Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 232: Không thể hạ cánh




Khinh khí cầu của Triệu Nhan sau khi bay lên trời, tuy là vào buổi tối, nhưng vì thể tích khổng lồ của túi khí, cuối cùng vẫn dẫn đến sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là một số phản quân đã tiến vào hành cung, càng là bị doạ không nhẹ, cho là trong cung ẩn giấu hai con quái vật, không ít người bị doạ đến xoay người bỏ chạy, đây quả là đã giúp Gia Luật Hồng Cơ một việc lớn.



Nhưng mà tướng lĩnh của bọn phản quân rất nhanh đã ổn định cục diện, thậm chí còn chỉ huy đội cung tiễn bắn tên về phía trước, muốn bắn hạ hai con quái vật này, lúc này khinh khí cầu của Triệu Nhan bọn họ không phải là quá cao, kết quả lại bị những mũi tên đó bắn trúng, may mà giỏ treo khá kiên cố, vốn không cần lo lắng những mũi tên đó, còn về túi khí ở trên thì lớp vải bên ngoài vốn không dễ bị tên đâm thủng, lại thêm đã ở độ cao nhất định, tên sau khi bay đến đó cũng không còn lực nào nữa, vì vậy tuy là tên bắn trúng túi khí, nhưng lại bị văng ra, thậm chí cho dù bị đâm thủng cũng chả sao vì khí nang lủng vài lỗ cũng không ảnh hưởng đến việc bay.



Nhìn những mũi tên ở xung quanh, Triệu Nhan bọn họ cũng bị doạ đến nhảy dựng cả lên, vội đốt lửa to hơn, làm cho khí cầu lại một lần nữa bay lên, những mũi tên thường tuy họ không sợ, nhưng ngộ nhỡ bọn phản quân bên dưới nghĩ thông, đổi thành dùng hoả tiễn bắn họ thì khinh khí cầu của bọn họ tuyệt nhiên sẽ trở thành hai bó đuốc lớn, bọn họ không bị cháy chết cũng bị té chết.



Triệu Nhan phụ trách thêm than vào trong lò, Tô Thức thì liều mạng kéo một cái ống thổi gió, khiến cho lửa ở trong lò rất lớn, khinh khí cầu cũng bay lên nhanh hơn, thêm nữa tuy gió ở trên mặt đất không lớn, nhưng gió ở không trung lại rất mạnh, kết quả chỉ một lát, nhiệt khí cầu của đám Triệu Nhan liền thoát khỏi tầm bắn của phản quân, hơn nữa theo hướng gió bay về phía đông.



Nhìn thấy cung điện và những ngọn lửa bên dưới ngày càng nhỏ, hơn nữa khinh khí cầu đi về phía đông cũng rất nhanh, nhìn thấy sắp thoát khỏi phạm vi không phận hành cung, điều này làm cho Triệu Nhan bọn họ đều không khỏi nhẹ nhõm cả người, chỉ cần ra khỏi phạm vi của hành cung thì bọn họ sẽ an toàn, nhưng vì khí cầu càng bay càng cao nên không khí cũng ngày một ít đi, gió cũng ngày càng mạnh, làm cho tay chân bọn họ lạnh ngắt, người cũng không còn chút ấm áp nào.



May mà Triệu Nhan biết độ cao mực nước biển càng cao thì nhiệt độ càng giảm, cho nên lúc đầu đã chuẩn bị sẵn áo lông, vì lúc đầu không nghĩ Gia Luật Tư sẽ đến nên chỉ có hai bộ áo lông, nhưng Triệu Nhan lo là không đủ ấm nên đặc biệt chuẩn bị thêm một cái mền, bây giờ vừa đúng hắn và Tô Thức mỗi người một cái áo lông, Gia Luật Tư lại quấn mềm như cái bánh chưng vậy.



- Nguy rồi, đêm tối thế này, tình hình bên dưới như thế nào chúng ta căn bản sẽ không thấy rõ, đến lúc đó làm sao xuống được?



Lúc này Gia Luật Tư đang quấn trong chăn đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, liền vô cùng lo lắng hỏi, hành cung giáp Thái Tử sơn và sông Loan, vừa rừng lại nước sông thế này, nếu như nhìn không rõ địa hình bên dưới thế nào thì rất có khả năng lúc hạ cánh sẽ gặp phải nguy hiểm.



- Hắc hắc, công chúa không cần phải lo lắng, mấy ngày nay đều nổi gió Tây, hôm nay cũng không ngoại lệ, hiện tại khí cầu của chúng ta cũng là nhờ sức gió thổi mà bay về phía đông, cho nên ta sớm cho người ở phía đông tìm một vùng đất bằng phẳng, trời vừa tối thì sẽ đốt lửa, đến lúc đó chúng ta nhìn thấy ngọn lửa sẽ hạ cánh, nếu không có gì xảy ra, chắc là sẽ hạ cánh an toàn.



