Chung Hi mở cửa xe, tự nhiên ngồi vào trong xe Lục Bắc.
Hai người thậm chí còn nhìn nhau cười, hình ảnh kia hiện rõ trong gương chiếu hậu của Bạc Lương Thần.
Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn Lục Bắc đạp chân ga, từ bên trái xe anh nghênh ngang rời đi.
“Chung Hi, đó là xe của ai vậy?” Lục Bắc nhíu mày hỏi, thật ra trong lòng anh ta đã có đáp án.
“Bạc Lương Thần.”
Chung Hi cảm thấy có chút đau đầu, hạ cửa kính xe xuống một chút, nghĩ để gió thổi qua một phát, có thể tỉnh táo hơn.
“À.”
Lục Bắc có chút uể oải cười nhạt, “Trước kia anh không biết, tính cách của Bạc Lương Thần lại khiến người ta chán ghét như vậy.”
Chung Hi nhướng mày nhìn qua, cô rất ít khi nghe từ trong miệng Lục Bắc nói chán ghét một người: “Sao lại nói như vậy? “
“Anh ta theo sau hai giao lộ rồi.” Sắc mặt Lục Bắc không chút thay đổi đạp chân ga, dùng trình độ tay đua của anh, hơn nữa tính năng của chiếc xe này cũng không tệ, vèo một cái, lập tức lao ra khỏi giao lộ.
Nhưng phía sau, xe của Bạc Lương Thần vẫn theo sát nhưu cũ.
Chung Hi ngây ra hai giây.
Bạc Lương Thần lái xe đuổi theo cô?
“Anh ta có bị điên không?”
Mi tâm Lục Bắc nghiêm nghị, thò tay ra, chỉ vào tấm biển khách sạn phía trước, thuận miệng nói: “Chung Hi, anh biết em không muốn anh bị liên lụy, nhưng hôm nay, anh giúp em xả giận.”
“Hả?”
Chung Hi chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Bắc rẽ trái, lái xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Leons.
Lục Bắc đóng cửa xe, kéo Chung Hi đi vào trong khách sạn.
“Anh ta không phải muốn đi theo sao? Vậy thì tiếp tục đi, xem anh ta có gan đi vào không.” Lục Bắc nhíu mày, bỗng nhiên kề sát vào bên tai Chung Hi: “Chẳng lẽ, em không tò mò anh ta một mực đuổi theo chúng ta, là có ý gì?”
“Không tò mò lắm.”
Chung Hi chẳng còn muốn phỏng đoán tâm tư của người đàn ông kia.
Trước kia lúc còn là Bạc phu nhân, một ngày 24 giờ cô đều muốn biết Bạc Lương Thần đang làm gì, vì sao không về nhà.
Bây giờ, cô không cần phải suy nghĩ chuyện đó nữa.
“Đi, lên tầng.”
Lục Bắc giật giật khóe môi, thoáng nhìn thấy xe của Bạc Lương Thần tiến vào, thang máy vừa vặn tới, anh ta và Chung Hi cùng nhau đi vào.
Để cho Bạc Lương Thần có thể đuổi kịp, anh ta vẫn không ấn số tầng.
Chưa đầy một lát, cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt, anh ta quay lưng lại, đứng trước mặt Chung Hi.
Một tay chống lên đỉnh đầu Chung Hi, một tay xách túi xách trong tay cô.
Động tác này, từ góc độ bên ngoài thang máy nhìn qua, vô cùng mập mờ, giống như Lục Bắc đang ôm Chung Hi vào lòng vậy.
Chung Hi khẽ ngước mắt lên, từ bả vai của Lục Bắc, thấy được đôi mắt lạnh lùng sâu hun hút của Bạc Lương Thần.
Cô nhíu mày, lui người về phía sau, dùng ánh mắt ý bảo Lục Bắc, không cần như vậy.
Dù sao, đối với Bạc Lương Thần mà nói, căn bản cô không đáng để nhắc tới.
Bọn họ còn đi diễn kịch làm gì?
Cũng không kích động được anh ta.
Lục Bắc chỉ đưa tay xoa xoa tóc cô: “Vừa rồi gấp quá, quên ấn số tầng.”
Bạc Lương Thần bước vào thang máy, sắc mặt lạnh băng.
Ngược lại Lục Bắc nghiêng người, vô lại chào hỏi: “Bạc tổng, lại gặp mặt rồi, trong một ngày, chúng ta tự nhiên chạm mặt ba lần? Tôi thấy Bạc tổng cũng không bận rộn như lời đồn.”
Ánh mắt Chung Hi lạnh đi vài phần.
Đúng vậy, trong khoảng thời gian gần đây, sao lại có thể gặp được anh thế.
Sau khi bọn họ kết hôn, cô thậm chí không thể nhìn thấy một góc áo của anh.
Bây giờ trở thành người xa lạ, số lần gặp anh trái lại còn nhiều hơn, có lẽ là do ông trời đang trêu chọc cô.
Ting.
Thang máy đi lên tầng khách sạn, Lục Bắc đi ra trước một bước, Chung Hi đuổi theo.
