Bậc Thầy Thẻ Sao

Chương 107




Đường Mục Châu cùng Tạ Minh Triết vừa ăn vừa nói chuyện, hai người nói nhiều đến mức không hết đề tài, bất tri bất giác cư nhiên hàn huyên vài tiếng đồng hồ. Tạ Minh Triết kinh giác thời gian đã tới 11 giờ 30, lập tức dừng đối thoại, nói: “Sư huynh em cần phải trở về, 12 giờ ký túc xá đóng cửa!”

Làm học sinh tốt nghiệp Đế đô đại học, Đường Mục Châu đương nhiên biết quy củ trường học, đứng lên nói: “Anh đưa em về.” Thấy Tạ Minh Triết muốn cự tuyệt, Đường Mục Châu liền bổ sung nói: “Đã trễ thế này, một người em trở về anh không yên tâm, anh đưa em trở về trường học.”

Sư huynh khăng khăng muốn đưa, Tạ Minh Triết cũng không lại chối từ, dứt khoát gật gật đầu, đi theo sư huynh lên xe.

Nguyên nhân đại khái là thời gian quá muộn, hai người dọc theo đường đi cũng không gặp được bất luận phóng viên paparazzi gì, Đường Mục Châu thực thuận lợi đem sư đệ đưa về cửa sau trường học. Tạ Minh Triết xuống xe, xoay người hướng hắn vẫy vẫy tay: “Cảm ơn sư huynh!”

Trong mắt Đường Mục Châu tràn đầy ý cười: “Không cần khách khí. Mau trở về đi thôi, miễn cho bị quản lý ký túc ngăn lại.”

Tạ Minh Triết gật gật đầu, nhanh chóng lắc mình đi vào cửa sau, một đường hướng ký túc xá chạy như điên.

Nhìn cậu bay nhanh mà chạy vào trường học, ý cười trên khóe môi Đường Mục Châu càng sâu —— gia hỏa này thật đúng là sức sống mười phần, cũng không biết vì cái gì, mỗi lần cùng cậu ở bên nhau, đều sẽ bị cảm xúc của cậu cảm nhiễm, tâm tình theo đó vui sướng lên.

Đường Mục Châu vẫn luôn nhìn theo bóng dáng tiểu sư đệ, thẳng đến thân ảnh đối phương chạy như bay hoàn toàn biến mất ở dưới đèn đường, hắn mới thu hồi tươi cười, phát động xe quay trở về câu lạc bộ Phong Hoa.

Chế độ quản lý ký túc xá Đế đô đại học tương đương nghiêm khắc, mỗi 12 giờ đêm sẽ đúng giờ gác cổng, nếu có học sinh trở về trễ thời gian gác cổng, nhất định phải đi trung tâm quản lý ký túc đăng ký kỹ càng tỉ mỉ nguyên nhân ra ngoài về trễ. Quy định như vậy là vì tránh cho bọn học sinh tuổi trẻ xúc động ở bên ngoài chơi đến quá điên, ra cái gì ngoài ý muốn cũng không công đạo tốt cùng gia trưởng. Về số lần về trễ vượt qua ba lần còn phải trình báo cùng trường học, đặc biệt phiền toái.

Tạ Minh Triết ghét nhất phiền toái, cho nên có thể trước khi gác cổng trở về đương nhiên càng tốt.

Hắn dùng tốc độ thi chạy trăm mét một đường chạy như bay trở về ký túc xá, cuối cùng thở hồng hộc mà chạy về dưới ký túc xá. Vừa thấy thời gian là 23:58, Tạ Minh Triết rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hướng dì quản lý ký túc lễ phép mà mỉm cười một chút, làm bộ thực bình tĩnh mà đi vào tòa nhà tân sinh ký túc xá.

23:58, khoảng cách thời gian gác cổng chỉ kém 2 phút.

May mắn Đường Mục Châu tự mình đưa cậu về trường học, mà thể lực của cậu cũng là đủ tốt, từ cửa sau trường học đến khu ký túc xá một khắc không ngừng chân chạy như điên; lộ trình xa như vậy, cư nhiên vài phút liền chạy tới, đuổi trở về trước gác cổng, thật là sợ bóng sợ gió một hồi.

