Bậc Thầy Làm Rối

Chương 3




Sau đêm đó, tôi thường xuyên nằm mơ.

Một con rối như tôi sao lại nằm mơ được nhỉ? Tôi thực sự thắc mắc.

Khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, tôi vẫn còn đang nhắm chặt mắt, nằm ngay đơ như thể bị bóng đè.

Cạnh giường của tôi đứng đầy người.

Chính xác mà nói, là đứng đầy con rối.

Lúc tôi tỉnh dậy, bọn chúng bắt đầu làm việc, phục vụ tôi rửa mặt chải đầu, chuẩn bị quần áo, và lau chùi làn da của tôi thật sáng bóng.

Trên cổ tay tôi có một vòng cung tinh tế. Giống như Tháp Vi, mỗi một khớp xương trên người tôi đều có một vòng ấn ký giống hệt nhau.

Tôi thản nhiên nhận sự hầu hạ từ các con rối khác, giống như đãi ngộ trước kia Tháp Vi từng hưởng thụ.

Bữa sáng trên bàn ăn còn nóng hôi hổi, chưa được động vào.

Chủ nhân của tôi đang đợi tôi. 

Hôm nay là một ngày trời trong nắng ấm, một khung cảnh quen thuộc được duy trì vào nhiều năm trước… Khi đó Tháp Vi còn chưa xuất hiện.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở phía hai bên chiếc bàn lớn, trầm mặc dùng cơm, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương.

Thời gian như chảy ngược, rồi ngừng lại, không tiến tới, cũng không lùi.

Nhớ đến tối hôm qua, tôi vô thức rùng mình rồi tiếp tục dùng bữa.

Mã Cách Liệt một chút cũng không để bụng, đây mới là cảnh tượng ngài hy vọng. Tuy nhiên vẫn có một số chuyện khác xưa, là sự thật không thể thay đổi.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, một ngày yên bình trôi qua, tôi ngồi xuống vị trí trước kia Tháp Vi từng ngồi, khó tránh khỏi nhớ về những hồi ức xưa.

Chạng vạng hôm ấy, có một vị khách đến nhà chúng tôi.

Vị khách này không xa lạ với tôi chút nào, hắn chính là con trai của chủ tiệm may mặc số 8 trên phố Đức Khắc, Cát Tư.

Trong tay hắn cầm giấy ghi biên lai, đến để nhận thù lao.

Lúc hắn theo hầu gái đi vào sảnh, tôi đang nhàm chán nằm dài trên sô pha.

Tôi khá là bất ngờ khi thấy hắn vào giờ này, vì thế liền nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

Hắn bị tôi nhìn đến mức mất tự nhiên, lại không biết tôi là ai, không biết mình có nên tiến lên chào hỏi hay không.

Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới xong thì đứng dậy, mỉm cười đến gần chỗ hắn đứng.

“Xin chào, Cát Tư.” Đây là lần đầu tiên tôi chính thức đón tiếp vị khách quý này: “Quần áo quý này đều không tồi, các anh làm việc có tâm lắm.”

Hắn thắc mắc, nhìn tôi: “Ngài là…”

“Thật vui khi được quen biết anh, tôi tên là Càng, là quản gia nơi này.” Tôi nói.

“Quản gia?” Hắn có vẻ càng nghi hoặc: “Tôi tới đây nhiều lần lắm rồi, sao chưa từng gặp ngài nhỉ.”

Thật sự rất khó để hắn tin người này. Hắn cũng âm thầm đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Có lẽ thay vì chấp nhận thân phận quản gia trẻ tuổi, thì thân phận người tình bí mật của Mã Cách Liệt có vẻ đáng tin hơn.

“Không khéo đến vậy đâu.” Tôi lạnh lùng cười, ánh mắt lướt qua cơ thể hắn rồi nhìn vào mắt hắn: “Cơ mà tôi vẫn có sự hiểu biết nhất định về anh. Mã Cách Liệt thiếu gia rất thích quần áo do cửa hàng làm.”

“Thật ư?” Hắn nghe thế, thấy cả người lâng lâng, “Chúng tôi còn phải cảm ơn khách hàng lớn như Mã Cách Liệt đại nhân ấy chứ.”

“Anh đến đây nhiều lần rồi, vậy mà chúng tôi vẫn chưa tiếp đón anh đàng hoàng.” Tôi nhìn hắn tỏ ý xin lỗi: “Đôi khi tôi không thể nắm rõ toàn bộ người phía dưới.”