Nhưng cô mới vừa động, cổ tay đã bị người khác kéo lại.
Cô kinh ngạc xoay người, bắt gặp gương mặt tràn ngập lạnh lẽo Bạc Lương Thần.
“Tôi có lời muốn nói với em, gặp riêng.”
Lục Bắc muốn quay đầu lại kéo Chung Hi trở về, lại không kịp.
Cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên từ từ.
Chung Hi dùng sức giãy giụa, cổ tay thoát khỏi đầu ngón tay lạnh như băng của anh, thân thể cũng dựa về phía sau, duy trì khoảng cách với anh: “Bạc tổng vẫn không chút kiêng nể cảm xúc của người khác, muốn thế nào, thì như vậy.”
Không biết tôn trọng.
Đây là điểm đầu tiên cô bất mãn ở Bạc Lương Thần.
Bạc Lương Thần không bỏ qua sự chán ghét chân thực trong đáy mắt cô, anh nhíu mày lại, ngắn ngủi một năm, Chung Hi đối với anh, không phải yêu, cũng không phải hận, mà là hoàn toàn không quan tâm.
“Tại sao em một mực không nói cho tôi biết sự thật?Nếu người cứu tôi là em, thì lúc trước tôi sẽ đối xử với nhà họ Chung, có thể nhẹ tay.” Giọng nói của Bạc Lương Thần lạnh nhạt như nước, tầm mắt vẫn rơi trên mặt Chung Hi.
Trong nháy mắt, Chung Hi dường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất.
“Nếu lúc trước tôi nói cho anh biết, anh cũng sẽ cho là tôi diễn trò lừa anh.” Cô không ngần ngại nở nụ cười, tựa như tập đoàn Chung thị bị hủy diệt chỉ là một cơn ác mộng.
Bạc Lương Thần không nói gì.
Nhưng anh đồng tình với lời Chung Hi nói, thật sự thì anh có thể sẽ nghĩ như vậy.
Người đàn ông suy nghĩ điều gì đó, sắc mặt thâm trầm.
Chung Hi xoa xoa cái mũi, nhịn xuống sự chua xót trong mắt: “Bạc Lương Thần, là Ôn Nguyễn Nhi bảo anh đến à, có phải cô ta sợ tôi nói xấu cô ta với truyền thông hay không, phiền anh giúp tôi chuyển lời cho cô ta, tôi không rảnh, cũng sẽ không giống mấy người, làm mấy chuyện vụng trộm như thế.”
“Chung Hi, đây là chuyện giữa tôi và em, đừng liên lụy đến những người khác.” Bạc Lương Thần nhíu mày, loại cảm xúc buồn bực này lại một lần nữa dâng lên trong lòng.
Trong thang máy, tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt trên người Chung Hi.
Lúc này thang máy đã lên tầng trên cùng, lại đi xuống.
Chung Hi thật sự là mệt mỏi, tựa vào cửa kính, giọng nói ủ rũ: “Có khi anh lớn tuổi rồi, đầu óc mất khả năng sử dụng, tôi đã bảo rồi, tôi với anh, không còn gì để nói.”
Sau đó, cửa lại mở ra một lần nữa, Lục Bắc lo lắng chờ ở bên ngoài.
Lập tức kéo Chung Hi ra.
“Anh ta không làm gì cậu chứ?”
Bạc Lương Thần trơ mắt nhìn cô bị Lục Bắc kéo ra, thân mật như vậy, chướng mắt như vậy.
Còn có, Chung Hi cười lạnh nói một câu: “Anh nên hỏi là, em có mượn rượu hung hăng dọa dẫm tống tiền anh ta không chứ.”
Bạc Lương Thần dừng bước.
Nhìn hai người họ đi thang máy khác lên tầng.
Chung Hi hiện tại rất thiếu tiền, chỉ cần cô muốn, thật sự có thể mượn chuyện mặt dây chuyền, tiến hành tống tiền anh hoặc Ôn Nguyễn Nhi.
Nhưng cô không thế.
Cô vì cái gì, chỉ cần thở thôi sao?
Cho nên, cô một mực giấu diếm chuyện cứu mình, cũng là cư xử vô tâm, Bạc Lương Thần cau mày, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ loạn, không có tâm tư lại lái xe rời đi.
Anh cũng dứt khoát cũng đặt một phòng.
Trùng hợp, vừa vặn ở phòng cách vách Lục Bắc với Chung Hi.
Bạc Lương Thần nắm chặt tấm thẻ phòng, bởi vì quá mức dùng sức, khớp xương phát ra tiếng vang.
Bọn họ đặt một phòng giường cỡ lớn.
Cái gì mà thổ lộ xong từ chối!
Rõ ràng cô thích nhưng giả vờ từ chối đây mà, để tên họ Lục kia vần quanh mà thôi.
Bạc Lương Thần đi vào phòng mình, tháo cà vạt ra, càng nhìn giường lớn trong phòng, càng cảm thấy khó chịu.
Sự tức giận tích tụ trong ngực anh không thể nào áp chế đi được, thậm chí lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận.
Anh không nên chỉ vì nhất thời cao hứng, mà bám theo tới.