13
Nhưng phàm là trà xanh, đều có trong mình một loại kĩ năng.
Đó là biết nhìn người.
Sau đó dựa vào đặc điểm của từng người mà thể hiện từng giá trị cảm xúc chuẩn xác.
Lý Vọng Thư, tên cặn bã này, cũng là đại soái ca, chỉ cần ngoắc tay là có một đám con gái vây quanh.
Anh ta chủ động tìm tôi, tại sao?
Bởi vì tôi đây đã kích thích “trí tò mò” và “sự chinh phục” của anh ta, anh ta không hiểu rõ ràng lúc nhảy anh ta đã nhìn thấy sự hứng thú của tôi rồi, mà tại sao tôi không liên lạc với anh ta.
Sau nửa tiếng, tôi cũng đồng ý kết bạn.
“Chào học trưởng.”
“emo cười!”
Tôi cười nhạt, đều là hồ ly trên núi, sao còn giở trò liêu trai với tôi làm gì.
Gói biểu cảm này mà muốn tôi mở lời đây sao?
Một hồi lâu, Lý Vọng Thư thấy tôi không trả lời, chắc chắn anh ta sẽ phải chủ động.
“Vừa nãy bạn anh có gửi cho anh một ảnh chụp màn hình.”
Sau đó, Lý Vọng Thư gửi cho tôi ảnh cap đoạn “Học trưởng Lý cũng rất tốt” mà tôi trả lời hồi trước.
Xem ra bước đi này khiến tôi thất vọng rồi.
Theo ý anh ta vậy, tôi bắt đầu hèn mọn giải thích: “Bị phát hiện rồi...”
“Cái đó, không ảnh hưởng đến anh chứ, nếu có ảnh hưởng đến anh thì em sẽ xóa đi.”
Sự cống hiến quên mình của trà xanh đã làm thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của Lý Vọng Thư.
“Không cần xóa, rất hay.”
Tôi tiếp tục làm bộ.
“Thật sao?”
“Nhưng Trương Nhã Nhã không thích thế lắm...”. truyện xuyên nhanh
Lý Vọng Thư bắt đầu giả ngốc, “Có liên quan gì đến cô ta đâu?”
Có liên quan gì?
Chuyện hai chúng tôi tranh cãi vì một đàn ông là anh đã lọt vào hotsearch kia kìa, hơn nữa vòng bạn bè Trương Nhã Nhã còn đưa ra các loại ngụ ý, toàn trường đều biết hai người đang trong giai đoạn mập mờ, bây giờ còn giả vờ ngây thơ....
Chỉ là, anh ta giả ngốc, tôi đương nhiên sẽ không vạch trần.
“Bởi vì trong lớp, Trương Nhã Nhã nói em là trà xanh, mọi người đều cười nhạo em, em còn phải đi tra xem trà xanh là gì đó đấy...”
“Em rất tủi thân, em còn chưa nói chuyện với học trưởng bao giờ, ừm... sao lại trở thành trà xanh được?”
Lý Vọng Thư bắt đầu dỗ dành tôi, tôi tận dụng triệt để trà xanh.
“Em không sao, học trưởng Lý, tính khí Trương Nhã Nhã thế đây, cô ấy quá yêu anh.”
“Sau này chúng ta nên giữ khoảng cách là sẽ không sao đâu.”
Nói xong, Lý Vọng Thư bắt đầu an ủi tôi.
Nhưng những lời anh ta nói rất nhàm chán, ngược lại còn làm suy yếu sự tủi thân của tôi, vì vậy tôi gửi câu “chúc ngủ ngon” để kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
14.
Đồng thời, tôi bắt đầu tiếp tục công việc kinh doanh cũ từ con số 0, chụp ảnh, cắt video, đăng tải nội dung, điều hành tài khoản.
Biến Hứa Giảo Giảo trở thành hình tượng nữ sinh kiên cường, tự luật, chăm chỉ.
Bởi vì Hứa Giảo Giảo bây giờ vẫn phải gánh trách nhiệm, tiền học phí là do bố mẹ cô vay, cô định dùng tiền trợ cấp học tập để trả nợ.