Tạ Minh Triết xoa xoa mồ hôi trên trán, dựa vào ven tường điều chỉnh hô hấp.

Đúng lúc này, lại một cái đồng học cùng thời gian bước nhanh vào tòa nhà ký túc xá.

Loading...

Đối phương trên thân mặc quần dài, cái bóng dưới đất vừa thẳng vừa dài, trên đầu của hắn thắt bím tóc lưu loát, nhưng xem hình thể lại là rõ ràng nam sinh…… Tạ Minh Triết nao nao, tổng cảm thấy bóng dáng người này phá lệ quen thuộc.

Thẳng đến đối phương đi vào tòa nhà, ánh mắt hai người va chạm.

—— cư nhiên là Tần Hiên, bạn cùng phòng thần bí đã biến mất vài ngày.

Không nghĩ tới thời gian hai người trở về, cơ hồ khi Tần Hiên đi vào ký túc xá một khắc, cửa phía sau hắn đã bị đóng lại.

Thanh âm đại môn đóng cửa, tiếng vọng ở trong đêm tối phá lệ rõ ràng bên tai hai người, hai người ở trong đại sảnh đối diện hai mặt nhìn nhau. Tạ Minh Triết sờ sờ mũi, tìm kiếm đề tài đánh vỡ xấu hổ làm người trầm mặc: “Khụ, Tần Hiên sao trễ như vậy cậu mới trở về?”

Tần Hiên nhàn nhạt nói: “Ừ, cậu cũng vừa trở về sao?”

Tạ Minh Triết cười gượng nói: “Tôi đi ra ngoài ăn cơm, may mắn đuổi trở về trước 12 giờ.”

Hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, một trước một sau trở về ký túc xá, đêm khuya trống trải hàng hiên chỉ còn tiếng bước chân bọn họ.

Tạ Minh Triết chủ động mở cửa đi vào trước cửa ký túc xá, mở ra đèn ký túc xá, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống lúc này cậu mới thấy rõ mặt Tần Hiên—— bạn cùng phòng nhìn qua bộ dáng thực mỏi mệt, mày hơi hơi nhăn, dưới hốc mắt quầng thâm mắt rõ ràng.

Nhớ rõ lúc ấy Tần Hiên nói muốn xin nghỉ ba ngày, kết quả lại một vòng lúc sau mới trở về, Tạ Minh Triết liền quan tâm hai câu: “Sự tình nhà cậu, xử lý tốt chưa?”

Tần Hiên nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, ngữ khí bình đạm: “Ông nội qua đời, tôi tham gia xong lễ tang mới trở về.”

Tạ Minh Triết giật mình: “Tôi không biết an ủi người, cậu…… Cậu đừng quá khổ sở.”

An ủi như này xác thật có chút không xong. Tần Hiên xem bộ dáng sốt ruột của cậu, nhẹ nhàng trừu trừu khóe miệng, nói: “Không cần an ủi, ông nội của tôi đã hơn một trăm tuổi, mấy năm nay vẫn luôn ở tại bệnh viện dựa vào thuốc kéo dài mạng sống; lần này đi rất an tường, với ông mà nói, có lẽ là một loại giải thoát.”

Tạ Minh Triết gật gật đầu nói: “Ừm, lão nhân gia nhất định sẽ an giấc ngàn thu.” Cậu không có thân nhân, vô pháp thể hội loại nỗi đau mất người thân này, không biết nên an ủi bạn cùng phòng như thế nào, hơn nữa bạn cùng phòng tựa hồ thật sự không cần an ủi.

Vì thế Tạ Minh Triết cơ trí mà nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước thời điểm đi học giáo sư Trần điểm danh cậu, tôi nói với thầy nhà cậu có việc xin nghỉ, thầy kêu cậu sau khi trở về tự mình giải thích với thầy đó.”

Tần Hiên: “……”

Giáo sư Trần đầu tóc hoa râm, còn giữ râu bạc thật dài, là quái nhân có tiếng. Hắn bác học đa tài, ở giới mỹ thuật cũng rất có danh khí, chỉ là thời điểm đi học vô cùng nghiêm túc, thường xuyên điểm danh học sinh trả lời vấn đề, nếu như đồng học bị điểm đến vừa lúc trốn học, hắn sẽ trực tiếp cho vị đồng học này học kỳ sau trùng tu chương trình học của hắn. Học sinh Mỹ thuật hệ đều rất sợ hắn, rất nhiều người lén đều kêu hắn lão quái nhân.

