Bậc Thầy Phản Diện

Quyển 1 - Chương 16




Đỗ Dự không khỏi nảy sinh ý nghĩ, nếu như đã không đuổi kịp thì dứt khoát làm Dư Thương Hải chạy chậm lại! Hắn lập tức mắng to, những lời khó nghe nhất đều đem ra mắng.

Dư Thương Hải cũng là lão giang hồ, hiện đang nắm trọng bảo, sau có truy binh nên dù có nghe mắng chửi cũng coi như không nghe thấy. Vấn đề là Đỗ Dự là kẻ đến từ thế giới tương lai, hắn có vô số phương pháp mắng người. Hắn không mắng những từ Dư Thương Hải đã miễn dịch như vô sỉ, bại hoại… mà ra tay từ đứa con Dư Nhân Ngạn của Dư Thương Hải. Hắn nói một hồi Dư Nhân Ngạn không giống cha hắn, lông mi không giống, cái mũi không giống, tròng mắt càng không giống, mắng đến đông đảo cao thủ võ lâm cười lớn không thôi. Ngay cả Nhạc Bất Quần một mực thù địch hắn cũng khẽ vuốt râu cười không nói nhưng trong lòng ngấm ngầm khen hay.

Dư Thương Hải là tông sư võ lâm, sao có thể chịu nỗi nhục này chứ, nếu bỏ qua sau này hắn sao đặt chân giang hồ được? Lông mi hắn khẽ nhướng nổi sát tâm, vừa tiếp tục chạy vừa trở tay quăng ám tiễn lại! Đỗ Dự đang mắng thao thao bất tuyệt thì ám khí ập đến, đâm sâu vào thân thể hắn. Đỗ Dự như là chim nhỏ trong thương, kêu thảm một tiếng nặng nề rớt xuống đất. Điểm sinh mạng của hắn đã sớm khôi phục nhưng một đòn ám tiễn trong lúc vội vã của Dư Thương Hải lấy đi 23 điểm sinh mạng, đưa Đỗ Dự vào trạng thái thương nặng!

Nhưng cao thủ võ lâm tương tranh, kém chỉ một tuyến, Dư Thương Hải ném ám tiễn tuy làm Đỗ Dự bị thương nhưng khí tức hơi hoãn, bị Nhạc Bất Quần đuổi kịp, một kiếm đâm xuống, hai người lại đánh lên.

Đỗ Dự nhổ ra ngụm máu tươi: "Con mẹ nó, vì tịch tà kiếm phổ mà lão tử suýt thì mất mạng!"

Đông đảo cao thủ vây lấy Dư Thương Hải, Phương Sinh đại sư nói: "Dư quán chủ, hà cớ phải chấp niệm? Giao vật này cho lão nạp được chứ?"

Dư Thương Hải thấy không lấy được chỗ tốt, ánh mắt thù hận nhìn Đỗ Dự hại hắn bị đuổi kịp: "Ta trả vật này cho nguyên chủ!"

Nói xong, hắn vứt bao cà sa cho Đỗ Dự! Đỗ Dự không khỏi dở khóc dở cười, kiếm phổ giả này là hắn làm ra để mê hoặc người khác nào ngờ lại rơi lại tay hắn. Nhìn thấy các cao thủ ánh mắt sáng rực, Đỗ Dự thầm mắng Dư Thương Hải mượn đao giết người, giống hệt mưu tính của bản thân!

Phương Sinh đại sư nói: "Xin thí chủ trả lại cho Thiếu Lâm Tự."

Lâm Chấn Nam nói: "Vật quy nguyên chủ."

Nhạc Bất Quần mỉm cười khẽ rung quạt lông nói: "Nên như vậy." Nhưng ánh mắt chằm chằm của hắn làm Đỗ Dự không rét mà run.

Dư Thương Hải không nói gì nhưng ánh mắt âm độc nhìn chăm chăm điểm yếu trên người Đỗ Dự.

