻ bỡn cợt. Sau khi Lý Thanh Chiếu phát cầu, đợi đến khi Tần phu nhân đánh ngược trở lại, Lý Sư Sư lập tức đánh cầu vào giữa Lý Kỳ và Tần phu nhân.

Lúc này Tần phu nhân không với tay nữa, còn Lý Kỳ đảm nhiệm việc đỡ cầu.

Lý Sư Sư thấy vậy, lập tức đánh cầu về phía cuối sân, Lý Kỳ đột nhiên phát lực, nhảy lên thật cao, một cú đập nhảy, quan trọng là hắn đủ cao, nên cú đập nhảy vô cùng thoải mái.

- Bộp!

Quả cầu như sao băng xoẹt qua chân Lý Sư Sư, còn phát ra cả tiếng kêu, Lý Sư Sư sợ đến ngây người.

Lý Kỳ nhướn mày cười nói: - Sư Sư cô nương, thật là xin lỗi quá, làm cô sợ rồi, lần sau ta sẽ chú ý, không để cầu bay vào mặt cô đâu.

Thật là sự đe dọa trắng trợn đó!

Lý Sư Sư quả thực là có sợ, cú đánh này mà trúng người là khá đau, đoạn cười nói: - Ta đương nhiên là yên tâm rồi, đường đường Kim Đao Trù Vương, sao lại có thể bắt nạt nữ tử yếu đuối như ta chứ.

Ngươi yếu đuối? Ta từng nghĩ ngươi là nữ tử yếu đuối thật đó, nhưng hôm nay mới biết, thì ra ngươi---không, các ngươi đều là nữ cường nhân cả! Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đương nhiên rồi, nhưng cầu không có mắt, nếu như có gì bất trắc, vẫn cứ mong Sư Sư cô nương thứ lỗi.

Nhìn cái khuôn mặt tươi cười của Lý Kỳ thì thật là vô hại, nhưng trong lời nói chỗ nào cũng tràn ngập sát khí.

Cự cãi nhau một hồi, Lý Kỳ đã chiếm được thế thượng phong.

Lý Sư Sư rất giỏi trong việc thăm dò hoạt động tâm lí của người khác, điều này có thể nói là thiên bẩm của nàng, bởi Phong Nghi Nô cũng xuất thân phong trần vậy, nhưng Phong Nghi Nô khá cứng nhắc, cái gì đã nhận định rồi thì quyết không thay đổi, còn Lý Sư sư thì vô cùng uyển chuyển khéo léo. Tuy nhiên, đối với con người Lý Kỳ mà nói, nàng thực sự cũng có chỗ thăm dò không ra, dù sao thì ai ai cũng đều biết, Lý Kỳ xưa nay vẫn nổi tiếng bởi chữ "Kỳ" mà.

Hai người này quả là kì phòng địch thủ, tướng giỏi gặp cao nhân đó!

Hai bên khua môi múa mép, khiến cho việc thắng thua của trận đấu ngày càng trở nên quan trọng.

Lý Thanh Chiếu thích bầu không khí này, cho dù là đối câu đối hay là đánh mạt chược, nàng đều hi vọng hai bên có thể dốc hết sức lực, thắng thì cũng phải quang minh lỗi lạc, cứ nhường qua nhường lại thì quá nhàm chán. Trong đại hội đèn lồng Đông Kinh năm xưa, từ khi thế hệ Tô Thức hết thời, thì đã trở thành sân khấu cho cá nhân Lý Thanh Chiếu biểu diễn, danh hiệu Đông Kinh đệ nhất tài nữ cũng là từ khi ấy mà có.

Nhưng Triệu Minh Thành lại không thích cái tính cách này của Lý Thanh Chiếu cho lắm. Bởi vì luận tài hoa, y thực sự không thể sánh được với Lý Thanh Chiếu, không phải y không nỗ lực, mà là thiên phú kém xa quá, phải biết rằng phụ thân của Lý Thanh Chiếu chính là học trò của Tô Thức, tài hoa thì không cần nói nhiều nữa, mẫu thân lại là con gái Trạng Nguyên, phụ mẫu đều là đại gia văn đàn, chính là bởi có nguồn gen ưu việt như vậy mới đúc ra được thiên cổ đệ nhất tài nữ Lý Thanh Chiếu.

Nàng suy tư một lát, rồi ghé vào tai Lý Sư Sư nói nhỏ mấy câu.

Lý Sư Sư mắt sáng rực lên nói: - Vẫn là tỷ tỷ lợi hại, trận này chúng ta thắng chắc rồi.

Sau khi phát bóng.

