Ánh nắng bên ngoài kéo dài bóng hình hai người họ.
Yết hầu của Bạc Lương Thần giần giật, nhưng lạ là anh không nổi giận: "Cô phát hiện ra tôi nhận nhầm người từ khi nào?"
"Tôi đã nói rõ vấn đề này trong lễ cưới rồi mà. Xin lỗi, tôi không có hứng thú hồi tưởng lại quá khứ cùng anh." Chung Hi nói xong, lập tức cất bước đi vòng qua anh.
Bạc Lương Thần quay đầu nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Nếu cô nói cho tôi sớm hơn thì sẽ không phải chịu cảnh tai ương ngục tù trong một năm ấy."
Anh có thể nể tình mặt dây chuyền kia mà tha cho cô một lần.
Nhưng bây giờ tất cả đã muộn rồi.
Một câu nói ngắn ngủi tựa cây kim đâm thẳng vào trái tim những tưởng đã bình lặng của Chung Hi.
Bạc Lương Thần cho rằng anh đã nắm chắc vận mệnh của cô rồi sao?
Ha, thật nực cười!
Chung Hi bỗng dừng bước, siết chặt chiếc mũ bảo hiểm trong tay: "Trí nhớ của Bạc Tổng không tốt lắm thì phải. Trên tòa chính miệng tôi thú nhận, là tự tôi yêu cầu vào tù. Đó là sự lựa chọn của tôi."
Ánh mắt người đàn ông chợt đóng băng, trong mắt ngùn ngụt lửa giận: "Chung Hi, cô nhất định phải nói như vậy sao?"
Câu chữ có gai.
Anh nhớ rõ lúc nãy ở trước mặt Lục Bắc, cô không mang dáng vẻ này.
Hay là cô làm bộ làm tịch trước mặt anh hòng thu hút sự chú ý của anh?
Từ trong ánh mắt của Bạc Lương Thần, Chung Hi có thể hiểu được suy nghĩ của anh.
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Bạc Lương Thần chẳng khác gì những gã đàn ông khác, đều coi thường phụ nữ và khiến người ta chán ghét.
"Sao nào, nếu tôi nói cho anh biết thì anh sẽ tha cho nhà họ Chung, tha cho tôi ư? Anh sẽ từ bỏ kế hoạch hại tôi tan cửa nát nhà mà anh đã trăm phương ngàn kế vạch ra hay sao?"
"Anh sẽ làm vậy sao?"
Cô tiến sát lại gần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đối phương.
Khóe môi cô nở nụ cười, đó là dáng vẻ Bạc Lương Thần chưa từng nhìn thấy.
Từng lời lên án của cô đã chạm vào tâm khảm của người đàn ông này.
Nhưng anh không thừa nhận.
"Đừng giả vờ nữa." Chung Hi cười khinh miệt, trong đôi mắt chỉ có cảm xúc bình thản, mọi phẫn nộ đều bị cô đè nén dưới đáy lòng.
Cô sẽ không để cho người đàn ông này xé rách lớp ngụy trang của mình.
Cho dù đau đớn hơn nữa cũng phải tiếp tục kiên trì.
Cô phóng khoáng cất bước rời đi, không lưu luyến chút nào.
Bạc Lương Thần đứng sững tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Chung Hi dần thu nhỏ.
Lần này gặp lại, Chung Hi đã thay đổi như thể biến thành một người khác.
Hơn nữa, anh cực kỳ không thích sự thay đổi này.
Mặc dù anh hận nhà họ Chung, nhưng đúng là Chung Hi đã cứu anh, hai chuyện này không thể gộp làm một được.
Bạc Lương Thần trở lại trong xe với tâm trạng khó tả, tháo mũ lưỡi trai ném sang ghế phụ.
Anh vừa ngước mắt đã trông thấy nửa mặt dây chuyền đặt trên bệ để đồ.
Anh vươn tay cầm lấy vuốt ve, chữ Hi rất rõ nét, cảm xúc ngổn ngang bị đè nén lại lan tràn một lần nữa.
Khi Bạc Lương Thần định giẫm chân ga, hai bóng người lọt vào tầm mắt anh.
Làn gió mát khẽ lùa qua mái tóc ngắn của Chung Hi, cô mỉm cười vén lọn tóc rối ra đằng sau. Lục Bắc ở bên cạnh tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn khoác tay lên vai cô.
Bạc Lương Thần từ từ siết chặt ngón tay cầm mặt dây chuyền, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Cô vội vàng trốn tránh anh là để bám lấy Lục Bắc sao?
Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh Chung Hi từ chối không cho anh lại gần.
Nhất thời trong cõi lòng xao động lại nhiều thêm nỗi cay đắng không thể đè nén.
Hai người giành chiến thắng ở vòng loại, Lục Bắc hào hứng dẫn Chung Hi đi ăn đại tiệc.
Chung Hi cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ban đầu trạng thái của cô không tốt, nhưng may mà cô không kéo chân Lục Bắc, chuyển nguy thành an.
