Bắc Thượng Phồn Hoa

Chương 2: Chương 1-2




Hai tháng nay, tôi đã theo An Ny chuyển đến Thượng Hải sinh sống. Thượng Hải phồn hoa, người người tấp nập, không khác gì với Bắc Kinh cả. Chỉ là, tôi cảm thấy, bầu không khí ở nơi này rất yên bình. Ít nhất, nơi nào không có bóng của anh ta, chắc chắn yên bình.

Cánh cửa căn hộ bật mở, An Ny xách theo rất nhiều đồ ăn bước vào. Trong từng ấy năm sống trên đời này, tôi chỉ có một người bạn thân thiết là An Ny. Lúc chúng tôi còn nhỏ, Kiều thị và Hạ thị cùng nhau hợp tác sâu, quan hệ của ba tôi và ba cậu ấy cũng từ đó mà thân thiết. Bố Hạ đặt biệt yêu thương tôi, còn ba Kiều cũng yêu thương An Ny không kém cạnh với con gái ruột là tôi. Vì mối quan hệ này, chúng tôi đã thân thiết với nhau từ khi còn học tiểu học.

Tôi giúp An Ny xách vài cái túi đặt lên bàn. Mỗi lần đến thăm tôi, cậu ấy lại mua rất nhiều đồ mang đến.

Tôi cầm điện thoại, ấn vài dòng chữ, tin nhắn rất nhanh đã được gửi đến cho An Ny. Cậu ấy đọc tin nhắn, bật cười, rồi lại ôm tôi một cái, mới nhìn tôi rồi nói:

"Tiểu Nguyệt, cậu phải bồi bổ, như vậy mới mau chóng nói lại được".

[Tớ còn có thể nói lại được sao?]

"Phải. Hôm nay tớ đến đây để đưa cậu đến bệnh viện, thăm khám một chút".

Tôi tỏ vẻ không đồng tình. Liên tục nhìn An Ny lắc đầu.

"Tiểu Nguyệt, đây là bệnh viện nhà tớ đầu tư. Vô cùng an toàn. Tớ cam đoan, không ai có thể dò xét tung tích của cậu. Hơn nữa, Tiểu Nguyệt à, dù cho Kiều thị đã rơi vào tay tiểu nhân. Nhưng không sao, phía sau cậu vẫn còn tớ, ba tớ và Hạ gia chóng đỡ cho cậu. Cậu không cần lo lắng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ đường đường chính chính đoạt lấy Kiều thị trở về. Chỉ là, cậu hãy mau khỏe lại".

An Ny đưa tay nắm lấy hai bả vai của tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi trấn an.

Nhìn ánh mắt tràn đầy tình cảm của An Ny, tôi lúc này thật sự không muốn từ chối nữa. Chúng tôi chơi với nhau nhiều năm như vậy, An Ny luôn thấu hiểu tôi, chưa bao giờ chúng tôi cãi nhau. Lúc này đây, căn hộ tôi đang sống cũng là An Ny bỏ tiền mua, lại mỗi tuần đều tranh thủ thời gian đến chơi, giải khuây cho tôi. Tôi thầm nghĩ, kiếp trước chắc chắn tôi đã giải cứu thế giới nên kiếp này mới quen biết được An Ny.

...

Một buổi chiều cuối tháng ba có nắng ấm, An Ny đưa tôi đến bệnh viện của Hạ gia để thăm khám.

Ngồi trong phòng vip được bí mật thu xếp, vị bác sĩ thăm khám cho tôi cũng là một vị bác sĩ người nước ngoài, An Ny bí mật mời về. Ông ta không biết tiếng Trung, hơn nữa đây là lần đầu tiên ông ấy đến Thượng Hải. An Ny nói, buổi thăm khám cho tôi, không xuất hiện trong lịch trình ông ấy. Hoàn toàn được giữ kín.