Triệu Nhan nghe đến đây thì cười, động lực duy nhất đẩy khinh khí cầu trên trời chỉ có thể nhờ sức gió, hướng gió mấy hôm nay đều rất ổn định, cho nên hắn trước đó đã an bài xong xuôi.



Nhưng Gia Luật Tư nghe được lời của Triệu Nhan thì lại nhìn Triệu Nhan bằng ánh mắt đầy thâm ý rồi nói:



- Không ngờ quận vương đã chuẩn bị xong xuôi từ trước đó, nói như vậy, các người đã sớm biết Gia Luật Trọng Nguyên sẽ phát động nổi loạn vào tối này?





Từ lúc quyết định mang theo Gia Luật Tư rời khỏi thì Triệu Nhan đã biết sẽ giấu không được đối phương, cho nên hắn gật đầu một cách dứt khoát nói:



- Nếu như công chúa đã hỏi, vậy ta cũng nói thật, chúng ta quả thực đã sớm biết việc Gia Luật Trọng Nguyên chuẩn bị nổi loạn, thậm chí đoán được đối phương có thể phát động loạn phản ở buổi thọ yến, nhưng lại không biết cụ thể là ngày nào, cho nên ở trong ba ngày này, chúng ta lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.



Nghe thấy Triệu Nhan lại có thể dễ dàng đem điều cơ mật nói cho mình biết, Gia Luật Tư không khỏi ngẩn người, nhưng rất nhanh Triệu Nhan đã cười và tiếp lời:



- Đương nhiên hiện giờ, ta nói riêng với công chúa như vậy, nhưng mà đợi sau khi chúng ta tiếp đất an toàn, ta chỉ có thể nói với người khác là một sự trùng hợp, Sứ đoàn Đại Tống chúng ta phái vốn là muốn dùng hai khinh khí cầu này để làm quà chúc thọ đặc biệt cho phụ hoàng ngươi, thật không ngờ đến trong thời khắc cuối cùng lại cứu chúng ta một mạng.



- Ngươi... Vô sỉ!



Nghe thấy Triệu Nhan trả lời vô lại như vậy, Gia Luật Tư tức đến trắng mặt, chỉ vào Triệu Nhan cả giận mắng, bình thường nàng ở trong thâm cung, vốn không ngờ trên đời lại có người đổi trắng thay đen thế này.



- Ha ha, cái này không gọi là vô sỉ, mà là quyền mưu giữa các nước, dù sao Đại Tống ta và Liêu quốc các người tuy là ngoài mặt cùng hưởng hoà bình, nhưng vẫn ngầm đấu tranh không ngừng, hơn nữa đến chuyện Gia Luật Trọng Nguyên nổi loạn ta còn biết, nhưng thượng tầng Liêu quốc các ngươi lại không biết gì cả, đây cũng là do quan viên Liêu quốc các ngươi quả thật là quá vô năng!



Triệu Nhan nghe được lời của Gia Luật Tư không những không tức giận, ngược lại còn cười lớn nói.



Gia Luật Tư tuy là thiếu kiến thức, nhưng đầu óc cũng khá thông minh, rất nhanh đã bình tĩnh, hơn nữa nàng cũng biết lời Triệu Nhan nói không sai, Liêu quốc và Đại Tống vốn là kẻ thù, nếu như bản thân biết Tống quốc sẽ có loạn phản, e là cũng không tốt bụng nói cho đối phương biết, thậm chí đối phương càng loạn đến nhường nào, thì bên mình càng vui nhường đó.



Nghĩ đến những điều trên, Gia Luật Tư không tức giận nữa mà ngược lại cười nói:



- Quận vương đúng là một bụng tri thức, vì khiến Liêu Quốc ta nội loạn, mà lại dấn thân vào mạo hiểm, chẳng trách đại ca người Dĩnh vương sớm đã không thấy tung tích, nghĩ chắc rằng sớm đã bỏ trốn rồi, nhưng mà đây cũng là chuyện thường, dù sao ai cũng biết, Dĩnh vương là Thái tử chính cống, cho nên Quận vương có thể mạo hiểm còn an nguy của Dĩnh vương thì tuỵệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào.




- Hắc hắc, công chúa điện hạ ngươi không cần giở trò ở trước mặt ta, muốn chia rẽ huynh đệ ta, ngươi còn non lắm, ngoài ra nói cho ngươi biết thêm, đại ca ta vốn muốn ở lại đây nhưng là ta kiên quyết cự tuyệt, hơn nữa ngươi nói không sai, ta chỉ là một quận vương nhàn rỗi, vốn không định nhọc lòng chuyện triều chính, cho nên ngươi nói những lời ấy cũng là vô ích thôi.



Triệu Nhan sau khi nghe lời ly gián của Gia Luật Tư, lại lần nữa cười nói.



Nghe thấy Triệu Nhan một câu đã nói toạc ra dụng tâm của mình, Gia Luật Tư càng tức đến nỗi dậm chân, rúc đầu của mình vào trong mền một mình giận dỗi, Tô Thức từ nãy đến giờ đều ngẩn người nhìn về phương hướng của hành cung, đối với những việc xung quanh đều không đoái hoài đến, Triệu Nhan nhìn đến đây cũng không tự làm chuyện mất vui nữa. Trong một lúc, ba người trong giỏ treo đều không nói chuyện nữa, không khí cũng trở nên nặng nề.