Lục Bắc cứ hớn hở nói hoài nói mãi, còn Chung Hi thì lại nghĩ đến những câu nói kia của Bạc Lương Thần.
Rốt cuộc anh có ý gì?
Bây giờ anh còn gặng hỏi chân tướng chuyện mặt dây chuyền có cần thiết không?
Hai hàng lông mày nhíu thành hình chữ Xuyên (川), Chung Hi bất giác đưa tay xoa ngực.
"Em có sao không? Sắc mặt em hơi nhợt nhạt, hay là anh đưa em về trước nhé?" Lục Bắc lo cô mệt mỏi.
Chung Hi lắc đầu, dằn xuống những ý nghĩ kỳ lạ lấp đầy trong đầu. Bạc Lương Thần vẫn ở trên cao vời vợi, còn cô đã rơi xuống bùn lầy thấp hèn, như vậy thì làm sao cô báo thù cho được!
Khi cô ngước mắt lên, trong mắt không còn gì ngoài kiên định và dứt khoát.
"Lục Bắc."
"Hả?"
Lục Bắc đang nói thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Chung Hi. Anh ta thoáng sửng sốt, cất tiếng hỏi: "Có phải em đói rồi không? Chúng ta lập tức đi luôn!"
Dứt lời anh ta liền giẫm chân ga.
Gió đêm luồn qua cửa sổ, thổi tung mái tóc ngắn của Chung Hi. Cô nói: "Chúng ta nhất định phải giành được giải trong trận chung kết."
Nhất định phải thắng!
Cô muốn cái tên Chung Hi của mình xuất hiện trong cuộc thi do tập đoàn Bạc thị đầu tư.
Cô sẽ bắt đầu báo thù từ bây giờ.
...
Bạc Lương Thần về đến nhà, người giúp việc lập tức đưa khăn sạch cho anh: "Tiên sinh, chúng tôi xin phép đi trước."
Người giúp việc không ngủ lại, đây là quy tắc của nhà họ Bạc.
Cho dù trong ngôi nhà này chỉ có nam chủ nhân là anh ở.
Bạc Lương Thần với tay cầm điện thoại di động vào phòng làm việc. Ôn Nguyễn Nhi lại gửi tin nhắn thoại và ảnh tới: "Lương Thần, em đang dưỡng thai thật tốt. Anh xem này, hôm nay em lại ngoan ngoãn uống tổ yến. Nhưng mà khi nào anh mới đến thăm em và con?"
Con?
Lại là con!
Mấy ngày nay Ôn Nguyễn Nhi lấy lý do này, nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, song không nói được một câu xin lỗi thật lòng.
Nhưng Bạc Lương Thần chưa từng đến chỗ hẹn, anh sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình. Huống chi lần này anh phải dạy cho Ôn Nguyễn Nhi một bài học, để cho cô ta biết quy tắc của nhà họ Bạc và giới hạn cho phép của anh.
Anh bước đến sofa, nhắm mắt lại, gương mặt của Chung Hi lại hiện ra.
Bạc Lương Thần bỗng mở choàng mắt, bật tivi lên. Hình như hôm nay phát sóng vòng loại.
Đúng như anh dự đoán, vừa lúc tivi đang phát sóng cuộc thi hôm nay. Tầm mắt anh khóa chặt vào xe của Lục Bắc, nhìn chiếc xe kia lao qua vạch đích, nhìn Chung Hi xuống xe, nhìn bọn họ đập tay.
Thân hình cô thật duyên dáng, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo ấy xuất hiện thần thái anh chưa từng thấy.
Ngón tay Bạc Lương Thần cuộn lại thành nắm đấm. Từ mức độ am hiểu đua xe của cô, có thể thấy cô đã tốn rất nhiều tâm tư vào chặng đường này, vậy mà cô lại giấu anh trót lọt như thế sao?
Nỗi kinh ngạc trong lòng Bạc Lương Thần nhanh chóng bị sự nghi ngờ thay thế.
"Quả nhiên cô con gái được nhà họ Chung dạy dỗ là kẻ trong ngoài bất nhất."
Anh bực bội nhíu mày, tắt tivi đi.
Cô gái kia lại quấy nhiễu trái tim anh, anh không thích điều này.
Ngày thi đấu chính thức.
"Kính thưa quý vị khán giả, cuộc thi đua xe cúp Xích Diễm lần này sắp bắt đầu!"
"Ống kính chuyển đến khu vực tuyển thủ của chúng ta, xe số một..."
Theo tiếng nói của MC trong truyền hình vang lên, tất cả tay đua đều đang tiến hành bước chuẩn bị cuối cùng.
Vũ Tiểu Thiếu ngồi trên bậc thềm, bình tĩnh nhìn chiếc xe số bốn. Đó là xe của Lục Bắc. Mà người đứng bên cạnh Lục Bắc, đang kiểm tra cùng anh ta chính là Chung Hi.
"Xời, ở vòng loại mình nhất thời sơ suất thôi, hai người kia thật sự cho rằng bọn họ có thể thắng sao?" Anh ta nhổ nước bọt xuống đất, ánh mắt trở nên dữ tợn.