“Ặc, thật ra cũng không phải…” Hắn nói hơi khách sáo.

Tôi cười nhẹ, vỗ tay, hầu gái cung kính tiến lên nghe sai bảo.

Tôi nói: “Pha loại hồng trà tốt nhất rồi mang ra đây, tôi muốn tiếp đón vị khách quan trọng này.”

Cát Tư có hơi thụ sủng nhược kinh, không ai có thể chối từ sự chiêu đãi sang trọng đến từ gia tộc Mã Cách Liệt. Thân phận của hắn trong nháy mắt tăng lên vài lần.

Tôi mời hắn vào ngồi trong phòng khách xa hoa.

Cát Tư không ngừng xoa xoa bàn tay lạnh ngắt, tôi hỏi: “Anh lạnh lắm à?”

“Trời bên ngoài đang mưa,” hắn nói: “Hôm nay gió to quá, tôi đang lo không biết lát nữa về thế nào.”

Lúc này trà được bày lên bàn, kèm theo vài chiếc bánh tinh xảo, hiếm khi Cát Tư được hưởng thụ hương vị bánh ngon trà ấm thế này.

Tôi đến bên cửa sổ, kéo màn gió ra. Thế giới bên ngoài như con thuyền giấy bị rơi xuống biển, lung lay sắp chìm, phiêu bạt không nơi nương tựa, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi quay đầu lại, nói với hắn: “Mưa to quá, có lẽ phải tới sáng mai mới tạnh. Nếu anh không chê thì có thể ở lại đây một đêm?”

Ánh mắt hắn sáng rực, sảng khoái đáp: “Có thể thật á? Vậy xin phép quấy rầy ngài.”

Người này rất đơn giản, hắn quá dễ thỏa mãn.

Tôi phân phó người hầu, an bài cho hắn căn phòng tốt nhất.

Vì đổ mưa lớn, bầu trời trở tối sớm hơn bình thường. Đêm nay chủ nhân không ở nhà, chỉ có tôi tiếp đón vị khách này.

Sau bữa cơm chiều ăn no uống say, Cát Tư thỏa mãn đầy thích thú, bắt đầu không còn kiêng nể mà đi khắp nơi tham quan.

Cuối cùng hắn cũng được trải nghiệm khoản đãi của gia tộc Mã Cách Liệt, ngày mai về nhà, hắn phải khoe khoang ngay với đám bạn bè.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời cũng càng lúc càng tối đen.

Trong phòng, tôi đốt một loại ám hương nhạt mùi, được pha trộn từ chất keo và hương liệu. Trên chiếc lò luyện tầm trung, một sợi khói mỏng dần bay lên.

Sau biến cố đó, đã lâu rồi tôi không làm con rối. Động tác trúc trắc không quen tay lắm.

Hôm nay đột nhiên nổi hứng, chắc là bởi Cát Tư.

Hắn làm tôi nhớ tới Tháp Vi.

Có tiếng gõ cửa phòng, tôi đi ra mở cửa.

“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là tôi không ngủ được.” Cát Tư ngượng ngùng nói. Ở một nơi cao cấp như này, hắn hưng phấn quá mức, đến nỗi mất ngủ.

Hắn rất tò mò, nhìn quanh phòng của tôi: “Tôi ngửi thấy mùi hương gì đó, nên tới xem thử, ngài đang làm gì vậy?”

Tôi để hắn vào phòng.

Hắn nhìn công cụ đầy một phòng, đã hiểu phần nào: “Tôi chưa bao giờ được xem quá trình làm con rối. Các cô ấy cứ như được trời sinh ra vậy.”

“Nếu là trời sinh, vậy anh có nảy sinh tình cảm với các cô ấy không?” 

“Ngài nói gì cơ?” Hắn nhất thời không hiểu ý tôi nói.

“Nếu Tháp Vi là con người, nói cho tôi biết, Cát Tư, anh sẽ yêu em ấy sao?”

Cát Tư nhìn tôi một cách kỳ quái, “Tháp Vi?” Sau đó hắn lập tức ngộ ra, “À, con rối xinh đẹp đó là do ngài tạo ra sao? Thật đúng là không ngờ.”

“Tháp Vi rất thích anh.” Tôi nói.

