Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 44: 44: Hậu Di Chứng Sau Chấn Thương






Sáng hôm sau, Chung Hi vẫn còn đang trong giấc mộng thì điện thoại reo không ngừng.

Đêm qua cô dầm mưa, đầu óc nặng nề, mở mắt ra nhìn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên màn hình.

“Chung Hi, đừng ngủ nữa, chuyện của em và Ôn Nguyễn Nhi đã bị paparazzi đưa tin rồi.”

“Mấy hôm nay em đừng ra khỏi nhà nhé, có việc gì thì nói với anh, anh đi đón em.”

“Đọc được tin nhắn thì trả lời anh.”

Đều là tin nhắn Lục Bắc gửi đến.

Chung Hi lại nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, Triệu Trạch kia gọi cho cô hai cuộc.

Gọi đến đòi nợ!

Cho rằng cô quen biết với Ôn Nguyễn Nhi thì có khả năng kiếm được mấy chục triệu trong vòng vài ngày sao?

Chung Hi vứt điện thoại đi, che đầu lại, muốn ngủ tiếp.

Nhưng điện thoại lại reo.

Âm thanh rùng trên chăn, Chung Hi bực bội cầm lấy điện thoại, không nhìn số mà rống lên, “Có thôi đi không? Tôi không có tiền! Nếu có tiền thì tôi đã trả rồi.”

Bên kia im lặng.

Tiếp theo, giọng nói cô rất quen thuộc kia vang lên.

“Nếu cô thiếu tiền, tôi có thể tìm cho cô một công việc.”

“Bạc Lương Thần?”

Chung Hi tỉnh táo ngay lập tức, lấy di động ra không thể tin nhìn lại, mới sáng sớm người gọi điện thoại cho cô lại là anh.

Thời gian chỉ vào bảy giờ năm phút.

Chung Hi cầm điện thoại lên, “Không cần, tạm biệt.”

Không đợi anh mở miệng, cuộc gọi đã bị ngắt máy.

Mà ở đầu dây bên kia, ngón tay thon dài xinh đẹp của Bạc Lương Thần nắm chặt điện thoại.

Người phụ nữ không biết điều giống như Chung Hi, anh thật sự mở mang kiến thức.

Nghĩ đến giọng điệu của Chung Hi trong điện thoại, huyệt thái dương của người đàn ông bỗng giật nảy, tâm trạng buổi sáng sớm hoàn toàn bị hủy hoại.

Nếu không phải paparazzi tiết lộ chuyện đêm qua, và anh muốn bù đắp thì cũng sẽ không tự mình gọi điện thoại cho cô.

Cửa xe thương vụ mở ra, Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân cùng nhau bước vào, “Lương Thần chuẩn bị xong cả rồi, kế hoạch kinh doanh này nhất định sẽ làm hài lòng đối tác.”

Mục tiêu của họ là lấy được dự án cấp S này.

Bạc Lương Thần đen mặt, “Lái xe.”

Vũ Tiểu Thiếu rất ngạc nhiên đụng Bạch Bân, “Xảy ra chuyện gì thế? Buổi sáng ra ngoài không phải còn bình thường sao? Có phải Ôn Nguyễn Nhị lại ồn ào với cậu ta không.”

“Không biết.”

Bạch Bân quay đầu lại nhìn ra phía sau.

Sau khi Bạc Lương Thần ở cùng với Ôn Nguyễn Nhi chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế này, lần trước thấy cậu ta như thế này dường như vẫn còn ở Chung thị.

Bạch Bân theo bản năng nghĩ đến khả năng nào đó, có lẽ có liên quan đến Chung Hi?

Nhưng, tuy rằng họ là bạn bè với Bạc Lương Thần nhưng cũng là cấp trên và cấp dưới, việc của anh họ vẫn đừng nên hỏi thì tốt hơn.

Vũ Tiểu Thiếu vô cùng buồn chán dựa vào đó xem điện thoại.

Nhấp vào hotsearch, anh ta hoảng sợ ngồi thẳng người dậy, “Lương Thần, cậu xem tin tức rồi chứ? Chung Hi đánh Ôn Nguyễn Nhi này!”

