Bắc Thành Thiên Nhai

Chương 30




Mùa xuân đã tới, hơi ẩm thoáng chốc đã lan tỏa thấm đẫm tới từng ngóc ngách thành phố núi, mưa nhỏ triền miên không dứt, cả thế giới ngỡ như bị bao phủ trong tầng hơi nước dính quánh đặc sánh. Mỗi ngày Lâm Trạch đi trên con đường đến chỗ làm, đều không khỏi băn khoăn tự hỏi: ngày ngày đi làm, tan làm, ăn cơm rồi đi ngủ, rốt cục đâu là điểm cuối cho vòng tuần hoàn vô tận này?

Anh làm việc mấy năm trời, dành dụm được năm mươi ngàn tệ, mua trả góp cũng chỉ được một cái nhà vệ sinh, mà dù có vay thế chấp theo diện hộ nghèo thì căng nhất được có 20 năm, chớ nói chi chuyện mua xe nặng nợ! Khổ sở vất vả, nhịn ăn nhịn mặc tích được một tí tiền mồ hôi sương máu, cuối cùng cũng chỉ như muối bỏ bể trong cái thế giới vật giá càng ngày càng tăng này. Mười năm trước, khi mà khu nhà hải đường chỉ có hai ngàn tệ một mét vuông thì anh đang học cấp ba. Cái thời ấy, chỉ cần có khoảng một trăm ngàn tệ là đã đủ mua một ngôi nhà rồi.

Mà một trăm ngàn của bây giờ còn chẳng đủ để trang hoàng nhà cửa, mua nội thất.

Lâm Trạch nhìn những tòa nhà mới phía bên ngoài tàu trên không. Thành phố này phát triển từng ngày, hết kiến thiết, xây nhà rồi bán phòng, thế nhưng, chẳng có lấy một chỗ anh mua nổi.

“Này!” Lâm Trạch gọi.

“Hở?” Tư Đồ Diệp ôm cột tàu trên không, chẳng thèm ngẩng đầu bảo: “Nói nghe.”

Bỗng nhiên Lâm Trạch chẳng biết phải nói gì. Sau buổi tối hôm đó, mối quan hệ của anh và Tư Đồ Diệp lại khôi phục như cũ, chẳng giống bạn bè mà cũng chẳng phải người yêu. Lâm Trạch vẫn chăm sóc anh ta như cấp trên với cấp dưới, còn Tư Đồ Diệp nghĩ gì trong lòng anh cũng chẳng hay biết.

Ban sớm, Tư Đồ Diệp đang trò chuyện gì đó. Chat xong, anh ta cất điện thoại đi, hỏi: “Còn mấy trạm nữa?”

“Tới rồi.” Lâm Trạch không nói nhiều, đưa Tư Đồ Diệp xuống tàu. Khoảng thời gian này Tư Đồ Diệp cũng chẳng làm gì mấy, vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức. Lâm Trạch tính sau kỳ nghỉ lễ Thanh Minh thì để anh ta lái xe tiếp. Dạo này, đa phần thời gian Tư Đồ Diệp đều chơi cùng Dương Trí Viễn.

Mới gần đây, Triệu Vũ Hàng gọi điện thoại tới, kể sau khi quay về anh ta lại làm hòa với Tiểu Bạch rồi. Lâm Trạch biết ngay thể nào cũng vậy mà, tan hợp cãi vã, cả cuộc đời rồi cứ trôi qua như thế. Thậm chí, Lâm Trạch còn rất hâm mộ bọn họ, bởi ít nhất ngày nào họ cũng có người để cãi nhau.

“Ngày mai cùng Trịnh Kiệt đi tán gái không?” Lâm Trạch nói.

“Tôi không đi.” Tư Đồ Diệp vô cảm trả lời.

Lâm Trạch: “Ok, tùy anh thôi. Thế anh đi đâu?”

Ban đầu Lâm Trạch nghĩ nếu Tư Đồ Diệp đi cùng thì có thể chụp cho Trịnh Kiệt và Dung Dung vài tấm ảnh, nhưng Tư Đồ Diệp cứ như đang giận dỗi vậy. Thôi đành, dẫu sao anh cũng biết chụp ảnh, tuy rằng anh chỉ là tay mơ, không sành sỏi như Tư Đồ Diệp.

Tư Đồ Diệp đáp: “Tan làm tôi đi Thành Đô với anh Dương.”

Lâm Trạch nói: “Tôi mượn máy ảnh anh được không?”