Hắn tuỳ tiện nhìn lại tôi: “Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng tiếc là, con rối chỉ là con rối, sẽ không bao giờ có thể biến thành con người nha.”

Sau đó hắn nhớ lại: “Tôi vẫn nhớ rõ hôm cô ấy tới tìm tôi, lúc đó tôi đang cao hứng, cô ấy đáng yêu lắm, vì thế tôi liền dẫn cô ấy đi chơi ba ngày, ai biết cô ấy được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi tôi cưới cô ấy.”

“Nhất định là anh thấy phiền lắm nhỉ.” Tôi nói, lặng lẽ đóng cửa lại: “Thế anh đã giải quyết kiểu gì?”

Cát Tư không phải đồ ngốc, hắn vẫn giữ cảnh giác, không nói thêm gì nữa. Tháp Vi là con rối của tôi, hắn không nghĩ cũng không dám tiết lộ quá nhiều.

“Tôi chẳng làm gì cô ấy cả, tôi chỉ đuổi cô ấy đi thôi.” Cát Tư dời mắt sang hướng khác, nhún vai, rõ ràng là đang nói dối.

“Anh biết không? Con rối cũng biết đau lòng. Sau khi về nhà, tối hôm nào em ấy cũng nằm mơ rồi gọi tên anh.” Tôi nói.

Hắn bỗng rùng mình một cái. Cái này đối với hắn mà nói quá quỷ dị, lẽ ra hắn không nên thấy lạnh, nhiệt độ trong phòng rất ấm, bởi vì có một lò luyện đang cháy liên tục.

Tôi bước đến gần hắn, hắn theo bản năng lùi về phía sau, lẽ ra hắn không nên sợ hãi, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào cánh tay tôi:

“Ngài… tay ngài… ngài…”

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, coi như không có việc gì mà nhặt lên lắp nó lại: “Thời tiết tệ quá nên bị lỏng, yên tâm, tôi không sao đâu.”

Gần đây khớp xương cánh tay của tôi đều không được chắc, tôi nghĩ là do lần trước tranh chấp với Mã Cách Liệt vì Tháp Vi khiến cánh tay bị thương, cơ mà việc này đối với tôi không phải vấn đề gì to tát. Nếu tôi biết chế tạo con rối, thì tất nhiên tôi có thể tự sửa chữa cho mình.

Nhưng Cát Tư cứ như thấy quái vật, hắn há miệng, không thốt nổi thanh âm nào.

“Cát Tư, anh biết không? Thứ bên trong lò luyện này, chính là Tháp Vi.” Tôi nói.

Bởi vì cô không muốn tái sinh, cho nên tôi đành phải phân giải toàn bộ cơ thể của cô, luyện chế, tái sử dụng.

“Giấc mộng lớn nhất của em ấy, là được ở bên anh.”

“Càng…”

“Em ấy yêu anh đến vậy, dù không phải con người, em ấy vẫn yêu anh…”

“Càng… Cậu muốn làm gì?”

Tôi đau đớn nhìn kẻ đáng hận này. Hắn không nên cho cô hy vọng, nếu hắn sớm từ chối cô, kết cục sẽ không trở thành thế này.

Hắn bị vấp vào cạnh giường, tứ chi mềm nhũn ngã sóng soài, nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thường. Hắn sợ hãi trợn mắt nhìn tôi.

“Cát Tư, không phải anh thích mùi hương này sao? Anh bị nó hấp dẫn mà đến, là do Tháp Vi đang nhớ anh, em ấy đang gọi anh.”

Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo ngã cứng đơ trên giường, không thể cử động, bởi vì mùi hương quá nồng, đây là loại mê hương cực phẩm, là loại dược phẩm không thể xuất hiện trên phố, chỉ được lưu truyền nội bộ trong cung đình.

“Không! Đừng có đùa!” Hắn rú lên.

Đây không phải lời đùa. Hắn biết, vì hắn đã thấy.

Tôi cũng là một con rối, một con rối dù khát vọng đến mức nào, cũng không thể trở thành nhân loại.

Điều này không công bằng. Tôi oán hận nhìn xuống người trên giường. Thế giới này chính là như vậy, khắp nơi tràn ngập loại người đáng ghét đáng xấu hổ như hắn, rác rưởi, vô dụng, nhưng lại có thân xác danh chính ngôn thuận mà sống phóng đãng.

Vì cái gì? Vì cái gì mà chúng tôi dù có nỗ lực, đấu tranh, tự lừa gạt bản thân đến mấy, cũng không sánh bằng loại người này!

