Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống dưới, tất cả mọi người lui xuống, Lâm Hải xuất hiện trước mặt tôi.
“Đi thôi, đúng là giày vò người khác.”
Cô ta liếc mắt nhìn tên cảnh sát, đẩy sang một bên.
“Đồ vô dụng, dễ dàng bị người khác bắt được như vậy.”
Dường như tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều quen biết Lâm Hải, nhìn thấy cô ta liền chủ động tránh qua một bên.
Cả người tôi đầy máu đi theo cô ta ra khỏi đồn cảnh sát.
Lâm Hải mở cửa xe ô tô nói:”
“Đi thôi, bố tôi đang đợi cậu.”
Tôi lắc đầu, thò tay vào túi, cảm thấy lạnh run người.
Sắp sang năm mới, thời tiết lạnh lẽo, mặt đường đóng băng hết rồi.
“Hôm nay thì thôi, để ngày mai tôi sửa soạn lại, tự mình đến cửa tặng cho bố cô một món quà lớn.”
Lâm Hải có chút kinh ngạc, vẻ mặt trào phúng nói: “Cậu? Tặng món quà lớn?”
Tôi không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Lâm Hải cũng không ngăn cản tôi, trực tiếp lên xe.
Nghe thấy tiếng khởi động xe, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Ân Cầm thế nào rồi?”
Tôi đứng sát bên cửa sổ, ngăn cản Lâm Hải rời đi.
Vẻ mặt cô ta ngay lập tức trầm xuống nói: “Đến lượt cậu hỏi chuyện này à?”
“Đừng làm chuyện gì khiến bản thân phải hối hận, nếu cô không có một chút tình cảm gì với Ân Cầm, sao có thể để người như cô ta bên cạnh cho đến ngày hôm nay chứ.”
Nói xong tôi liền rời đi, cũng không quan tâm đến chuyện Lâm Hải đột nhiên rơi nước mắt.
Đúng là đồ ngốc.
Rõ ràng quan tâm đến người kia nhiều như vậy, lại cứ làm cho hai người giống như kẻ thù.
Đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận thì có tác dụng gì chứ.
Giống như tôi và Lý Tuyền vậy.
Nếu sớm biết sẽ mất đi chị ấy, tôi đã đồng ý với chị ấy ngay từ đầu.
Không làm công việc đáng xấu hổ này, tìm một công việc chân chính khác, sau đó đó cưới chị ấy, nuôi chị ấy.
Chúng tôi cùng nhau sống một cuộc sống bình thường,vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi cứ nghĩ bản thân từ bé đến lớn chứng kiến cảnh phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân của bố mẹ, đã sớm lạnh nhạt với tình yêu, lạnh nhạt với hôn nhân.
Lúc bắt đầu hai người đều rất ân ái, đến cuối cùng lúc ly hôn vẻ mặt ai cũng khó coi.
Cuộc hôn nhân như vậy thì có nghĩa lý gì chứ.
Không có sự cám dỗ của xáƈ ŧɦịŧ, chỉ còn lại những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Tôi cứ nghĩ bản thân coi thường một cuộc sống như vậy.
Cho đến khi mất đi người ấy, tôi mới hiểu rõ mình đã bỏ lỡ thứ gì.
Tôi sợ hãi, tự ti.
Ngay từ khi gặp gỡ Lý Tuyền tôi đã sợ hãi và tự ti rồi.
Lúc đó tình cảm trẻ con giấu trong mỗi bữa sáng mang đến cho Lý Tuyền, mỗi khi có nam sinh nào gửi thư tình cho chị ấy tôi đều lén lúc chặn lại.
Có một lần, chị ấy làm mất chiếc bút máy mà bố tặng, buổi chiều tan học vẫn không rời đi.
Tôi cũng không đi, nói bản thân làm mất đồ, cùng chị ấy tìm trên đất.
Cuối cùng đến khi mặt mày xám xịt vẫn không tìm được, mới nghĩ đến chuyện có lẽ nó bị người khác trộm rồi.
Chị ấy không vui, trong lòng tôi lại vui đến phát điên.
Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi ở một mình với nhau, mà tôi còn đưa chị ấy về nhà.
Dọc đường đi tôi luôn kể chuyện chọc chị ấy cười, nhưng vẻ mặt chị ấy vẫn lạnh lùng.
Cuối cùng tôi nhìn thấy bên đường có bán kẹo hồ lô, nhưng bên trong không phải là sơn tra mà là dâu tây, trông rất ngon.
“Này, nhìn rất ngon, ăn một xiên nhé?”
Lúc đó Lý Tuyền vẫn còn nhỏ, lớn lên trong một gia đình giàu có, chưa bao giờ lo nghĩ chuyện tiền bạc.
“Cho cháu mười xiên.”
Chị ấy vừa nói, tôi liền sững sờ.
Người bán hồ lô cũng sững sờ, sau đó cười tươi như hoa.
Hôm đó cũng là mùa đông, trên đường lạnh lẽo, buôn bán ế ẩm.