Tần Hiên xin nghỉ mấy ngày nay vừa lúc xui xẻo mà bị giáo sư Trần điểm danh, còn hảo Tạ Minh Triết lập tức giải thích bạn cùng phòng là trong nhà có việc xin nghỉ. Bất quá, giáo sư Trần hiển nhiên không tin, rốt cuộc học sinh trốn học cũng thường xuyên dùng các loại “Sinh bệnh xin nghỉ” , “Trong nhà có việc” lấy cớ qua loa lấy lệ, cho nên hắn yêu cầu Tần Hiên cầm giấy xin phép nghỉ đi tìm hắn.

Tạ Minh Triết nói: “Yên tâm, cậu có phê giấy xin phép nghỉ của trường học, hắn sẽ không làm khó dễ đâu. Mặt khác, hắn còn bố trí một phần bài tập ngoài giờ học, làm sở hữu học sinh vẽ một bức tranh, màu sắc chỉ có thể dùng màu xanh lục; yêu cầu dùng màu xanh lục bất đồng vẽ ra trình tự cảm cùng ý mới. Lần tác nghiệp này sẽ ấn tỉ lệ đầy 10 điểm đánh giá nhập vào kiểm tra cuối kỳ, thứ tư tuần sau giao, tôi còn chưa có vẽ xong đâu.”

Nói tới đây Tạ Minh Triết cũng có chút phát sầu, chỉ dùng màu xanh lục vẽ ra một bức tranh có ý mới, nhưng không dễ dàng như vậy. Bức tranh này ở trong đánh giá kiểm tra cuối kỳ tính 10 điểm, cậu ít nhất muốn bắt 7 điểm trở lên, bằng không cuối kỳ khảo thí áp lực rất lớn.

Theo các học trưởng học tỷ nói, người rớt môn học này của giáo sư Trần trùng tu đặc biệt nhiều, lão quái nhân chấm điểm quả thực là tùy tâm sở dục, ai cũng không biết hắn thích phong cách gì, Tạ Minh Triết trong lòng cũng không biết.

Tần Hiên hỏi: “Nội dung không có yêu cầu, chỉ là hạn chế sắc thái dùng màu xanh lục, phải không?”

Tạ Minh Triết nói: “Đúng, các loại thiển lục, thâm lục, xanh sẫm đều có thể tùy tiện phối hợp, màu xanh lục hệ là được, không thể xuất hiện màu sắc khác.”

“Tôi hiểu được. Các chương trình học khác còn có tác nghiệp sao?”

“Khác khóa cũng chưa tác nghiệp, chỉ có này là tuần sau giao.”

Tần Hiên gật gật đầu: “Cảm ơn. Trước tiên ngủ đi, ngủ ngon.”

Bạn cùng phòng xoay người trở về phòng ngủ chính mình, Tạ Minh Triết cũng trở về ký túc xá tắm rửa ngủ.

Gần nhất rất vội, không nói đến chương trình học của trường càng ngày càng nhiều, cậu còn phải cho vẽ thẻ nhân vật chính mình, vẽ quỷ bài cho Tiểu Kha, nghĩ lại vẽ cảnh tượng cho câu lạc bộ Niết Bàn, cùng với đáp ứng nhân vật đồ cho sư huynh …… Thật là có tám tay đều không đủ dùng.

***

Sau khi Tạ Minh Triết trọng sinh dưỡng thành làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp, mỗi ngày buổi sáng 7 giờ đúng giờ rời giường, chẳng sợ cuối tuần cũng không ngủ lười.

Hôm nay là chủ nhật, sau khi cậu rời giường rửa mặt xong đi vào phòng khách, ngoài ý muốn thấy Tần Hiên ở trên ban công phòng khách dựng lên giá vẽ, đang vẽ bố trí tác nghiệp giáo sư Trần, khi Tạ Minh Triết đi ngang qua liền tò mò mà nhìn nhìn.