Phí Bân da cười thịt không cười: "Tả minh chủ chờ lấy được tịch tà kiếm phổ."

Còn có Vương Bằng, Thiên Quang, Sử Quốc Lương, kính mắt nam, Ngô Lương… dù cho đuổi đến khí thở hổn hển nhưng ánh mắt tham lam tập trung vào Đỗ Dự.

Tịch tà kiếm phổ chỉ có một, không thể thỏa mãn tất cả mọi người được. Có Sử Quốc Lương làm ví dụ, nếu như không xử lý tốt thì trong mắt những cao thủ này, Đỗ Dự ốm yếu như kiến hôi, chỉ cần dí một cái là chết.

Điểm sinh mạng của Đỗ Dự chỉ còn 17 điểm, không đủ cho một phát ám khí của Dư Thương Hải!

Thời gian còn lại 4 phút. Đỗ Dự đầu trán mồ hôi lạnh đầm đìa cũng may tâm chí hắn vô cùng kiên định, càng gặp chuyện lớn càng bình tĩnh. Ánh mắt lướt quanh rồi lớn tiếng nói: "Các vị tiền bối, đồng đạo võ lâm, nghe tiểu bối nói đôi lời được chứ?"

Hắn mắt nhìn Phương Sinh đại sư, Phương Sinh đại sư đáp: "A di đà Phật, thí chủ cứ nói. Lão nạp vừa rồi sơ suất mới làm Quốc Lương bị đánh lén, lần này ai dám ám toán thí chủ thì là kẻ địch của Thiếu Lâm Tự."

Định Dật sư thái cũng nói: "Đúng vậy, ai không để hắn nói hết thì Định Dật ta quyết không tha kẻ đó!"

Có Thiếu Lâm Tự và phái Hằng Sơn đảm bảo, Đỗ Dự cũng thầm an tâm, dù thế nào cũng phải kéo qua bốn phút này. Hắn từ từ nói: "Các vị đồng đạo cũng biết, tịch tà kiếm phổ là Viễn Đồ Công lưu lại cho Lâm gia, về lý phải trả lại Lâm gia đúng không?"

Hắn vừa nói xong, Lâm Chấn Nam, Lâm Bình Chi và hơn trăm tiêu sư đồng thanh khen hay: "Đúng vậy! Nên trả lại nguyên chủ a!"

Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải sắc mặt xanh đen, Phí Bân lạnh lùng nói: "Một tiểu bối như ngươi dám phân chia kiếm phổ trước mặt chúng ta sao? Còn không giao ra?"

Hắn thấy sắc mặt Phương Sinh đại sư và Định Dật sư thái mới hừ lạnh không nói nữa nhưng ánh mắt tràn đầy âm độc.

Đỗ Dự từ từ nói: "Nhưng là Lâm gia ốm yếu, có kiếm phổ này như trẻ con cầm trọng bảo vào tiệm buôn, thất phu vô toại, hoài bích hữu tội. Lâm gia nếu không phải có Nhạc chưởng môn, cao tăng Thiếu Lâm Tự chạy tới thì đã gặp họa diệt môn rồi! Chấn Nam tổng tiêu đầu, ngài đã nghĩ kỹ chưa?"

Lâm Chấn Nam sắc mặt đầy khuất nhục nhưng cũng chỉ có thể thở dài cảm thán.

Dư Thương Hải lệnh độc tử đến Phúc Uy tiêu cục gây sự trước lại toàn quân xuất động, rắp tâm hiểm ác không hỏi cũng biết. Phúc Uy tiêu cục của hắn căn bản không đỡ được phái Thanh Thành đồ sát.

"Cho nên…" Đỗ Dự chầm chậm nói: "Thứ này chỉ có thể giao cho đồng đạo võ lâm bảo quản mới là biện phát tốt nhất. Không có kiếm phổ thì sẽ không có ai đến Lâm gia gây sự nữa."