Tôi trầm mặc khuấy đều mớ keo trong lò luyện, đợi một lát nữa, nó sẽ trở nên mềm mại hơn, sáng bóng hơn, phù hợp để chế tạo một cơ thể hoàn mỹ.

Cát Tư ở phía sau gào rú la hét, mồ hôi chảy đầy đầu, độ ấm trong phòng tăng cao, đã vượt quá giới hạn chịu đựng.

“Nhanh thôi, anh sẽ được chuộc lại tội lỗi của mình. Cát Tư.” Tôi khẽ thì thào.

“Tháp Vi sẽ vui lắm, vì cuối cùng em ấy cũng được ở bên anh, hai người sẽ mãi mãi không bao giờ bị tách ra.”

“Nói cái quái gì vậy! Càng… cậu coi tôi là cái quái gì hả? Cậu không thể! Chết tiệt… Ai đó cứu tôi với! Mau cứu tôi với!”

Ngay khi tôi cầm thìa keo đầu tiên hướng về phía hắn, hắn liền gào khóc một cách mất khống chế.

Tiếng sấm tiếng gió thổi ngoài cửa sổ che lấp toàn bộ tiếng của hắn.

Sẽ không có người nào tới cứu hắn, cũng sẽ không có người nào cảm thấy ngạc nhiên. Tiếng kêu thảm thiết ở biệt thự Mã Cách Liệt vào đêm khuya, đã sớm trở thành thông lệ.

Những con rối đứng đầy trong phòng, đều im lặng mà nhìn.

Chúng nó sẽ vĩnh viễn giữ kín bí mật này.

Ngày hôm sau vẫn không có ánh mặt trời.

Cơn mưa kéo dài cả đêm qua vẫn chưa tạnh.

Chủ nhân của tôi đã trở lại. Ngài ngồi ở vị trí quen thuộc, thoải mái chờ tôi đến dùng bữa sáng.

Thật ra ngài ấy chưa từng rời đi. Ngài vẫn luôn ở trong phòng của mình, nhưng vào thời điểm nào đó, ngài sẽ tạm thời “biến mất”. Chúng tôi bảo trì sự ăn ý này không chê vào đâu được. Ngài chẳng bao giờ hỏi tôi đã làm gì vào ban đêm, dù sao cái gì ngài cũng biết.

Thật ra chẳng có gì bất ngờ. Người ta có câu chủ nào tớ nấy, nói cách khác, chủ nhân thế nào thì con rối cũng như thế thôi.

“Càng, hôm nay trông em có tinh thần quá nhỉ.” Ngài nói, trên mặt treo một nụ cười giả lả.

Ăn xong tôi dùng khăn lau miệng, người hầu dâng nước và khăn lên, tôi rửa tay rồi lau qua loa.

Ngài nhìn ngón tay dính keo của tôi, nhấp một ngụm rượu: “Tối qua em vui lắm à?”

Tôi không lên tiếng. Ngồi nhìn ngón tay của mình.

Người bình thường có thể dễ dàng tẩy sạch keo dính trên tay, nhưng tôi thì khác, da của tôi cực kỳ mẫn cảm với chất keo này, nếu bị dính phải tốn công rửa đi rửa lại trong thời gian dài mới sạch nổi.

Có người chậm chạp từ trên lầu đi xuống cầu thang. Hắn cẩn thận bước từng bước, sợ bản thân mình sẽ phạm phải sai lầm nào đó.

Chàng trai vẫn đang sợ bóng sợ gió, vì đêm qua bị chấn kinh quá độ. Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hắn, bèn chào hỏi hắn:

“Chào buổi sáng, Cát Tư. Anh có muốn dùng bữa cùng chúng tôi hay không?”

Cát Tư theo bản năng lùi lại, dán chặt lưng vào tay vịn cầu thang, run rẩy liên tục.

Tôi không để ý đến hắn nữa, tiếp tục cúi đầu ngắm nghía ngón tay. Tôi thử dùng dao nhỏ cắt nhẹ một vết, nhưng không hiệu quả mấy.

Mã Cách Liệt tò mò nhìn chằm chằm Cát Tư. Không phải ngài không biết người này, nhưng thấy hắn còn nguyên không sứt mẻ chút nào thì cảm thấy kỳ quái.

Xem ra việc tôi không đụng vào hắn đã khơi gợi hứng thú của ngài.

