Bậc Thầy Phản Diện

Quyển 1 - Chương 22




Nàng vừa nói hết lời, thanh âm sang sảng của Nhạc Bất Quần vang lên: "Sư thái quá khen! Dâm tặc này như chó thèm…, tất nhiên nấn ná ở lại kỹ viện. Chúng ta vừa lấy lui làm tiến, thả dây dài là câu được cá lớn.Nhưng là con cá lần này không chỉ là dâm ngư mà còn có tịch tà kiếm phổ!"

Định Dật sư thái hai tay làm chữ thập: "Nhạc chưởng môn, cho dù được kiếm phổ thì vẫn nên đưa trả Thiếu Lâm Tự. Việc này bần ni không dám tự tác chủ trương."

Nhạc Bất Quần thần sắc như thường: "Sư thái nói đúng, Nhạc mỗ đương nhiên nghe theo."

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Đỗ Dự, khẽ nói: "Không hổ là khí tượng lang cố quyến cuồng họa hại võ lâm, giảo trá đa mưu, Nhạc mỗ gần như bị ngươi lừa rồi. Nếu như ngươi không phải bị Điền Bá Quang dùng Nghi Lâm ép buộc thì ta thật không biết kiếm phổ chúng ta tranh đoạt hôm nay lại là hàng giả! Đáng tiếc ta hôm nay tự tay xử quyết phản đồ kính mắt nam, hắn không ngờ chết oan vì kiếm phổ giả. Loại như ngươi sao có thể tha được chứ?"

Đỗ Dự ngấm ngầm kinh hãi, Nhạc Bất Quần này vì cướp đoạt kiếm phổ không ngờ giết chết kính mắt nam. Dù cho kính mắt nam có kết cục như vậy là vì hắn muốn hại mình, bị mình giá họa lại nhưng cứ nghĩ đến việc một kẻ mạo hiểm chết, hắn không khỏi tiếc thương.

Định Dật sư thái nhìn Nghi Lâm trong lòng Đỗ Dự, nói: "Tuy kẻ này gian xảo nhưng ba phen bốn lượt bảo vệ Nghi Lâm, lại ngầm thông báo ta ngươi tới cứu người, cũng tính là bảo vệ danh dự phái Hằng Sơn ta. Nhạc chưởng môn, chúng ta giết Điền Bá Quang trước, lấy kiếm phổ rồi xem xử lý kẻ này như nào."

Nhạc Bất Quần nói: "Như sư thái nói, vẫn là kiếm phổ, không, giết Điền Bá Quang cần gấp."

Đồng khổng Điền Bá Quang rụt nhỏ, lúc này hắn đối mặt với hai cao thủ Nhạc Bất Quần và Định Dật sư thái, còn bị ép trong căn phòng hẹp, quả thật là lên trời không đường.

Hắn dật Nghi Lâm từ lòng Đỗ Dự quát: "Định Dật lão ni cô, nếu ngươi dám tiến lên một bước thì ta mổ đồ đệ bảo bối của ngươi!"

Định Dật sư thái còn đang sợ ném chuột vỡ bình do dự thì Nhạc Bất Quần cười dài: "Đệ tử chính đạo ta sao có thể ham sống sợ chết chứ? Nếu không trừ được ngươi thì giang hồ không yên, xem kiếm!"

Hắn không ngờ không để ý chút nào đến sống chết của Nghi Lâm, mạnh mẽ ra tay, kiếm vạch ra kiếm khí như muốn cùng lúc chém đôi Điền Bá Quang và Nghi Lâm!

Định Dật khẩn trương đánh ra một chưởng: "Nhạc chưởng môn, đừng làm càn, đệ tử Nghi Lâm của ta…"

Kết quả là Điền Bá Quang thấy chiến thuật con tin vô hiệu với Nhạc Bất Quần liền nhảy vọt qua cái động Sử Quốc Lương tạo ra ban người đồng thời hét: "Miễn bồi!"

Định Dật sư thái một chưởng bổ xuống làm lệch đường kiếm của Nhạc Bất Quần nhưng kiếm này đã thấp sắp đâm thủng Nghi Lâm! Trong mắt Nhạc Bất Quần ẩn ẩn lóe lên tia ngoan độc!

Đỗ Dự vội vàng suy nghĩ nhanh chóng hiểu ra dã tâm của Nhạc Bất Quần! Lần này, Nhạc Bất Quần và Định Dật sư thái cùng đến nhưng không có Lệnh Hồ Xung và đông đảo nữ đệ tử phái Hằng Sơn, xem ra Nhạc Bất Quần có ý độc chiếm kiếm phổ! Hắn không chỉ muốn giết Điền Bá Quang còn muốn giết chính mình, giết Nghi Lâm, giết Định Dật! Những đệ tử này không đến quá nửa là vì Nhạc Bất Quần nghe thấy kiếm phổ là thương lượng với Định Dật, bảo chỉ hai người họ tiến đến để tránh đánh rắn động cỏ mà người biết càng ít càng có lợi cho hắn. Lần này hắn muốn ra vẻ lỡ tay để giết nhân chứng đầu tiền - Nghi Lâm!