Ông chủ nhanh chóng lấy mười xâu gói lại đưa cho tôi.
Tôi sờ túi quần đồng phục, chỉ có hai mươi tệ.
Mà ở đây có mười xiên, mỗi xiên hai tệ, vừa đủ.
Tiền thì miễn cường cũng đủ, nhưng lần này tiêu hết rồi về nhà chắc sẽ bị đánh.
Nhà tôi bố mẹ ngày nào cũng cãi nhau vì tiền.
Hai mươi tệ này là tiền mua sách học thêm, hôm nay tiêu hết rồi không có sách mang về thì phải làm sao.
“Này nhóc?”
Ông chủ lại thúc dục tôi một cậu, mà vẻ mặt Lý Tuyền vẫn lạnh lùng.
Lúc đó đúng là ngốc, không đủ tiền thì thôi.
Lấy một xiên thôi, dù sao cũng không ăn hết mười xiên.
Nhưng lúc đó đầu óc tôi nóng lên, đưa thẳng hai mươi tệ cho ông chủ.
“Đây, tiền của ông.”
Sợ hối hận, tôi cũng không dám liếc nhìn thêm, xoay người đi thẳng.
Quay đầu cười hì hì đưa hồ lô dâu tây cho Lý Tuyền, nhưng chị ấy không lấy.
“Tôi thích xem người khác ăn, cậu ăn đi.”
Lúc đó tính tình tôi đúng là tốt, không hề nghĩ đây là quá trình giày vò người khác mà còn cực kì vui mừng.
Đây là chị ấy thương tôi.
Chị ấy đối với tôi đúng là ngốc nghếch.
Tôi nhét thẳng hồ lô vào miệng, dâu tây nhiều nước làm cho khóe miệng tôi cũng toàn nước.
“Ngon lắm, cậu cũng ăn chút đi.”
Tôi vừa nhét vào miệng vừa đưa cho Lý Tuyền, nhìn khuôn mặt chị ấy cuối cùng cũng tươi cười.
Lúc đó chúng tôi là bạn cùng lớp, nên xưng hô không giống bây giờ.
Cho nên mới nói, quần áo chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là khuôn mặt đẹp.
Bộ quần áo đồng phục Lý Tuyền mặc xấu muốn chết, nhưng nụ cười này lại làm tôi cảm thấy trái tim như tan ra.
Ngọt quá, trong miệng ngọt trong tim còn ngọt hơn.
Buổi chiều ngày hôm ấy tôi ăn xong mười xiên hồ lô đường, trong miệng ngọt đến khó chịu, nhưng vì Lý Tuyền đã ăn một viên dâu tây tôi đút nên hoàn toàn xứng đáng.
Tối hôm đó về nhà tôi bị bố đánh một trận đuổi ra khỏi nhà, nhưng lúc ngồi ở quán net tôi vẫn ngây ngô cười.
Lúc đó thích rất đơn giản, trong sáng.
Sau này lúc tốt nghiệp đại học nhận được điện thoại của Lý Tuyền, tôi không hỏi chị ấy sao lúc đó chuyển trường không nói với tôi một tiếng, tại sao đột nhiên lại cắt đứt toàn bộ liên lạc, chị ấy rốt cuộc có hiểu tình cảm của tôi không.
Tôi không hỏi gì, chị ấy nói: “Cậu có muốn đến chỗ tôi làm việc không?”
“Được, tôi đến.”
Sau nhiều năm như vậy, chỉ cần chị ấy nói tôi không có cách nào từ chối.
Đoạn đường từ nhà đến tìm chị ấy, trong lòng tôi vẫn luôn bất an.
Cho đến khi gặp được chị ấy, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như cũ, cùng với “việc làm ăn” mà chị ấy nói, cuối cùng tôi cũng hết hi vọng.
Phải ra ngoài quyến rũ phụ nữ, ngủ cùng người phụ nữ khác.
Chị ấy nói tự nhiên như vậy, giống như chẳng phải chuyện gì lớn lắm.
Vì thế sau này tôi chẳng coi trọng chuyện giường chiếu nữa.
Mỗi lần đều cố ý phóng túng bản thân tìm kɦoáı ƈảʍ, mỗi lần ra vào trong đầu đều hiện lên một khuôn mặt mơ hồ khác.
Chị ấy có lẽ cũng đang lên giường với người đàn ông khác.
Mỗi lần tôi đều nghĩ như vậy cho đến một ngày nghĩ tới không cảm thấy đau nữa.
Tôi nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng tốt.
Bởi vì ít nhất hai người chúng tôi có thể thường xuyên gặp nhau, nhưng sau này Bành Uy lại nói cậu ấy thích chị Tuyền.
Tôi liền nghĩ có lẽ bản thân mãi mãi cũng không có cơ hội, cuối cùng cũng hết hi vọng, chỉ coi chị ấy như một đồng nghiệp bình thường.
Nhưng tại sao bây giờ tôi mới nhận ra, trong tim tôi luôn có một vị trí dành cho chị ấy.