Tôi thẩn thờ ngồi chờ đợi kết quả từ vị bác sĩ ngoại quốc kia. Tôi thật sự rất muốn nói chuyện, nhưng hai tháng nay, có cố gắng thế nào, cũng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Vị bác sĩ kia bước ra từ bên trong phòng khám, ngồi lên cái ghế sô pha đối diện chúng tôi. Ông đưa tay đẩy chiếc kính bị tuột xuống một chút lúc nãy trở về vị trí cũ. Nghiêm túc nhìn tôi và An Ny nói:

"Cô Kiều, sức khỏe của cô hoàn toàn bình thường. Điểm bất thường duy nhất nằm ở tâm lý của cô".

An Ny quay sang nhìn tôi. Vị bác sĩ kia lại tiếp tục giải thích:

"Nếu cô không vượt qua được tâm lý của bản thân, mãi mãi không thể nói lại được nữa".



...

Tối đó, tôi cùng An Ny ngồi hóng mát ở ban công.

An Ny ngồi cạnh tôi, đưa cho tôi một chai bia. Tôi không ngần ngại nhận lấy, uống một ngụm.

"Aaaa....An"

Thứ chất lỏng cay nồng kia lẩn quẩn trong cuốn họng, tửu lượng của tôi vốn không tốt lắm, nên tôi rất hiếm khi uống rượu bia. Chỉ một ngụm bia nhỏ, cũng khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Tôi bất giác mở miệng, từ tốn thốt ra một tiếng thật khẽ. An Ny xoay người nhìn tôi, cậu ấy có chút bất ngờ, nhưng vẻ ngạc nhiên đó rất nhanh đã thu lại, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt lại thoáng hiện vẻ mong chờ nhìn tôi.

Tôi lại uống thêm một ngụm nữa, cơn mơ hồ mỗi lúc một nặng thêm. Nhưng lại như có gì đó bất chợt hiện trong đầu, tôi lại từ từ mở miệng một lần nữa.

"Nnnn... Ny"

Trong cơn mơ hồ lại đột nhiên có một tia tỉnh táo xuất hiện trong đầu của tôi. Lại uống thêm một ngụm bia, cơn quay cuồng biến mất rồi, giờ đây tôi nhìn cảnh vật trước mắt, lại quay sang nhìn An Ny đang ngồi bên cạnh mình, thật có màu sắc mà. Lần này, tôi lại từ tốn nói từng chữ:

"Cảnh... Niên... anh... ta..."

Lúc này An Ny lại bật cười quay sang nhìn tôi, đưa chai bia lên miệng, uống một ngụm lớn. Tôi nhìn thấy cổ An Ny chuyển động liên tục. Tôi lại nhận ra một thứ nữa, hình như, trước giờ chúng tôi chưa bao giờ uống rượu cùng nhau.

An Ny uống xong, đặt chai bia lên bàn, quay sang nhìn tôi thật lâu, rồi lại nói:

"Có lẽ lòng cậu có quá nhiều mệt mỏi".

Tôi nhìn An Ny, có lẽ cậu ấy nói đúng. Tôi bắt chước An Ny, uống một ngụm thật lớn. Buông chai bia xuống, trong chai chỉ còn lại phân nửa. Nó rất đắng, lạt, lại có cảm giác nồng nồng ở cổ. Tôi bậc cười, lúc này lại sảng khoái nói một câu liền mạch:

"Có lẽ vậy. Từ trước đến nay, tớ quá ngu muội nhúc nhác đi. Có việc gì cũng để trong lòng, không dám bày tỏ, cũng không giám oán trách với ai".

Có lẽ tôi quá cứng nhắc, mọi việc đều để trong lòng.

Tôi ngắm nhìn thành phố Thượng Hải trong trời đêm, tuy tối, nhưng lại có nhiều ánh sáng nhỏ len lỏi xen lẫn vào nhau. Có chút thơ mộng, có chút lãng mạn, lại tràn đầy tâm sự.

"An Ny à. Ngày đó, tớ tận mắt nhìn thấy anh ấy đang nằm trên chiếc giường lớn của bọn tớ, người không mảnh vải, ôm lấy một người phụ nữ khác trong lòng".



An Ny sửng sốt, lúc tôi nhắn cậu ấy đưa tôi rời khỏi Bắc Kinh, tôi chỉ nói, Cảnh Niên đã lừa tôi chuyển hết 30% cổ phần của tôi trong Kiều thị cho anh ta. Tôi mỉm cười, lại chậm chạp nói tiếp:

"Tớ bất động đứng đó nhìn một hồi lâu, sau đó tớ muốn hỏi anh vì sao đối xử với tớ như vậy. Nhưng tớ chợt nhận ra, miệng tớ mấp máy từng chữ, nhưng không chữ nào phát ra âm thanh cả".