Thời điểm Tần Hiên vẽ tranh thủ pháp cùng Tạ Minh Triết không giống nhau. Tỷ như vẽ một quả táo, Tạ Minh Triết sẽ vẽ tốt hình dáng trước, tận lực vẽ đến tinh tế, hoàn chỉnh; sau đó ở trong hình dáng tô lên màu sắc, chẳng sợ không tô màu cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra cậu vẽ chính là quả táo. Nhưng bản nháp Tần Hiên vẽ kia quả thực chính là “Ý thức lưu”, bạn căn bản nhìn không ra hắn vẽ chính là quả táo, quả quýt, lê, hay đơn thuần chỉ là một vòng tròn?

Hắn vẽ sơ đồ phác thảo giống như thư pháp gia cuồng thảo, trên trang giấy che kín đường cong hỗn độn, Tạ Minh Triết đứng ở phía sau hắn nhìn nửa ngày, vẫn không hiểu được hắn muốn vẽ cái quỷ gì.

Bất quá, đang vẽ loạn đường cong thần sắc Tần Hiên lại cực kỳ nghiêm túc. Ngày thường nam sinh lạnh băng, nghiêm túc khi đang nhìn chính mình vẽ khó được lộ ra một tia thần sắc nhu hòa.

Sáng sớm ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa bao phủ ở trên người hắn, từ bên mặt nhìn qua, kỳ thật ngũ quan Tần Hiên phi thường anh tuấn. Giống nam nhân thắt bím tóc sẽ có vẻ thực nương (ẻo lả), nhưng khí tràng Tần Hiên lại hoàn toàn giữ được ở kiểu tóc này, một chút cũng không nương, ngược lại nhiều chút khí chất độc đáo của nghệ thuật gia.

Sáng sớm, dưới ánh mặt trời, thiếu niên nghiêm túc vẽ tranh, cảnh tượng này thật như đoạn ngắn phim điện ảnh văn nghệ ……

Nhưng mà hình ảnh tốt đẹp thực nhanh đã bị đánh vỡ, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thùng thùng: “A Triết cậu đi lên không, đi ăn cơm sáng đi!”

Cửa mở ra, Dụ Kha liền trực tiếp đẩy cửa vào được, mấy ngày hôm trước hai người cùng nhau ăn cơm sáng Dụ Kha cũng trực tiếp xuống lầu đến ký túc xá kêu Tạ Minh Triết. Chỉ là không nghĩ tới hôm nay trong ký túc xá nhiều thêm một cá nhân. Bởi vì thanh âm hắn quá lớn, làm ồn tới Tần Hiên, người sau rất không vui mà nhíu nhíu mày, khi quay đầu lại ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm giống như muốn đục trên mặt Dụ Kha ra thành cái động.

Dụ Kha bị hắn trừng, lập tức cứng người tại chỗ, giống như bị ấn chú định thân.

Tạ Minh Triết dở khóc dở cười, nhanh chóng đi qua đi ngăn trở Dụ Kha, nói: “Tần Hiên vẽ tranh, đừng quấy rầy hắn.”

Dụ Kha phục hồi tinh thần lại, lòng bàn chân như bôi dầu xoay người: “Tôi ở cửa chờ cậu!”

Chờ Dụ Kha đi rồi, Tạ Minh Triết mới xấu hổ mà cười cười, nói: “Tiểu Kha không biết cậu trở về, có phải hay không đánh gãy linh cảm của cậu?”

Tần Hiên nhàn nhạt nói: “Không quan hệ.”

Tạ Minh Triết nói: “Tôi đây trước đi xuống lầu ăn cơm, cậu chậm rãi vẽ.”

Cậu thay đổi quần áo ra cửa, Dụ Kha đang ở cửa chờ, thấy Tạ Minh Triết ra, vội vàng đem cậu kéo đến bên cạnh, thò qua tới nhỏ giọng nói; “Bạn cùng phòng của cậu thật đáng sợ, cậu cùng hắn ở cùng một chỗ có quen không? Nếu không cậu xin đổi ký túc xá, dọn lại đây cùng tôi ở đi! Nam sinh chúng ta chuyên nghiệp là số lẻ, số của tôi là một cái cuối cùng, vừa lúc một người ở, một gian phòng ngủ khác trống.”