Nhưng chi phí sinh hoạt eo hẹp phải tự mình giải quyết, vì thế kiếm tiền trở thành việc quan trọng hàng đầu.
Mặc khác, tôi đăng tải những bức ảnh đẹp trên vòng bạn bè, tạo một phong cách cho mình.
Chỉ để Lý Vọng Thư xem được.
Lý Vọng Thư cái tên vua biển này, không like một bài nào nhưng lúc nào cũng nói chuyện riêng tư với tôi.
Chẳng qua là không muốn người ta biết anh ta với tôi có liên hệ sao?
Một tuần sau đó, chúng tôi giống như lén lút yêu đương, mỗi ngày đều nói chuyện.
Nói về những chuyện hằng ngày, mật độ rất nhiều.
Đây đã đủ chưa?
Tất nhiên chưa.
Nếu như chỉ dừng ở bước nói chuyện, cái tên vua biển Lý Vọng Thư này sẽ không thử được vị ngọt, không quá 3 ngày, anh ta không thể nói chuyện được nữa rồi.
Vì vậy, tôi quyết định để mối quan hệ của chúng tôi nhanh chóng gần hơn một bước.
Tôi chọn chiều thứ 6, thời gian mà câu lạc bộ quần vợt có hoạt động.
Tôi đã chuẩn bị hai bộ quần áo với kiểu dáng khác nhau, một bộ váy hoa lãng mạn kiểu Pháp, một bộ lửng xương cá cộng thêm một quần jean ống loe gợi cảm.
Sau đó lần lượt chụp những bức ảnh theo tư thế của mấy người nổi tiếng trên mạng, gửi cho Lý Vọng Thư, “Học trưởng Lý, bộ nào đẹp hơn?”
Chưa đến 3 giây, anh ta đã đáp: “Bộ hai.”
Tôi trả lời: “ok”
Anh ta lại gửi, “Em muốn mặc cho anh xem sao?”
Tôi trả lời: “Anh đoán xem.”
Sau đó tôi không nói gì nữa.
4 giờ chiều, tôi xuất hiện trong phòng học.
Mặc bộ thứ 2 mà Lý Vọng Thư chọn, cố ý trang điểm theo phong cách hồng kông.
Lúc tôi đứng ở cửa phòng, Lý Vọng Thư đang đứng trên bục, ánh mắt dán trên người tôi, đánh giá từ trên xuống dưới.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng cong nhẹ, tự động bước qua chỗ anh ta.
Sau đó tôi cúi đầu như không có chuyện gì, lặng lẽ đi về phía sau tìm một nơi kín đáo để ngồi ở hàng cuối cùng.
Tất cả diễn ra quá nhanh nên Trương Nhã Nhã ngồi hàng đầu căn bản còn chưa kịp chú ý đến.
Chỉ là vì sự xuất hiện của tôi để lộ ra ánh mắt chán ghét mà đơn thuần.
Tôi vừa ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của Lý Vọng Thư.
“Xinh lắm.”
Tôi không trả lời.
Mà ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, ánh mắt giao với anh ta.
Sau đó nhìn anh nở nụ cười.
Ánh mắt anh ta nóng bỏng, như muốn ăn tôi.
Lúc này, tôi và Lý Vọng Thư giống như có chung một bí mật, ai cũng không nói ra, càng ở nơi công cộng có nhiều người thì sự hẹn hò bí mật này càng thêm phấn khích.
Kết thục cuộc họp tuần, Lý Vọng Thư tổng cộng nhìn tôi mấy chục lần, tôi chỉ đáp lại 2-3 lần.
Cuối cùng, anh ta không nhịn được nữa, gửi tin nhắn mới:
“Tối mai có muốn cùng đi ăn không?”
Tôi trong lòng chế giễu cười.
Người đàn ông này đã cắn câu rồi.
Cắn câu rồi thì kịch bản tiếp theo đương nhiên là dựa theo kế hoạch của tôi mà đẩy rồi.