Tư Đồ Diệp không đồng ý cũng chẳng từ chối, Lâm Trạch biết anh ta không muốn cho mượn nên nói: “Thôi, tôi cũng có một cái máy kỹ thuật số rồi.”

Hai người tới cơ quan, cả buổi sáng Tư Đồ Diệp ngậm tăm, gửi tin nhắn không ngừng. Tâm trạng Lâm Trạch rất tệ, họp xong cuộc họp tuần thì bắt đầu làm tin, hầu hết chỉ giải quyết những việc vặt mà thôi. Anh định làm một kỳ về “mười địa điểm hẹn hò cực kỳ lãng mạn ở Trùng Khánh”, ví dụ như: ra sau học viện thương mại Nam Bình xem hoa anh đào mùa xuân; ăn cơm ngắm cảnh sông nước trên đường Nam Tân; thả diều trên bãi sông Từ Khí Khẩu, mấy chỗ đó đều rất được… Mùa xuân tới, làm dậy lên trong lòng Lâm Trạch thứ cảm xúc nào đó đã lâu không có.

Anh sưu tầm ảnh một lát, thấy mấy chỗ này đều có trong đống ảnh tư liệu của Tư Đồ Diệp, bèn hỏi anh ta rồi dùng luôn. Dù sao cũng được tính tiền ảnh mà, chỗ này cũng được bảy trăm tệ, tiện thể kiếm giúp anh ta luôn.

Chuyên đề có tên gốc là “Theo đuổi mùa xuân”, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì Lâm Trạch đổi thành “Xuân sang lãng mạn, phố tràn tình yêu.”

“Ể?” Một phóng viên hỏi: “Sếp, dạo này sếp đang yêu sao?”

Lâm Trạch buột mồm đáp: “Không.”

Có người lại cười: “Thế sao sếp lại làm chuyên đề này?”

“À.” Lâm Trạch nhìn điện thoại, chẳng ngẩng đầu hỏi: “Không hay hả?”

Tư Đồ Diệp cười: “Cậu đang làm gì thế?”

Lâm Trạch đưa điện thoại của mình cho Tư Đồ Diệp xem, trên màn hình là phần mềm Jack’d, hiển thị cuộc trò chuyện của Lâm Trạch với một người khác. Tư Đồ Diệp nhìn một lúc rồi khen: “Người này được đấy, hợp với gu của cậu.”

Anh ta chạm ngón tay vào ảnh đại diện, người trong hình cao gầy, là một cậu trai có vẻ ngoài như cây trúc.

Lâm Trạch nhìn Tư Đồ Diệp, nghĩ thầm anh ta cứ như thể đã biến thành người khác vậy. Một phóng viên nam hỏi với vẻ tràn đầy hứng thú: “Ai đó ai đó? Cho tôi xem với?”

Lâm Trạch: “…”

Tư Đồ Diệp: “…”

“Ôi đây là cái gì?!”

“Trò lắc ấy mà!” Lâm Trạch vội nói.

Tư Đồ Diệp cũng giải thích: “Chế độ lắc lắc.” (*)

(*) Lắc lắc: Chế độ của wechat – khi lắc thì sẽ tìm kiếm được những người bạn trên khắp thế giới, những người cũng lắc giống bạn.

Hai người vội cất điện thoại đi, người đồng nghiệp nam kia hỏi: “Hẹn bạn chịch ạ? Có gái đẹp không?”

“Không có không có.” Hai người đồng thanh trả lời, Lâm Trạch nghiêm mặt nói: “Đi phỏng vấn đi.”

Cậu phóng viên chán nản rời đi, trong văn phòng chỉ còn mỗi Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp. Lâm Trạch nghĩ một lát, lại lấy điện thoại ra xem người mà Tư Đồ Diệp nói lúc nãy. Tư Đồ Diệp cười bảo: “Tôi giúp cậu hẹn cậu ta cho.”

Lâm Trạch: “Thôi, để tôi.”

Lâm Trạch nhận thấy Tư Đồ Diệp thật sự rất thất thường mưa nắng, vừa nãy thì cứ như là kẻ thù của anh, giờ lại cười đùa. Trước mặt đồng nghiệp như vậy thì không nói làm gì, lúc này, khi mà trong phòng làm việc chỉ còn mỗi hai người bọn họ, hình như tâm trạng của anh ta lại khá hơn chút thì phải.

“Để tôi để tôi.” Tư Đồ Diệp nói: “Tôi giúp cậu hẹn cho, cứ để tôi.”