“Này không tốt lắm đâu?” Tạ Minh Triết tuy rằng không quen cùng người như Tần Hiên ở chung, nhưng đột nhiên xin đổi ký túc xá, không có lý do hợp lý trường học cũng sẽ không phê chuẩn. Tổng không thể nói, bạn cùng phòng không cùng em cùng nhau chơi game, em muốn đổi đi theo Dụ Kha chơi game?

“Dù sao…… Tôi cảm thấy hắn quái quái.” Dụ Kha nhớ tới ánh mắt sắc bén vừa rồi, lòng còn sợ hãi.

“Hắn tương đối lãnh đạm, nhưng người cũng không xấu, vừa rồi trừng cậu là bởi vì cậu quấy rầy đến hắn vẽ tranh. Cậu không thích hắn mà nói, về sau tìm tôi trực tiếp gửi tin, ít tới ký túc xá của tôi là được.” Tạ Minh Triết không tiếp tục cái đề tài này, nói, “Đi ăn cơm trước.”

“Ừ.” Dụ Kha cũng không tiếp tục nói Tần Hiên, hưng phấn nói, “Đúng rồi, mũ giáp định chế ở khen thưởng tân sinh tái quán quân thật sự dùng siêu tốt. Tối hôm qua tôi dùng nó đăng nhập vào game, cảm giác hình ảnh rõ ràng hơn nhiều, đi đấu trường đánh vị trí, một hơi đánh mười thắng liên tiếp.”

“Phải không?” Tạ Minh Triết mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có mũ giáp mới, cậu chạy nhanh đem sở hữu quỷ bài đều luyện thành thục, Đỗ Lệ Nương cùng Ngụy Chinh cậu còn chưa từng dùng quá đi?”

“Biết, kế tiếp tôi liền luyện tập trọng điểm mang thẻ trị liệu hậu kỳ đấu pháp!”

Hai người một bên nói một bên đi vào nhà ăn trường học ăn cơm sáng.

Sáng sớm cuối tuần, rất nhiều đồng học ngủ nướng, người ở nhà ăn thật ra không nhiều lắm. Ngẫu nhiên có đồng học đi ngang qua, thấy Dụ Kha ánh mắt tò mò —— tân sinh tái Dụ Kha bắt lấy quán quân, ra hết nổi bật, hiện tại đã là cái tiểu danh nhân.

Dụ Kha bị vây xem không quá tự tại, lôi kéo Tạ Minh Triết đến góc ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua có quản lý câu lạc bộ Quỷ Ngục tìm tôi, bảo tôi gia nhập Quỷ Ngục làm luyện tập sinh, tôi cự tuyệt.”

Tạ Minh Triết đã sớm liệu đến điểm này: “Cậu dùng quỷ bài khẳng định sẽ khiến cho Quỷ Ngục chú ý, cậu chưa nói quỷ bài là ai làm đi?”

Dụ Kha lập tức bảo đảm: “Tôi nói cũng chưa nói! Bất quá, tôi cảm thấy bọn họ thực nhanh liền sẽ đoán được, rốt cuộc tài khoản Kha Tiểu Kha của tôi ở hiệp hội Niết Bàn, gần nhất Chú Béo lại hot như vậy, hơi liên tưởng một chút, rất dễ dàng nghĩ đến tôi gia nhập Niết Bàn.”

Tạ Minh Triết cười nói; “Bị đoán được cũng không quan hệ, trong set thẻ của cậu Ngụy Chinh cùng Đỗ Lệ Nương đều là thẻ mới chưa cho hấp thụ ánh sáng; chiến thuật quay chung quanh hai tấm thẻ này cùng Hắc Vô Thường bạo đánh dấu đấu pháp hoàn toàn bất đồng, cậu có thể luyện lại luyện. Về sau, tôi còn sẽ tiếp tục làm thẻ mới cho cậu, hơn nữa tối hôm qua tôi lại có một ít ý nghĩ, tính toán chế tạo một thẻ cảnh tượng thích hợp để quỷ bài ám sát cho cậu.”