Đông đảo nhân sĩ võ lâm cùng lúc nói: "Không sai! Nếu sau này có người cậy mạnh hiếp yếu thì chúng ta quyết không tha hắn!"

Dư Thương Hải hừ lạnh một tiếng, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, miễn cưỡng nói: "Phái Thanh Thành ta không có thù oán gì với Lâm gia, cần gì phải người sống ta chết."

Lâm Chấn Nam vui mừng quá đỗi, Dư Thương Hải nói như vậy trước mặt đông đảo nhân sĩ võ lâm thì với thân phận của hắn, ít nhất không thể đối phó rõ rệt với tiêu cục được. Có câu nói này quả đáng giá ngàn vàng.

Dù cho mất tịch tà kiếm phổ nhưng Lâm gia sớm có tổ huấn, ai cũng không thể lật xem kiếm phổ. Vì vậy có hay không có kiếm phổ thật ra đã không có gì khác biệt. Kiếm phổ tổ truyền bị lấy đi có chút khuất nhục mà thôi, nhưng so với họa diệt môn thì giữ thân vẫn hơn.

Lâm Chấn Nam ôm quyền nói: "Vị tiểu huynh đệ này thật sáng mắt, thưa Phương Sinh đại sư, Nhạc chưởng môn và đông đảo cao thủ võ lâm, ta Lâm Chấn Nam đại biểu Lâm gia không tham gia tranh lại kiếm phổ nữa nhưng hy vọng thấy được phân phối công bằng."

Đỗ Dự khẽ lau mồ hôi lạnh, nhìn thời gian còn có ba phút nữa không khỏi khẽ mắng thời gian qua quá chậm, tiếp tục nói: "Như vậy vấn đề còn lại là xử trí bảo vật như nào?" Phương Sinh đại sư, Thiếu Lâm Tự muốn thứ này để làm gì?"

Phương Sinh đại sư đáp: "Thiếu Lâm Tự ta không tham kiếm phổ chỉ là không đành lòng để nó họa hại thiên hạ, nếu có thể lấy về Thiếu Lâm Tự, đảm bảo cất kín không đọc."

Đỗ Dự cười thầm trong bụng, sớm biết đại hòa thượng này sẽ trả lời như vậy: "Định Dật sư thái, người thì sao?"

Sư thái nói: "Hằng Sơn kiếm pháp tự thành thể hệ, cũng không cần kiếm phổ này, ta tán thành lời của đại sư."

Đỗ Dự nhìn hướng Nhạc Bất Quần: "Còn Nhạc chưởng môn?"

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói: "Ta ra tay chỉ vì gìn giữ võ lâm chính đạo. Nếu được kiếm phổ cũng chỉ thu lại, ta có Hoa Sơn kiếm pháp, sao còn cần tu luyện bàng môn chứ?"

Đỗ Dự gật gật đầu hỏi Phí Bân: "Xin hỏi Tung Sơn Tả minh chủ định xử lý kiếm phổ này như nào?"

Phí Bân không khỏi cứng họng nhanh rất nhanh đã phản ứng kịp: "Ha ha, Tả minh chủ nếu lấy được kiếm phổ nhất định sẽ cất kỹ, không để nó dấy lên mưa máu giang hồ!"

Đỗ Dự cười lớn: "Vậy còn Dư chưởng môn?"

Dư Thương Hải khẽ lóe tia ngoan độc trong mắt nhưng mọi người đều có lý do đàng hoàng, chẳng lẽ hắn một mình chống mafia, nói là lấy về để luyện kiếm? Thế là hừ lạnh nói: "Dư mỗ tán thành ý này."

Đỗ Dự hài lòng gật đầu: "Nếu như đông đảo tiền bối chưởng môn đã nói lấy được kiếm phổ vì gìn giữ giang hồ vậy thì được rồi."