Lý Sư Sư đánh thẳng cầu về phía Tần phu nhân, chẳng có chút sát thương nào, Tần phu nhân nhẹ nhàng đánh trả, Lý Thanh Chiếu lại đánh cầu về phía Tần phu nhân.

Bất luận là Tần phu nhân và Lý Kỳ có thay đổi vị trí thế nào, bất luận là xuất hiện cơ hội tốt đến đâu, Lý Sư Sư, Lý Thanh Chiếu vẫn cứ đánh cầu về phía Tần phu nhân, tốc độ cầu không nhanh, nhưng quý ở chỗ độ chính xác rất cao.

Còn Tần phu nhân thì không thể khỏe được như Lý Kỳ, lực sát thương không đủ, rất khó thực hiện một cú đập giải quyết vấn đề.

Điều này làm Lý Kỳ rất bất lực, có sức khỏe cũng chẳng thể mang ra dùng. Nhưng bọn họ đều không phát hiện ra rằng, cùng với sự khiêu khích không ngừng của Lý Sư Sư, mùi thuốc súng của hai bên đã ngày càng nồng nặc. Nét mặt Tần phu nhân đã có nhiều biến đổi, ánh mắt không còn lơ đễnh, khuôn mặt không còn vẻ bất cần, mà đã trở nên kiên quyết, một ánh hào quang của sự thích thú đang nở rộ trong đôi mắt đẹp đẽ ấy.

Tần phu nhân lúc này đã thực sự nhập tâm vào cuộc chơi, nàng bắt đầu suy nghĩ, nàng thấy cầu của Lý Thanh Chiếu, Lý Sư Sư luôn bám theo nàng, đoạn khóe miệng khẽ nhếch lên, khi đánh trả, bước chân chợt tiến tới gần lưới hơn.

Lý Sư Sư lập tức đánh cầu về phía trước lưới, Tần phu nhân dường như đã dự liệu từ trước, một bước tiến lên, vào đúng cái khoảnh khắc cầu bay qua lưới, cổ tay gập một cái, bộp một tiếng dứt khoát, quả cầu đã nằm lăn long lóc trên phần sân đối phương, cú đánh này cho dù cả Siêu Cấp Đan thì cũng không cứu nổi.

- Hay!

Lý Kỳ thích thú kêu to một tiếng, chợt thấy Tần phu nhân lau mồ hôi thơm trên trán, môi nàng chầm chậm hình thành một vầng trăng khuyết, khóe miệng đẹp mê hồn, đôi hàm răng đẹp như trân châu, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tần phu nhân rốt cuộc cũng đã cười.

Đương nhiên, không phải là Tần phu nhân không bao giờ cười, mà là nụ cười mỉm này vô cùng tự nhiên, vô cùng rạng rỡ, ngay cả đôi mắt đẹp kia cũng ngậm cười trong đó.

Nụ cười mỉm này xuất hiện trên khuôn mặt Tần phu nhân thì dường như có chút lạ lẫm, lại dường như có chút quen thuộc.

Lẽ nào---lẽ nào đây mới chính là con người thực sự của Vương Dao. Lý Kỳ nhìn mà ngây cả ra.

Lý Thanh Chiếu dường như cũng đã chú ý thấy cử động nho nhỏ này của Tần phu nhân, nên cũng cười theo, có chút vui mừng, có chút thanh thản.

Ngược lại, Tần phu nhân lại không phát hiện ra, thấy thái độ của Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư rất kì quặc, liền quay lại nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ đang đờ đẫn nhìn mình, liền nhíu mày lại, nụ cười trên khuôn mặt bỗng vụt tắt.

Lý Sư Sư đột nhiên nói: - Phát bóng đi.

Lý Kỳ ngẩn người ra, cũng phát hiện thấy sắc mặt Tần phu nhân không tốt, không cần phải nói, nhất định là đã mạo phạm giai nhân rồi, đoạn vội thu ánh mắt lại, thầm nghĩ, ta hiểu rồi, thì ra là Vương Tam Nương và Tần phu nhân là hai con người hoàn toàn khác nhau!

Mặc dù bị Tần phu nhân giành một điểm, nhưng sách lược của Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư dường như không hề có chút thay đổi nào, vẫn cứ cố tránh Lý Kỳ, điều cầu về phía Tần phu nhân.

Còn Tần phu nhân thì dường như đã hoàn toàn nhập tâm, động tác đã trở nên vô cùng nhanh nhẹn, trên khuôn mặt toát lên một ánh hào quang.

Nếu như là 15 phút trước, Lý Kỳ chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng bây giờ thì đã khác, hắn lại cảm thấy vui, ánh mắt cứ luôn dõi theo cái mông, à không, cái bóng dáng của Tần phu nhân.

Bộp!

Âm thanh gì vậy?