“A!”
Ôn Nguyễn Nhi theo phản xạ rụt cổ lại, há to miệng, ngay mũi đều là mùi rượu nồng nặc.
Tất cả mọi người đều bối rối trước tai nạn này, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Chung Hi như cười như không lấy lại ly rượu trống rỗng.
Ôn Nguyễn Nhi hết lần này tới lần khác đến khiêu khích trước mặt cô, thật sự cho rằng cô ăn chay ư?
Sau khi Ôn Nguyễn Nhi phản ứng kịp, ban đầu là không dám tin nhưng ngay lập tức cô ta tức giận hét lên, cầm ly rượu bên cạnh lên định ném về phía Chung Hi!
“Chung Hi! Cô dám! Tôi giết cô!”
Chung Hi né tránh, theo bản năng cầm thứ gần nhất bên tay lên ném về phía Ôn Nguyễn Nhi theo phản xạ có điều kiện!
Trong mắt Ôn Nguyễn Nhi lóe lên sự thù hận, có thứ gì đó chợt lóe rồi biến mất, chai rượu trong tay Chung Hi vốn hoàn toàn không chạm được đến mặt cô ta, nhưng một giây sau lại đập thẳng vào mặt Ôn Nguyễn Nhi!
Ôn Nguyễn Nhi yếu ớt kêu lên sau đó ngã xuống đất, máu đỏ tươi từ trên đầu chảy xuống, rơi vào trong vũng máu.
“Giết người rồi! Có người giết người rồi!”
Cảnh tượng trong chốc lát rối loạn tột cùng.
Những người xung quanh sợ liên lụy đến mình, có thể đi đều bỏ đi hết.
Nhưng vẫn có người gọi xe cứu thương và 110.
Rất nhanh, hiện trường đã được kiểm soát.
“Xảy ra chuyện gì? Là ai làm?”
Cảnh sát mặc đồng phục, ánh mắt sáng như đuốc nhìn những người đang bị khống chế ở hiện trường.
“Đồng chí cảnh sát! Người bị thương là bạn tôi! Bạn tôi bây giờ sống chết còn chưa rõ…”
Đám bạn xấu của Ôn Nguyễn Nhi đưa tay chỉ vào Chung Hi, sâu trong đáy mắt lóe lên vui sướng khi người gặp họa.
Cảnh sát nhíu máy, lấy còng tay lạnh như băng ra đi đến trước mặt Chung Hi.
“Tiểu thư, mời cô theo chúng tôi đến đồn cảnh sát.”
Chung Hi nhíu mày, cảnh sát đến hiện trường nhanh như vậy?
Cô theo bản năng nhìn Ôn Nguyễn Nhi đang che đầu, đối phương đang ngước mắt lên nở một nụ cười kỳ dị với cô.
Cả người Chung Hi lạnh như băng.
Xúc cảm lạnh lẽo trên cổ tay nhắc nhở cô, lần này lại là một cái bẫy Ôn Nguyễn Nhi bày ra.
Mà cô, lại lần nữa sa vào vũng lầy không thể nào tự giải thoát.
Bạc Lương Thần kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, mệt mỏi xoa ấn đường, ngồi ở ghế sau xe.
Di động của trợ lý Mẫn ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên vang lên.
“A lô? … Cái gì? … Được, tôi biết rồi… Uhm, tôi sẽ nói với Bạc tổng.”
Bạc Lương Thần nhíu mày, mở mắt ra, đôi mắt nhìn trợ lý Mẫn gần như không có độ ấm.
“Chuyện gì?”
Vẻ mặt trợ lý Mẫn có hơi khó xử: “Tổng giám đốc, là… Chuyện của Chung tiểu thư.”