“Cát Tư, thật xin lỗi,” Mã Cách Liệt nói: “Ta không biết cậu đến làm khách, tại tối hôm qua mưa to quá. Đúng rồi, mắt cậu hơi đỏ đấy, bị thiếu ngủ à, có phải do lạ giường không?”

“Không… Tôi không sao… Không sao…” Hắn lắp bắp, không những mắt đỏ chót, mà giọng cũng khàn khàn.

Cũng khó trách, hôm qua sợ hãi cả đêm, gào nhiều đến mức suýt đứt thanh quản.

Tôi buông dao nhỏ, lại nhìn về phía Cát Tư lần nữa. Hắn hít mạnh một hơi, vội lùi về phía sau.

“Nhất định là tối qua Cát Tư gặp ác mộng rồi.” Tôi cười nói: “Ngài nhìn bộ dáng anh ấy kìa, còn đang mộng du đấy.”

Mã Cách Liệt nửa đùa cười ha hả. Cát Tư sợ hãi nhìn chúng tôi.

“Ác mộng kiểu gì thế nhỉ? Cát Tư bị dọa cứng người luôn rồi, thật đáng thương.” Mã Cách Liệt phân phó người hầu bên cạnh: “Mau đưa khách đến phòng thu chi lấy tiền, rồi kêu xe ngựa chở cậu ta về tận nhà. Cậu thực sự cần nghỉ ngơi nhiều vào.”

Sau khi Cát Tư đi khuất, Mã Cách Liệt nhìn về phía tôi: “Ta cứ tưởng nhân số nhà chúng ta sẽ tăng tiếp, nhưng xem ra yêu cầu của em lại thay đổi rồi.”

Hắn nhìn xuống tay của tôi, hỏi: “Tác phẩm mới của em đâu? Đặt ở chỗ nào vậy?”

“Bãi rác sau hậu viện.” Tôi nói.

“Tại sao? Em không hài lòng với con rối của mình à.”

“Tôi không thể tạo ra con rối mà mình vừa lòng.”

“Vì em để ý? Càng, em mau quên Tháp Vi đi.”

“Vì sao tôi phải quên? Em ấy là con rối tôi vừa lòng nhất.”

Ngài đẩy ghế đứng dậy, bước về phía tôi.

“Em mới là thứ hoàn mỹ nhất. Càng, em đã vượt qua ranh giới nhân loại.” Ngài đặt một tay lên lưng ghế, bóng ngài phủ lên người tôi, ngài nắm lấy ngón tay của tôi: 

“Em xem, thân thể của em linh hoạt hơn hẳn chúng nó, chẳng lẽ em chưa bao giờ tự hỏi à.”

Một con rối sẽ tự hỏi mình có hoàn mỹ hay không ư. Tôi nhàn nhạt nghĩ, đúng là một chuyện khủng bố với loài người.

Như Cát Tư vậy. Nếu tôi chỉ đạt trình độ giống Tháp Vi, hắn đã không sợ tới mức bỏ chạy.

Tôi nở một cười thần kinh, ngẩng đầu nhìn ngài: “Ngài nói tôi hoàn mỹ, vì tôi là món đồ được ngài tạo ra, ngài đúng là một thầy làm rối tự cao tự đại.”

Ngài cũng cười, một cách trầm lắng: “Tùy em, Càng. Em hiểu mà, em là tác phẩm tự tay ta hoàn thành, ta mê luyến em, cũng như cái cách em đối xử với Tháp Vi vậy.”

Tôi biết. Không một ai có thể hiểu rõ loại cảm xúc này hơn tôi.

Tháp Vi vẫn luôn khát vọng trở thành con người. Và chính cô cũng ôm cõi lòng tuyệt vọng mà tháo rời bản thân.

Tôi cũng có khát vọng trở thành con người. Nhưng tôi sẽ không đi theo con đường giống cô.

Em có một đôi mắt xinh đẹp, Càng. Mã Cách Liệt tựa như đêm đó từng thi triển ma thuật trên người tôi, đứng sau lưng tôi thốt lên những câu từ dịu dàng.

Ngài giơ bàn tay đeo găng tay trắng bịt kín mắt tôi.

Đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã là buổi tối.

Thời gian ở giữa đâu mất rồi? Tôi thường hay nghi ngờ, mỗi ngày, mỗi ngày mỗi ngày, đều chỉ có ban đêm.