Dụ Kha trừng lớn đôi mắt: “Cậu còn phải làm thẻ cảnh tượng?”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm, mỗi nhà câu lạc bộ đều sẽ có đồ sân nhà am hiểu, Niết Bàn chúng ta cũng không thể quá keo kiệt, luôn dùng bản đồ người khác. Làm tấm cảnh tượng đồ thứ nhất cho cậu tôi đã nghĩ kỹ giả thiết rồi, tên là —— Huyết trì địa ngục.”

Huyết trì địa ngục, thẻ cảnh tượng hệ hắc ám, có thể cho hiện trường thi đấu biến thành từ máu tươi phô thành địa ngục khủng bố, sở hữu thẻ bài bước vào Huyết trì địa ngục đều sẽ gặp khổ hình, mỗi giây đại lượng rớt máu. Hơn nữa, sở hữu thẻ bài ở cảnh tượng địa ngục cấm sống lại, miễn cho thời khắc mấu chốt thẻ khống chế của đối thủ sống lại tới đánh một đợt phản khống.

Ý tưởng của Tạ Minh Triết là, cảnh tượng đại lượng rớt máu có thể nhanh chóng đè thấp lượng máu thẻ bài, để Nhiếp Tiểu Thiến cùng Hắc Vô Thường của Tiểu Kha hoàn thành thu hoạch, bổ sung thương tổn set thẻ không đủ, lấy nhanh đánh nhanh.

Này chỉ là thẻ cảnh tượng thứ nhất cậu nghĩ tới, cụ thể nên vẽ như thế nào cậu còn không có xác định.

Mặt cảnh tượng khác cũng có rất nhiều ý nghĩ, chẳng qua gần đây bận quá, lấy không ra thời gian đi vẽ cảnh tượng lớn phức tạp, nếu có thể tìm được trợ thủ lợi hại thì tốt rồi, đặc biệt là loại họa sĩ vẽ cảnh tượng rất lợi hại này.

Tạ Minh Triết ở thế giới này là cô nhi, tuy rằng từ nhỏ học tập mỹ thuật, nhưng đa phần đều là tự học, khi còn nhỏ không có tiền mời lão sư chuyên nghiệp, kiến thức cơ bản cũng không tính đặc biệt vững chắc. Vẽ nhân vật thì là sở trường của cậu, chính là vẽ cảnh tượng lớn, này lại là điểm yếu của cậu.

Yêu cầu cảnh tượng đồ suy xét quá nhiều chi tiết, thiết kế cảnh tượng đối với không gian cảm yêu cầu cũng tương đối cao, ở trên mặt phẳng bản vẽ vẽ ra cảnh tượng, hiệu quả sau khi phóng đại 3D không nhất định tốt. Trình độ trước mắt của Tạ Minh Triết, còn vô pháp vẽ độc lập hoàn thành cảnh tượng lớn.

Đây là lĩnh vực vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù ở thời đại địa cầu, nhà thiết kế cảnh tượng game cũng là nhân tài khó gặp.

Chuyện này cũng không sốt ruột, Tạ Minh Triết nghĩ, không bằng ở học viện mỹ thuật tìm xem xem; nếu vững chắc, đồng học sẽ vẽ cảnh tượng lớn, có thể mời đến câu lạc bộ Niết Bàn làm nhà thiết kế lâu dài.

Mà phương diện tìm kiếm nhân tài này, có cái con đường thiệt đơn giản tiện lợi—— viện triển lãm tranh.

Mỗi năm một tháng sau khai giảng học viện Mỹ thuật, đều sẽ tổ chức một lần triển lãm tranh cung đình, tân sinh đồng học cùng cao niên cấp đều có thể tham gia, đem tác phẩm tự nhận là ưu tú nhất đưa đi nhà triển lãm, quá một phen mở triển lãm tranh.

Cao thủ trong học viện triển lãm tranh nhiều như mây, có lẽ có thể từ đó tìm được nhân tài vẽ cảnh tượng.

Dù sao khai giảng đã ba vòng, sau thứ bảy, trong nhà triển lãm học viện liền sẽ chính thức mở ra, Tạ Minh Triết quyết định đến lúc đó đem anh Trần cũng kêu lên đi gặp, nói không chừng thật có thể phát hiện một vị trợ thủ!