Đỗ Dự hơi cắn răng, ghé đến trước che cho Nghi Lâm! Hắn bị một kiếm của Nhạc Bất Quần đâm thủng lồng ngực!

"Ngươi bị Hoa Sơn kiếm pháp của Nhạc Bất Quần đánh trúng điểm yếu, giảm 120 điểm sinh mạng. Điểm sinh mạng của ngươi chỉ có 40 điểm, hiện tại điểm sinh mạng là -80 điểm. Nhưng do kẻ mạo hiểm có cơ chế bảo hộ, khi lần đầu chịu công kích dù vết thương nặng như nào cũng tiến vào trạng thái bảo vệ gần chết. Hiện tại điểm sinh mạng của ngươi là 1 điểm."

Đỗ Dự vừa dạo quỷ môn quan một vòng, mồ hôi đầm đìa chảy ngã quỵ xuống đất. Nghi Lâm khóc lóc ôm chặt lấy Đỗ Dự.

Định Dật một chưởng hất văng kiếm của Nhạc Bất Quần hừ lạnh nói: "Nhạc chưởng môn, ngươi định giết Điền Bá Quang hay Nghi Lâm vậy?"

Nhạc Bất Quần khẽ cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, Nhạc mỗ lỡ tay! Hiện tại chúng ta đuổi ác tặc kia!"

Vừa nói hắn đã nhanh chóng đuổi theo Điền Bá Quang, hắn cũng sợ bị Điền Bá Quang chạy mất.

Định Dật sư thái hừ lạnh một tiếng, liếc Nghi Lâm nói: "Bôi dược!" Sau đó theo Nhạc Bất Quần đuổi ra.

Nghi Lâm vội vàng dùng dược cứu trị cho Đỗ Dự. Đỗ Dự lòng đầy đắng chát, Nhạc Bất Quần một kiếm không ngờ đâm quá điểm sinh mạng của hắn, lần này có thể nói là nhặt về một mạng từ tay tử thần. Đỗ Dự biết lúc này là thời khắc sinh tử, nếu còn không đi thì dù Nhạc Bất Quần hay Điền Bá Quang trở lại, hai người đều khó thoát chết nên hắn bảo Nghi Lâm dìu chính mình mau chóng rời đi.

Nghi Lâm lúc này mắt đẹp vũ mị, lồng ngực dán chặt lên người Đỗ Dự, nàng cảm thấy thân thể như nóng bừng từng luồng lửa, chỉ có thể áp sát Đỗ Dự mới giảm nhiệt được: "Vì sao phải đi? Có sư phụ thì Điền Bá Quang chỉ có thể chạy trốn thôi."

Đỗ Dự nhất thời không nói, sao có thể giải thích với nữ ni mỹ lệ thuần khiết này về giang hồ hiểm ác, đạo lý lòng người khó dò chứ? Định Dật sư thái tuy là cao thủ có số có má nhưng trước mặt Nhạc Bất Quần, dù là võ công hay tâm cơ đều kém quá xa. Đỗ Dự có thể chắc chắn không đến ba khắc, Nhạc Bất Quần kẻ này sẽ giết cả Điền Bá Quang và Định Dật sư thái, đồng thời làm giả hiện trường Định Dật sư thái bị Điền Bá Quang ám toán, sau đó quay lại giết chính mình và Nghi Lâm!

Đỗ Dự lạnh lùng nói: "Ngươi không cần biết, tóm lại nếu không đi nhanh thì tính mạng chúng ta đều bỏ lại ở đây!"

Nghi Lâm nhớ đến gương mặt cương nghị nghiêm chính của Định Dật sư thái, chột dạ nói: "Vậy ta đỡ ngươi đi."

Đỗ Dự lúc này tiến vào trạng thái gần chết, may mắn có thiên hương đoạn tục cao theem vào Đại Bi chú của Nghi Lâm chậm chạp hồi máu, điểm sinh mạng của hắn dần dâng lên. Dù cho tốc độ chậm nhưng vẫn tốt hơn dậm chân tại chỗ.

Hai người dìu nhau từng bước ra khỏi cửa phòng. Đỗ Dự vừa thoát khỏi trạng thái gần chết, khôi phục năng lực hành động lập tức ôm lấy Nghi Lâm, trong tiếng kinh hô của tiểu mỹ nhân dùng vạn lý độc hành mau chóng chạy biến.

Hắn biết lúc này tình thế hung hiểm, thật sự là đối mặt sinh tử, biện pháp duy nhất là chạy càng xa càng tốt.

Nghi Lâm tuy biết bỏ sư phụ mà chạy rất không ổn nhưng thân thể nàng không ngừng phát nóng, nhãn thần mông lung nhìn vào tình ca ca, liên tục dùng thân thể hấp dẫn của mình ma xát lên người Đỗ Dự làm hắn rên sướng không thôi. Nếu như không phải lúc này không được thì hắn thật muốn trừng trị nàng ngay tại chỗ.