Tôi bật cười, lại cầm chai bia lên, uống thêm một ngụm. Tôi tưởng tôi đã xỉn đến bất động tại chỗ rồi chứ, nhưng lúc này, tôi lại thật tỉnh táo đi. Thứ chất lỏng có cồn kia cứ vậy mà lắp đầy dạ dày của tôi. Lòng có chút gợn sóng, tim có chút đau rát, tôi không biết từ lúc nào, nước mắt của tôi lại trực trào sẵn nơi khóe mắt, chỉ cần thêm một tia đau nhói quặng thắt cõi lòng, nó rồi sẽ không khách khí rơi mạnh khỏi khóe mắt của tôi.

"Từ đầu tớ đã bảo anh ta không đáng tin cậy".

An Ny cũng cầm chai bia lên, uống một ngụm. Chúng tôi nhìn cảnh đêm xa xa, gió lúc này thổi nhẹ qua, mang theo chút khí lạnh. Nhưng tôi lại cảm thấy đáy lòng mình nóng rực, không chút lay đọng.

"Tớ biết. Lúc đó tớ cố chấp".

"Từ lần đầu gặp Cảnh Niên, tớ biết tớ chắc chắn đã sai rồi. Nhưng tớ cố chấp".

Giờ tôi rất muốn khóc. Nhưng thật kì lạ, mắt tôi lại không có lấy một giọt nước rơi xuống. Tôi lại bất ngờ về bản thân mình, Vừa nãy tôi còn cảm giác được khóe mi của mình có chút ướt át mà? Tôi còn nghĩ, chỉ cần tôi nhắc tới cái tên kia, thì nước mắt sẽ lại đột ngột lăn dài trên má nữa chứ?

Nhưng giờ đây, khi tôi dùng thứ chất cồn kia để khiến bản thân trở nên mơ mơ hồ hồ, lòng tôi lại nhẹ nhàng như vây. Có phải, nếu tôi sớm uống thật nhiều rượu vào người, tâm của tôi cũng sẽ nên tĩnh lặng, lòng sẽ không còn thổn thức vì anh? Tôi lại cười nhẹ một cái, đáng lý tôi nên nhận ra kiến thức này sớm hơn.

"Tớ biết cậu cố chấp. Vì vậy, trong Kiều thị, tớ vẫn còn 20% cổ phần".

Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn An Ny. Cậu ấy chỉ cười, rồi nói tiếp:

"Là ba Kiều cho tớ".

Lúc này tôi nhận ra, ba tôi đã biết trước kết cục của tôi rồi.

Tôi mỉm cười, may quá. Kiều thị vẫn chưa hoàn toàn rơi vào tay Cảnh Niên.

"Cảnh Niên rất thông minh, nhưng chưa bao giờ qua mắt được ba Kiều".

An Ny cười mỉa mai, quay sang nói với tôi. Tôi bật cười, cậu ấy thật sự rất giống ba tôi. Rất nhẫn nại, nhưng cũng rất nguy hiểm. Nếu Cảnh Niên là một con sói tuyết dũng mãnh, thiện chiến, có phần độc ác. Nhưng suy cho cùng, vị vua của muôn loài, vĩnh viễn là loài sư tử. Bất động ngắm nhìn giang sơn, nhưng nếu thật nổi giận, thật sự không biết ai mới là người sức đầu mẻ trán cuối cùng. Ba tôi chính là loài sư tử đó. Còn An Ny... cậu ấy không phải là người hoạt bác, nhưng nội tâm lại không đơn giản như vậy, cậu ấy mãi mãi đứng trong bóng tối, lẳng lặng quan sát người khác.

Mà điều này, mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra...

"Tiểu Nguyệt, tớ đã hứa với ba Kiều, sẽ hậu thuẫn cho cậu cả đời này".

Quả thật lời này, An Ny đã nói vào lúc chúng tôi học lớp 7.