Bắc Thượng Phồn Hoa

Chương 4




Khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, một bàn tay to lớn đưa ra chặn cánh cửa đang chuẩn bị vào chốt kia. Tôi hoản hốt, vội buông tay, dừng cái hành động đóng cửa của mình lại. Tôi sợ, tay anh sẽ bị thương...

Bầu không khí có chút kỳ quặc. Anh vẫn đứng bên ngoài, còn tôi thì đang đứng chặn ở cửa. Tôi cuối đầu, nhìn nhìn chiếc dép hình con thỏ hồng của mình, trong đầu tôi giờ đây hiện lên rất nhiều câu hỏi, cũng rất nhiều hình ảnh của mình và anh trong quá khứ. Mãi một lúc sau, tôi mới chợt nhận ra, vội ngẩn đầu lên.

Cảnh Niên tay anh vẫn để trong túi áo khoác dài, chăm chú nhìn ngắm cô gái nhỏ đang đứng đối diện. Anh yên lặng đứng đó, chăm chú quan sát cô từ đầu tới chân. Cô gầy đi nhiều rồi, gương mặt cũng vô cùng hốc hát. Anh lại nhìn đến mái tóc ngắn ngang vai của cô, trong ký ức của anh, cô luôn thích nuôi tóc dài, nhưng giờ đây lại không chần chừ mà cắt nó đi. Mãi ngắm nhìn cô, Kiều Nguyệt lại đột ngột ngẩn đầu, trong phút chốc, ánh mắt hai người lại trực diện chạm vào nhau.

"Anh... vào nhà ngồi đi".

Bất chợt đối mắt với anh, tôi lại nhận ra, mình vẫn nhúc nhát trước mặt anh như ngày nào. Vẫn như con thỏ nhỏ, gặp anh liền muốn ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh trốn đi.

Tôi nép người sang một bên, để anh bước vào nhà. Cảnh Niên cũng không chần chừ, tiến hai bước vào bên trong. Tôi đưa tay mở cửa tủ ở huyền quan, lấy ra một đôi dép nam đưa cho anh.

Cảnh Niên đưa mắt nhìn tôi. Tôi lúc này mới bất ngờ với cái hành động ngốc ngếch vừa rồi của mình. Đôi dép này, là lần trước tôi dạo ở trung tâm thương mại, lúc chọn dép lê để đi trong nhà cho mình, lại vô tình lấy thêm một đôi dép nam trong vô thức, lại thật trùng hợp, đôi dép lại vừa khích với size chân của anh.

Tôi bối rối, vội tiến vào trong bếp.

Cảnh Niên chăm chú nhìn từng biểu cảm trên mặt cô, bật cười. Quả nhiên là con thỏ nhỏ này anh nên mang trở về để chăm sóc rồi.

Tôi lấy một cốc nước ấm đến cho anh, mặc dù đang là cuối đông, nhưng vẫn rất lạnh mà.

"Ngày đó, là do tôi bị lừa"

Cảnh Niên không nhìn lấy ly nước ấm trước mặt, khi nhìn thấy tôi ngồi xuống ghế, anh liền trực tiếp nhìn tôi rồi nói.

Tôi có chút bất ngờ, nhưng cũng không muốn biết vấn đề này cho lắm.



"Cảnh tổng, ngày hôm đó cũng chỉ là giọt nước tràn ly. Dù cho không có ngày hôm đó, trước đó giữa chúng ta cũng đã có rất nhiều vấn đề".

Tôi chậm chạp nói từng chữ một, có chữ phát âm rất rõ, cũng có chữ lại không. Cảnh Niên lại nhìn tôi một lúc lâu, anh lại nói tiếp:

"Thế nên, em muốn rời khỏi tôi?"

"Đúng vậy, chúng ta ly hôn đi"

Tôi nói, sắc mặt Cảnh Niên liền tối sầm lại, rồi cũng liền không suy nghĩ mà tiếp lời:

"Không có chuyện đó xảy ra đâu".

"Tại sao chứ?"

Tôi không hiểu, liền trực tiếp hỏi anh. Tôi biết, từ trước tới giờ đều là tôi bám lấy anh, đều là tôi dán mắt bên người anh, làm cái đuôi nhỏ theo sau anh mọi lúc mọi nơi. Còn anh thì vẫn luôn chỉ có một biểu cảm trên mặt, đó là lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh... kể cả tôi.

Cảnh Niên không trả lời, anh nâng tay, nhấp một ngụm nước ấm. Anh ngã người ra ghế, một tay tựa vào thành ghế sô pha, anh lại đưa mắt nhìn tôi hồi lâu.