Bạc Lương Thần không có phản ứng gì, hờ hững ừm một tiếng.

“Có cần tôi tìm người giải quyết không?”

Bạc Lương Thần bỗng ngước mắt lên, lạnh lùng nói một câu, “Cậu muốn giải quyết thế nào?”

“Đương nhiên là tìm người… Không, không giải quyết, tôi chỉ tùy tiện nói thôi.” Vũ Tiểu Thiếu nói được một nửa, thì bị dọa bởi ánh mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần.

Chỉ có trợ lý Mẫn đang ngồi ở ghế lái phụ là biết tình hình thực tế, chủ tịch nhà anh là bất mãn với sự lừa dối của Ôn Nguyễn Nhi.

Đoạn video giám sát lúc đó xem rất rõ ràng, tuy Chung Hi đẩy Ôn Nguyễn Nhi, đùa bỡn cô ta nhưng không dùng lưỡi dao sắc bén làm rách da cô ta, cũng không làm hại đến đứa trẻ trong bụng cô ta.

Ôn Nguyễn Nhi nhân cơ hội làm tổn thương chính mình, cố ý vu khống Chung Hi.

Vả lại, những tin tức kia cũng là Ôn Nguyễn Nhi tự mình tìm người đăng lên.

Bạc Lương Thần biết rõ tất cả những điều này như lòng bàn tay, anh không vạch trần đã là đủ nể mặt Ôn Nguyễn Nhi rồi, nếu còn yêu cầu gì thêm nữa thì có nghĩa là Ôn Nguyễn Nhi không hiểu chuyện.

Chỉ đáng tiếc, trợ lý Mẫn có một linh cảm không hay, với đầu óc ngu ngốc và tham lam của Ôn Nguyễn Nhi e rằng sẽ giẫm đến giới hạn của Bạc Lương Thần.

Phòng trang điểm của truyền thông Tinh Mỹ.

Ôn Nguyễn Nhi vừa làm tóc xong, gấp gáp mở điện thoại ra muốn xem fans của cô ta và người qua đường đã chửi rủa Chung Hi như thế nào.

Nhưng thực tế lại khiến cô ta bất ngờ.

Chỉ có rất ít người mắng Chung Hi, nhưng phần nhiều lại quan tâm làm sao Ôn Nguyễn Nhi cô ta mang thai mà còn tham gia buổi tiệc kiểu đó.

Thậm chí, còn có người chế giễu cô ta bị Chung Hi làm ra như vậy.

“Đáng ghét! Chắc chắn là Lục Bắc mua thủy quân giúp cho cô ta.”

Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày, đi đi lại lại trong phòng trang điểm mắng, “Con đĩ kia đã phá hỏng hình tượng của tôi!”

Cô ta lại gọi cho Bạc Lương Thần nhưng anh không nghe máy.

Cô ta đành phải gọi vào số của trợ lý Mẫn.

Nhưng còn chưa mở miệng, bên kia đã vang lên giọng nói của trợ lý Mẫn, “Ôn tiểu thư, Bạc tổng đã lên máy bay rồi, không tiện nghe điện thoại.”

“Anh ấy lại đi công tác? Sao không nói cho tôi biết!”

Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi như thiêu như đốt, không thèm suy nghĩ kỹ đã nói thẳng: “Anh nói với Bạc Lương Thần giúp tôi rằng chuyện Chung Hi đánh tôi đã bị tiết lộ, bây giờ tôi rất khó chịu, bảo anh ấy nhanh kết thúc công việc rồi về với tôi!”

Bây giờ cô ta đang mang thai, không thể bị kích thích được.

Ở trong suy nghĩ của Ôn Nguyễn Nhi, cô ta bị Chung Hi bắt nạt thê thảm như vậy, đương nhiên Bạc Lương Thần phải chạy đến cùng cô ta trước, cho dù anh không trút giận giúp cô ta thì cũng nên an ủi cô ta một chút.

Sẽ tốt hơn nếu có thể nói về việc tổ chức lại đám cưới.