Tôi nhớ căn phòng của tôi.

Căn phòng không có lò luyện nóng hổi, ngày đêm cháy rực, bên trong chứa chất keo sền sệt.

Gió thổi đập vào khung cửa sổ, khe cửa kêu ồ ồ, là gió thổi từ bên hồ đến biệt thự, dù trời nắng cũng như trời mưa, gió luôn thổi những thanh âm ồ ồ như đang khóc, như thương tâm, như không cam lòng.

Đêm nay lại là một đêm mưa bão.

Tôi mở cửa sổ, mùi hương từ trong phòng bay ra ngoài, tiến vào bóng đêm, từ từ thẩm thấu, chậm rãi ăn mòn.

Ánh trăng đêm nay thật tròn, tôi ngửa đầu mê mang nhìn, ngày mưa xuất hiện ánh trăng thật là vô lý. Đây là một điềm báo.

Có lẽ tôi nên làm gì đó, thế thì, tôi nên làm gì?

Tôi nhìn khắp căn phòng, cầm lấy một vật thuần bạc nằm trên bàn.

Tôi biết thầy làm rối đang ở đâu. Vào cái đêm rất nhiều năm về trước, ngài đã ở đó ban cho tôi sinh mệnh.

Từ đây tới chỗ đó cần đi qua một hành lang dài.

Hành lang này thật kỳ lạ, rộng hoác và trống trải, không có đèn nhưng lại có rất nhiều cửa sổ.

Những khung cửa sổ được xếp thành một đường thẳng, như hòa làm một với hành lang, chìm sâu trong bóng tối.

Mưa bên ngoài vẫn rơi không ngừng.

Tôi để chân trần, dẫm lên chiếc thảm dày, không chút tiếng động.

Ánh bạc rạch ngang đêm đen, chiếu lên mặt tường, mơ hồ lấp lóe theo bước chân tôi đi.

Thầy làm rối không ở trong phòng. Ngài đứng ở cuối hành lang, nhìn tôi.

Đêm nay, ngài đeo lên chiếc mặt nạ thần bí năm xưa, mỉm cười với tôi.

Tôi là con rối của ngài, ngài luôn đi trước một bước, biết tôi muốn làm gì.

Đêm nay là một bước ngoặt. Tôi muốn viết lại vận mệnh của mình.

“Cuối cùng em đã tới, Càng. Em muốn hành động sao? Em có muốn giết ta không.” Ngài hỏi.

Thầy làm rối có thể chết hay không? Tôi không biết. Nhưng chỉ khi ngài biến mất, tôi mới có thể chân chính thay thế ngài.

Trong không khí phảng phất mùi keo nhàn nhạt, nhưng mùi hương này, đương nhiên không có tác dụng với ngài.

Ngài tràn ngập chờ mong, nghênh đón tôi.

“Đến đây đi, làm điều em muốn nào, Càng.” Ngài nói.

Tôi nhìn thứ tỏa ánh bạc trong tay. Nó là một hung khí rất tốt, tuyệt đẹp, tiện lợi, chỉ cần cắm nó vào ngực ngài, rồi rút ra, tất cả đều kết thúc.

Quá đơn giản, muốn đẩy một người vào chỗ chết, thật quá đơn giản.

“Em có tự tin rằng mình sẽ giết được ta không? Càng.” Ngài nói: “Giết ta, sẽ không còn ai biết lai lịch của em, em sẽ đạt được tâm nguyện giống Tháp Vi, giả dạng thành con người, tự do mà sống.”

Tôi nắm chặt hung khí màu bạc, từng bước tới gần ngài. Ngài không hề lùi bước, nói:

“Càng, em có biết vì sao em được sinh ra không?”

Tôi đã đứng sát bên người ngài, ngài nắm lấy tay tôi, chĩa nó vào trái tim của ngài: “Mỗi lần thấy em cầm nó, ta đều vô cùng chờ mong.”

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt ngài.

“Ngài hy vọng tôi giết ngài sao? Mã Cách Liệt.” Tôi hoà hoãn hỏi.

“Càng, em quên rồi sao, đây là lễ vật năm đó tôi tặng cho em.”

“Không, tôi không quên.” Tôi nói. Phần đầu nhọn nhoắt xuyên qua ngực ngài: “Cho nên tôi đến để thực hiện nguyện vọng của ngài, tôi muốn thay thế ngài.”