15.
Lý Vọng Thư cắn câu của tôi nên tự nhiên bỏ qua liên lạc với Trương Nhã Nhã.
Dần dần cô ta phát hiện có gì đó không đúng.
Cũng không còn đi đi lại lại trong phòng như trước.
Có một hôm tôi đi đánh răng, cố ý để điện thoại trên bàn, màn hình vẫn đang ở cuộc trò chuyện, không khóa màn hình lại.
Đợi khi tôi quay về, Trương Nhã Nhã đang động vào điện thoại của tôi, cô ta điên khùng trong phòng, tức giận nhìn tôi.
Mấy người bên cạnh không dám bước lên.
Tôi làm bộ không thấy, cứ thế bước vào, Trương Nhã Nhã trực tiếp ném điện thoại về phía tôi, điện thoại rơi xuống vỡ tan.
Cô ta gằn giọng hét lên: “Đồ chó đ.ẻ nhà mày! Mày câu dẫn đàn ông đến nghiện rồi đúng không?”
Tôi giống như tên cặn bã, hỏi: “Cô xem lén điện thoại của tôi?”
“Tao xem điện thoại của mày đấy thì sao? Điện thoại của tiện nhân thì không thể xem à?”
Tôi không tiếp tục tranh cãi nữa mà đột nhiên cười, ngữ khí có phần tàn nhẫn: “Vậy cô xem được gì rồi?”
“Là Lý Vọng Thư mỗi ngày đều chào buổi sáng, chúc ngủ ngon với tôi, hay là sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ?”
“Hay là anh ta nói với tôi – Giảo Giảo, làm bạn gái anh đi?”
Nói xong, tôi nở nụ cười vô hại với cô ta.
Cố ý nhắc đến người khác.
“Trương Nhã Nhã, cô dàn xếp được mối quan hệ trong trường thì có sao? Cô không dàn xếp được quan hệ với Lý Vọng Thư!”
“Bác cô là viện trưởng thì sao? Viện trưởng thì có thể giúp cô theo đuổi Lý Vọng Thư sao?”
“Xem ra, hình như cô thua rồi!”
Cô ta kinh ngạc nhìn tôi, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Hứa Giảo Giảo, mày giả bộ ít thôi, Lý Vọng Thư hỏi mày chẳng qua chỉ là trêu đùa thôi!”
“Tao còn chưa thua.”
Vừa nói cô ta vừa lao lên muốn đánh tôi, nhưng mấy người bên cạnh sợ cô ta sẽ bị tôi đá như lần trước, nên sống chết kéo chặt cô ta lại.
Cô ta chỉ có thể hét lên với tôi: “Con ngu ngốc, mày còn dám coi thường mối quan hệ nhà tao, tao thấy mày chán sống rồi!”
“Hứa Giảo Giảo, nhà mày nghèo như thế, để tao xem xem mày sao sống sót được trong cái trường này.”
Nói xong cô ta hét lớn với mấy người bên cạnh: “Buông tay! Có ngu không hả!”
Mấy nữ sinh đó bị mắng không ngừng xấu hổ, chỉ có thể buông tay, đứng sang một bên.
Tôi chậm rãi bước lên về phía Trương Nhã Nhã, lấy ngón tay nghịch tóc cô ta.
Trong mắt hiện rõ sự kinh thường vô hạn, khẽ thì thầm vào tai cô ta:
“Bác cô là cái thá gì chứ?”
“Có thể làm gì được tôi?”
“Vọng Thư sẽ giúp tôi giải quyết!”
Trương Nhã Nhã cô là cái thá gì chứ?
Điều tôi muốn là kéo cả thế lực sau lưng cô cùng ngã xuống.
Cái gì mà chủ nhiệm lớp cấp 3, cái gì mà bác viện trưởng, tôi đều không tha cho một ai.
Trương Nhã Nhã nghe xong thì tức điên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hứa Giảo Giảo, mày ch.ết chắc rồi!”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho bác cô ta, Viện trưởng Trương.
Hôm sau, học viện đăng một thông báo mới.