Qua một hồi lâu, Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là tại sao Gia Luật Tư lại ở chỗ mình ở đợi mình, vả lại còn là vào buổi tối, việc này cũng quá ư là kì lạ rồi?



Nghĩ đến đây, Triệu Nhan vừa muốn mở miệng hỏi thì vào lúc này, đột nhiên nghe thấy trong gió có tiếng hô lớn, làm cho Triệu Nhan bọn họ sững người, rất nhanh phát hiện thì ra là bọn Chu Đồng ở khinh khí cầu kia đang hô to gì với họ, nhưng mà giữa hai khinh khí cầu dù gì thì cũng có một khoảng cách lại thêm gió lúc này rất mạnh, cho nên căn bản không nghe được bọn họ hét cái gì, chỉ thấy trong giỏ treo, bọn họ vừa hét vừa vung tay múa chân, giống như gặp phải chuyện gấp gì?



- Bọn họ ở đó hô cái gì đó, các người nghe rõ không?



Triệu Nhan ngừng thở nghe một hồi lâu, nhưng lại như cũ không thể nghe rõ, vì thế đành phải hỏi Tô Thức và Gia Luật Tư người cũng giống mình đang lắng nghe.




- Không, nhưng tiếng la của bọn họ khẩn thiết như thế, hình như là gặp phải vấn đề gì?



Gia Luật Tư lúc này nhăn mày nói, Tô Thức lúc này đã tỉnh táo, nhưng y cũng vậy, không nghe được bọn Chu Đồng đang la cái gì.



Nhưng mà cũng vào lúc này, đột nhiên có trận gió to ập tới, vừa hay đem tiếng hét của bọn Chu Đồng vang đến một đoạn, Triệu Nhan nghe rất rõ trong lời của Chu Đồng có từ ‘gió’ gì đó, điều này làm cho họ ngẩn người, tiếp đến người đầu tiên phản ứng là Gia Luật Tư ôm chăn đứng lên nói:



- Gió, các người có phát hiện ra không, hướng gió bây giờ hình như rất loạn?




Triệu Nhan và Tô Thức cũng cùng phát hiện ra vấn đề này, gió vừa rồi là thổi về hướng đông, nhưng gió bây giờ rất loạn, một lát hướng đông lát lại hướng bắc, hơn nữa sức gió trở nên rất lớn, kết quả là trong trận gió loạn, hướng bay của khinh khí cầu đã bị thay đổi, hơn nữa giỏ treo ngày càng không ổn định, lắc qua lắc lại giống như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.



- Nguy rồi, hướng gió tại sao lại cứ phải đổi vào lúc này cơ chứ?



Triệu Nhan sau khi phát hiện tình trạng này, lập tức vô cùng lo lắng mà nói, hướng gió mà thay đổi, hướng bay về phía trước của bọn họ cũng sẽ thay đổi, nếu cứ như vậy, bọn họ khó có thể đến được nơi tiếp ứng bọn họ ở phía đông, và cũng không nhìn được dấu hiệu đống lửa, điều này có nghĩa bọn họ sẽ không thể hạ cánh trong đêm nay.



- Vậy phải làm sao bây giờ, nếu như không có đống lửa, chúng ta làm sao đáp xuống đây?



Gia Luật Tư lúc này cũng nghĩ đến hậu quả mà huớng gió thay đổi đem lại, liền vô cùng lo lắng hỏi.



- Không có biện pháp nào, nếu là thật sự không được, vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng hạ xuống thôi, tuy nhiên nhất định sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn.



Triệu Nhan lúc này cũng trầm giọng nói. Hắn vốn nghĩ kế hoạch của mình không có kẽ hở, nhưng người tính không bằng trời tính, ông trời cư nhiên không nể tình chút nào, bây giờ hướng gió mà đổi, kế hoạch của Triệu Nhan sẽ loạn hoàn toàn.



Nhưng mà rất nhanh Triệu Nhan bọn họ đã phát hiện phiền phức không chỉ có như thế, cùng với việc hướng gió thay đổi, sức gió ngày càng mạnh, khinh khí cầu đã trở nên rất không ổn định, cuối cùng Triệu Nhan bọn họ chỉ đành phải dùng dây thừng cột mình vào giỏ treo, mới không ngã xuống dưới, nhưng mà theo thời gian, Triệu Nhan phát hiện khinh khí cầu của Chu Đồng bọn họ bị gió thổi ngày càng xa, hai khí cầu cách nhau ít nhất mấy dặm, hơn nữa khoảng cách không ngừng kéo xa, điều này có nghĩa là bọn họ rất có thể sẽ lạc nhau, cho dù là sau khi an toàn đáp xuống, cũng e là khó tìm thấy đối phương.



...



- ---------oOo----------