Nhưng khuôn mặt xinh đẹp trong gương kia, sau khi nghe thấy câu trả lời trong điện thoại đã trở nên cực kỳ dữ tợn.

“Ôn tiểu thư, Bạc tổng đã biết rồi, anh ấy hi vọng cô có thể an tâm dưỡng thai, đừng xuất đầu lộ diện ra ngoài, cũng đừng tham gia tuần lễ thời trang.”

“Cái gì cơ?”

“Các phóng viên truyền thông bây giờ đang rất ồn ào, bên Bạc tổng không tiện nhúng tay vào, là bà Bạc tương lai hi vọng Ôn tiểu thư có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng gây thêm rắc rối cho Bạc tổng, vậy thôi.”

Trợ lý Mẫn chỉ truyền đạt ý của Bạc Lương Thần.

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi nghe xong những lời này, gần như sắp nổi cơn thịnh nộ.

“Cái gì là bà Bạc tương lai? Tôi đã là bà Bạc rồi!”

Nếu không phải bởi vì Chung Hi mà hôn lễ tạm dừng, thì bây cô ta hẳn đã chuyển vào Bạc phủ.

Trong điện thoại phát ra âm thanh ngắt kết nối cuộc gọi, rốt cuộc Ôn Nguyễn Nhi cũng nhận ra được điều gì đó.

Bạc Lương Thần giận cô ta!

“Vì sao, tôi đã làm gì sai chứ?” Nước mắt cô ta rơi xuống tí tách, ướt nhòe màn hình điện thoại, lại có một tin tức khác nhảy vào.

“Nữ diễn viên nổi tiếng Ôn Nguyễn Nhi bị vợ cũ của bạn trai đánh đập tàn nhẫn.”

Ý định ban đầu của cô ta không phải như vậy, thế nhưng sao bây giờ cô ta lại trở thành đối tượng giễu cợt của mọi người.

“Đều là tại Chung Hi!”

Ôn Nguyễn Nhi nghiến chặt răng, “Vì sao cô phải ra khỏi tù, vì sao muốn xuất hiện ở trước mặt Bạc Lương Thần.”

Thực ra, mọi chuyện rất đơn giản.

Chỉ cần Chung Hi biến mất thì tất cả mọi thứ sẽ ổn thỏa.

Ôn Nguyễn Nhi mở danh bạ điện thoại ra, phía dưới cùng có một dãy số tên X, đó là một người bạn cô ta quen trước khi ra mắt.

Bây giờ đã là người cầm đầu nổi tiếng trong giới xã hội đen.

Cô ta nhớ, nhà họ Chung còn nợ rất nhiều tiền.

Ôn Nguyễn Nhi nở một nụ cười xinh đẹp, gọi vào dãy số kia, “Anh Tiểu Phong, là em Nguyễn Nhi đây.”



Trợ lý Mẫn thả điện thoại xuống và báo cáo cho Bạc Lương Thần biết chuyện đã xảy ra.

Người đàn ông có chút mệt mỏi giơ tay lên, “Cậu xử lý rất tốt.”

Trợ lý Mẫn khẽ gật đầu, im lặng lui ra khỏi khoang thương gia.

Máy bay từ từ trượt về phía trước.

Bạc Lương Thần dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại và tay nắm chặt tay vịn của ghế.

Tiếng hít thở dần nặng nề.

Kể từ sau khi cha mẹ anh gặp tai nạn, khoảnh khắc máy bay cất cánh và bay vút lên bầu trời thì anh sẽ cảm thấy tim rất khó chịu, có ảo giác nghẹt thở,

Mỗi lần đi công tác, anh đều phải dựa vào ý chí để vượt qua.

Bác sĩ tâm lý nói, đây là hậu di chứng sau chấn thương.

Trong lòng anh không muốn chấp nhận sự thật rằng cha mẹ đã mất.

“Kính thưa quý khách, máy bay đã bay vào vùng ổn định.”

Bạc Lương Thần lại mở mắt ra lần nữa, trên trán thấp thoáng lấm tấm mồ hôi.

Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng.

Đây chính là nỗi đau nhà họ Chung mang đến cho anh, cả đời cũng không thể thoát khỏi nó.