Hắn khẽ để ý thời gian, sau một vòng nói nhảm của hắn, ba phút đã trôi qua.

3, 2, 1, thời gian vừa đến, thanh âm thông báo vang lên trong đầu hắn: "Ngươi đã thành công bảo tồn vật phẩm kịch tình tịch tà kiếm phổ trên người trong 30 phút. Ngươi thu được tịch tà kiếm phổ."

"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ ba: thu được tịch tà kiếm phổ, phần thưởng: 500 điểm phản diện, tổng hiện tại: 860 điểm."

Đỗ Dự cười lạnh một tiếng, cầm đại đao chém về bao cà sa tịch tà kiếm phổ giả, dưới tiếng kinh hô của mọi người, hắn chém bao cà sa thành sáu mảnh!

"A di đà Phật!"

"Ngươi!"

"To gan!"

"Ngươi dám!"

Phương Sinh đại sư a di đà Phật, Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải, Phí Bân vừa sợ vừa giận, Sử Quốc Lương, Thiên Quang thì trợn mắt há mồm!

Không ngờ hắn hủy đi tịch tà kiếm phổ! Bảo vật trân quý như vậy, cứ như vậy bị hủy sao? Đỗ Dự chia kiếm phổ ra làm sáu phần, quyết đoán ném cho Phương Sinh đại sư, Định Dật sư thái, Nhạc Bất Quần, Dư Thương Hải và Phí Bân, mảnh cuối cùng hắn ném cho kính mắt nam!

Năm người đầu rất dễ hiểu, hắn muốn mưa móc đều ban, lợi ích chia đều làm mọi người không quá ghi hận bản thân. Mảnh cuối cùng thì có dụng tâm hiểm ác! Kính mắt nam là người đầu tiên đưa ra ý vây công hắn, giờ hắn không hại lại thì thật quá uổng phí!

Thế là kính mắt nam kinh nhạc đón lấy một phần. Mọi người cùng sửng sốt.

Đúng lúc này, những kẻ mạo hiểm khác tiếp được thông báo: "Lần thông báo vị trí cuối cùng kết thúc." Điểm đỏ tượng trưng tịch tà kiếm phổ cũng tan biến trên địa đồ.

Nhạc Bất Quần vừa đón lấy phần bay về phía hắn, lập tức nhảy hướng kính mắt nam: "Đồ đệ tốt, mau giao kiếm phổ cho sư phụ. Sư phụ truyền cho ngươi Tử Hà thần công!"

Hiện tại tịch tà kiếm phổ đã chia làm sáu phần, dù cho gom không đủ kiếm phổ không thể luyện kiếm nhưng nếu Hoa Sơn có thể độc chiếm hai phần thì vẫn là chiếm tiên cơ. Năm đó Viễn Đồ Công dưa vào 72 đường kiếm pháp vô địch khắp thiên hạ, lập nên uy danh hiển hách, phần công danh, võ công này vô cùng hấp dẫn những kẻ có dã tâm như Nhạc Bất Quần.

Dư Thương Hải phản ứng cũng không chậm, bay nhanh xông hướng kính mắt nam: "Đừng nghe hắn nói bậy, hắn đã động sát tâm với ngươi. Phái Thanh Thành ta nguyện ý thu lưu ngươi!"

Phí Bân vừa nhảy, Tung Sơn thập tam thái bảo cũng theo sau vây lấy kính mắt nam: "Mau giao mảnh cà sa đây!"

Kính mắt nam thật sự rất muôn khóc, giờ thì hắn đã khắc sâu câu thất phu vô tội hoài bích hữu tôi, hắn giờ đã là cái đích cho mọi người nhắm.

Đỗ Dự đầy âm hiểm cười, chậm rãi lui về sau.

Trong yên lặng, hắn đã thành người thắng duy nhất trong lần đại loạn này. Giờ trong ngực hắn đã có tịch tà kiếm phổ, giờ không rời đi thì còn đợi khi nào?