Nhưng quả là sợ cái gì thì cái đó đến, Đỗ Dự vừa mới chạy được gần dặm tiến vào một rừng cây thì thấy một trung niên kiếm khách dưới ánh trăng từ từ đến. Hắn một bộ hạo nhiên chính khí, tay trái nắm cà sa, tay phải cầm trường kiếm, trên mũi kiếm còn nhỏ giọt máu tươi xuống nền lá!

Nhạc Bất Quần!

Đỗ Dự kinh hãi trong lòng, hắn không ngờ nhanh như thế! Máu tươi kia là của Điền Bá Quang hay Định Dật sư thái?

Nhạc Bất Quần từ từ đi tới cách Đỗ Dự 10 bước rồi mỉm cười nói: "Không ngờ muốn chạy? Nhanh như vậy đã đoán được hành động của ta, quả không hổ là có khí tượng lang cố."

Đỗ Dự nở nụ cười đắng chát đáp lại. Nhạc Bất Quần này không ngờ trong một phút hoàn thành hai chuyện, tru sát Điền Bá Quang và giết sư thái, tốc độ này có quá nhanh không?

Nghi Lâm nhìn biểu tình chính khí lẫm nhiên của Nhạc Bất Quần, nhịn không được run giọng hỏi: "Nhạc chưởng môn… sư phụ vãn bối đâu?"

Mí mắt Nhạc Bất Quần cúi thấp, đầy đau thương nói: "Định Dật sư thái trong lúc truy kích ác tặc Điền Bá Quang kia không cẩn thận trúng độc kế của Điền Bá Quang, vừa mới viên tịch."

Nghi Lâm "A" một tiếng, nước mắt óng ánh tràn mi rơi xuống.

Đỗ Dự quát lạnh nói: "Đừng nghe hắn nói bậy. Định Dật sư thái chính là bị Nhạc Bất Quần làm hại! Kẻ này sau khi lấy được tịch tà kiếm phổ muốn giết người diệt khẩu!"

Nghi Lâm kinh hãi kêu lên, lùi lại hai bước, ánh mắt như nhìn quỷ nhìn gương mặt tràn đầy chính khí của Nhạc Bất Quần: "Nhạc chưởng môn, Nhạc sư thúc, phái Hằng Sơn và Hoa Sơn ngũ nhạc liền khí đồng chi, sao phải tương tàn như thế?"

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói: "Ngươi một đệ tử chính phái sao có thể nghe tên lang cố kia mê hoặc? Phải biết kẻ này có khí tượng lang cố, hỉ nộ vô thường, nhất thời cứu người, nhất thời giết người. Mau cùng sư thúc đi thu liễm di thể sư phụ ngươi, mang về phái Hằng Sơn đi."

Nghi Lâm kiên định lắc đầu: "Không! Đỗ Dự đại ca vài lần cứu ta, hắn sẽ không gạt vãn bối. Ngươi mới là ác nhân!"

Nhạc Bất Quần khẽ nở nụ cười hung dữ: "Nếu như đã tự cam đọa lạc, làm bạn với ác nhân thì cũng không thể trách sư thúc ta xuống tay được!" Hắn vừa nói xong đã kiếm đâm hướng Nghi Lâm.

Đỗ Dự đã sớm có phòng bị, hắn không chút do dự dùng xà cạp huấn luyện, nâng tốc độ lên đến 30 điểm, nhanh chóng ôm lấy mỹ nữ xông vào rừng cây!

Rừng cây này là hoa viên một thị tộc trong thành Phúc Châu, Đỗ Dự lúc này muốn thoát khỏi Nhạc Bất Quần nên lao hướng nơi ánh đèn rạng rỡ, càng nhiều người thì Nhạc Bất Quần càng không dễ giết người diệt khẩu.

Nhạc Bất Quần cũng đề khí đuổi theo. Càng đuổi hắn càng kinh ngạc, tiểu tặc này ôm lấy Nghi Lâm lại điên cuồng lao nhanh như điện chớp gió giật, tốc độ cũng không kém Điền Bá Quang là bao! Hắn nào biết đây đã là tốc độ cực hạn của Đỗ Dự, chỉ có thể sử dụng một lần mà chỉ có thể duy trì 30 giây. Hắn tuy là tông sư võ lâm nhưng Hoa Sơn khí phái coi trọng căn cơ vững chắc, nội lực thâm hậu, kiếm pháp tinh diệu nhưng không trọng tốc độ, nếu không mấy lần trước sao Nhạc Bất Quần để hụt Điền Bá Quang chứ?

Sau khi Đỗ Dự dùng con bài giữ mạng này, Nhạc Bất Quần nhất thời không đuổi kịp!

Đỗ Dự biết lúc này đứng trước sinh tử, tốc độ tăng đến cực trí chạy đến nơi có ánh đèn.