Bầu không khí trong phòng lại thoáng chốc khó xử, tôi cuối đầu, không dám nhìn anh. Ba tháng nay không ở bên anh, tôi dần cảm thấy tâm tình của bản thân dần trở nên bình tĩnh trở lại. Nhưng giờ phút này đây khi lại cùng anh ở cùng một không gian, yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh, tôi lại bất giác có chút mềm lòng suy nghĩ về câu nói lúc nãy. Anh nói là anh bị lừa...

"Nguyệt Nguyệt, theo anh trở về đi"

Không gian yên ắng từ nảy đến giờ bất chợt bị phá vỡ bởi thanh âm trầm khàn quen thuộc. Lần này trong giọng nói của anh không còn là sự kiêu ngạo lạnh nhạt, mà trong giọng nói của anh giờ đây chỉ còn là sự dịu dàng ấm áp. Tim tôi thoáng chút lại loạn nhịp, tôi vô cùng bối rối, không biết nên ngẩng đầu đối diện với anh như thế nào. Rõ ràng anh là người phạm lỗi với tôi, nhưng ngay từ giây phút tôi nghe anh giải thích rằng "anh bị lừa", lại nghe thấy giọng nói trầm khàn có phần dịu dàng khi nãy, đột nhiên tôi có cảm giác, tôi thật sự muốn thu dọn hành lý theo anh trở về Bắc Kinh.

"Tôi sợ... mình sẽ lại tổn thương một lần nữa"

Tôi ngẩn đầu, đôi mắt giờ đây đã có chút ngấn lệ, tôi lại chậm chạp nói từng chữ.



Như thể giờ đây trong mắt anh chỉ còn lại sự ôn nhu, anh thu hồi dáng vẻ vừa rồi, anh lại trực tiếp nhướng người về trước, cố gắng vươn tay qua chiếc bàn trà nhỏ trong phòng khách, bắt lấy tay tôi. Tôi giật mình, ngước nhìn anh. Tôi chỉ thấy mắt anh đã ửng đỏ, đôi mắt anh chất chứa thâm tình nhìn tôi, dường như sắp rơi lệ tới nơi vậy.

"Sẽ không"

Anh lại tiếp tục nói tiếp:

"Anh biết trước đó anh đã khiến em nhiều lần đau khổ. Nhưng mà Nguyệt Nguyệt, rất nhiều chuyện anh muốn giải thích với em. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc".

Con tim của tôi thật sự có chút dao động. Tôi không thể cố gắng lừa dối chính mình rằng tôi đã quên được anh, đã không còn cảm xúc với anh, tình yêu dành cho anh đã khô cạn. Sự thật hiển nhiên không như tôi nghĩ, ít nhất giờ đây khi cùng anh ở cùng một không gian, nghe được tiếng thở của anh, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh chất chứa bao nhiêu tâm sự, tôi lại chợt tỉnh mộng. Tôi thật sự vẫn còn rất yêu, rất yêu anh.

Nhưng... lý trí không cho phép tôi nói lời đồng ý.

Lý trí nhắc tôi nhớ lại rất nhiều chuyện của rất nhiều năm về trước. Nhắc tôi nhớ về những năm tháng còn theo đuổi anh, nhắc tôi nhớ lại lý do kết hôn của chúng tôi, nhắc tôi nhớ về cái đêm đông chấn động đó, anh cùng người phụ nữ khác đăng lăn lộn trên giường của chúng tôi, trong chính căn hộ của riêng chúng tôi.

Thành thật, tôi không biết mình nên trả lời anh thế nào nữa.

Tôi rất yêu anh, nhưng tôi thật sự mệt mỏi...

"Cảnh Niên..."

Tôi mấp máy cánh môi gọi tên anh. Chắc là đã từ rất lâu rồi, tôi không gọi cái tên này.

"Có rất nhiều chuyện không phải cứ giải thích thì đôi bên sẽ thật sự buông bỏ chấp niệm"

Tôi cố gắng nói rõ từng lời, chỉ là nói ra vài câu, cổ họng của tôi giờ đây lại đau rát khó chịu. Tôi đứng bật dậy, bước nhanh vào phòng ngủ. Dùng hết sức lực hiện có để khóa trái cửa, tôi liền gục xuống sàn nhà. Tim tôi giờ đây rất đau, tôi cảm nhận lồng ngực của mình như có hàng vạn cây kim thay nhau xuyên qua tim vậy, không đau như lóc xương lấy tủy, nhưng lại là sự đau đớn kéo dài, dày vò lý trí.