Tôi muốn biến thành, thầy làm rối chân chính.

Tối hôm qua, tôi đã giết một người.

Một bậc thầy làm rối, ngài chết trên hành lang dài, trái tim bị cắm một mũi dùi màu bạc.

Sáng sớm đám người hầu đã dọn dẹp sạch sẽ thi thể của ngài, rồi phong tỏa hàng lang ấy.

Tựa như rất rất nhiều đêm tầm thường trong dĩ vãng, phát sinh rất rất nhiều chuyện không tầm thường, trong một căn phòng không người để ý.

Mỗi ngày tôi tỉnh dậy, cạnh giường vẫn vây đầy con rối phục vụ.

Chúng nó hầu hạ tôi thay quần áo, rửa mặt chải đầu, chăm sóc cơ thể cho tôi như mọi khi.

Tôi kế thừa toàn bộ gia sản của Mã Cách Liệt: Tiền bạc, của cải, biệt thự, danh dự cùng địa vị của ngài. Tất cả mọi thứ dưới danh nghĩa của ngài đều thuộc về tôi.

Đương nhiên, bao gồm cả năng lực đặc biệt của ngài.

Tôi hưởng thụ cuộc sống xa hoa, hưởng thụ xa xỉ lãng phí, hưởng thụ sự tự do.

Từng ngày trôi đi, tôi sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn, cô đơn và nhàm chán.

Tôi bắt đầu hoài niệm con rối của tôi.

Từ con thứ nhất, đến con cuối cùng.

Vì sao tôi không thể tạo ra một con rối làm tôi vừa lòng? Tôi nghĩ, tôi nên thử phương pháp khác xem sao.

Tôi rất có kiên nhẫn, hàng đêm ngồi bên lò luyện, khuấy đều keo đặc chế, nung chảy từng mảnh thi thể của chủ nhân.

Tôi muốn làm một con rối, một con rối đặc biệt, hoàn khác so với những con rối trước đây.

Tôi tiêu tốn 300 đêm, cuối cùng cũng hoàn thành.

Đứa nhỏ này có hình dáng ôn nhu, đôi mắt đang nhắm chặt, là một đôi mắt mỹ lệ.

Nó có một gương mặt thuần khiết như thiên sứ, cực kỳ giống con rối ngày xưa Mã Cách Liệt đã làm. Vì thế, tôi đặt tên cho nó là: Càng.

Nó sẽ được tôi ban cho sinh mệnh, tôi sẽ yêu nó, như dĩ vãng.

Trong cái đêm nó được sinh ra, tôi ngồi bên mép giường, thâm tình nhìn nó.

Thời gian như nước, chậm rãi dần trôi, con rối hoàn hảo của tôi sẽ sớm tỉnh lại.

Tôi chậm rãi đeo chiếc mặt nạ hoa lệ, và cả, đôi găng tay thuần trắng.

“Càng, em biết không?” Tôi ghé vào tai nó, khẽ gọi: “Ta đang đợi em, ta vẫn luôn vẫn luôn, đợi em.”

Nó mơ màng mở to hai mắt, nó ra đời, nó là đứa bé thuần khiết sinh ra từ hỗn độn, đôi mắt sáng chưa trải sự đời chiếu rọi tâm trí tôi.

“Chào mừng em đến thế giới này, Càng.” Tôi cúi đầu hôn lên trán nó: “Từ hôm nay trở đi, em chính là con rối mà ta sủng ái nhất, hãy ở bên ta, yêu thương ta.” 

“Tên của ta là Mã Cách Liệt, là một thầy làm rối, em phải nhớ kỹ.” Tôi nói.

Cả đời đứa bé này nằm trong tay tôi, tôi biết từng bước sẽ diễn ra trong tương lai.

Nó sẽ ở trong căn phòng này học tập và trưởng thành, nó sẽ biết đến những điều không tưởng.

Nó sẽ thích con rối, cũng sẽ thích chế tạo con rối.

Bởi vì ước nguyện của nó giống tôi, đều muốn trở thành bậc thầy làm rối.

Để kỷ niệm thời khắc đặc biệt này, tôi tặng cho nó một món quà sinh nhật nho nhỏ.

Một mũi dùi thuần bạc.

Mọi thứ, rồi sẽ diễn ra theo quỹ đạo nhất định.

Vĩnh viễn không ngừng, thẳng đến vĩnh hằng.

—— HẾT ——