Lâm Trạch: “…”

Lâm Trạch bất lực đưa điện thoại cho anh ta, Tư Đồ Diệp bắt đầu nói chuyện với người nọ. Lâm Trạch ở bên nhìn Tư Đồ Diệp tán trai, không ngờ Tư Đồ Diệp rất nghiêm túc, mải miết nhắn tin. Sau đó, Lâm Trạch chẳng buồn nhìn nữa, bắt tay vào chỉnh sửa tư liệu.

Tới buổi trưa lúc ăn cơm, Tư Đồ Diệp nói: “Tốt rồi, cậu ta đã đồng ý thứ bảy này cùng đi chơi với bọn cậu.”

Lâm Trạch ừ cái, Tư Đồ Diệp nói: “Hôm nay tôi chuyển nhà, dọn về chỗ cũ.”

Lâm Trạch: “Ừ tùy anh.”

Tư Đồ Diệp: “Đưa chìa khóa cho tôi đi.”

Lâm Trạch nghĩ một lúc vẫn chẳng nói gì, tháo chìa khóa nhà đưa cho Tư Đồ Diệp. Anh nghĩ bụng, thôi cứ giữ khoảng cách cũng tốt, đã chẳng yêu nhau được thì có ở bên nhau cũng chỉ thêm lúng túng mà thôi. Dẫu sao thì sau khi tan làm, ai cũng sẽ có thế giới của riêng mình. Nghĩ đoạn, anh lại nói: “Cùng đi về đi, tối nay bảo Trịnh Kiệt giúp anh chuyển đồ.”

Tư Đồ Diệp từ chối: “Không cần, có mấy đồ đâu, mỗi cái túi, dọn tí là xong.”

Lâm Trạch đột nhiên chú ý tới lúc Tư Đồ Diệp vươn tay, cổ tay anh ta có một vết đỏ không rõ lắm. Hình như hồi trước anh đã từng nhìn thấy rồi, nhưng sau khi đeo thạch cao, gỡ ra thì màu da chỗ đó trắng hơn hẳn, nên vết đỏ lại càng thêm nổi bật.

Tư Đồ Diệp nhận chìa khóa, vội vàng rút tay lại, kéo tay áo che đi cổ tay.

Lâm Trạch hỏi: “Đó là cái gì?”

Tư Đồ Diệp cười cười, Lâm Trạch hỏi: “Anh từng tự sát?”

Tư Đồ Diệp: “Trước đây không cẩn thận cứa phải, đi thôi.”

Ngày hôm đó, lúc Lâm Trạch về nhà thì Tư Đồ Diệp đã dọn đi rồi. Lâm Trạch cứ nghĩ mãi có nên nói chuyện với Tư Đồ Diệp hay không. Nhưng mà biết nói gì bây giờ? Thôi hãy cứ để mối quan hệ của họ như trước thì hơn, có những lời một khi đã nói ra thì đến bạn bè cũng chẳng còn làm được nữa. Người nào sống cuộc sống của người đó, cứ làm đồng nghiệp cũng rất tốt. Chẳng trách mọi người đều nói không nên rơi vào tình yêu văn phòng, đúng là chẳng có gì hay ho hết.

Điện thoại reo lên, Trịnh Kiệt kêu lên: “A Trạch… tôi cần ông… ông ở đâu?…”

Lâm Trạch vừa nghe đã biết chắc chắn Trịnh Kiệt lại thất tình rồi, đáp: “Tôi đợi ông ở quán Starbucks chỗ Bắc Thành Thiên Nhai, không gặp không về.”

Lâm Trạch không muốn về nhà lắm, nhỡ lát nữa mà gặp Tư Đồ Diệp thì anh cũng chẳng biết nên nói gì, bèn ngồi luôn ở Starbucks. Lát sau, Trịnh Kiệt đến, nhìn Lâm Trạch bằng vẻ mặt chết lặng.

Lâm Trạch cũng nhìn Trịnh Kiệt bằng khuôn mặt y chang, cả hai nhìn nhau được lát thì Trịnh Kiệt mở lời: “Tôi có một tin tốt và một tin xấu, ông muốn nghe tin nào trước?”

Lâm Trạch hỏi: “Tôi cũng có một tin tốt và một tin xấu…”

Đôi bên bật cười, Trịnh Kiệt gọi cà phê, Lâm Trạch lấy iPad ra tính tháng trước tiêu hết bao nhiêu tiền. Lúc bưng cà phê ra, Trịnh Kiệt bảo: “Ông nói trước đi, nói tin tốt trước ấy.”

Lâm Trạch bảo: “Tin tốt là tôi và Tư Đồ Diệp sẽ không cãi nhau trong nhà nữa.”

Trịnh Kiệt: “Ừ, tin xấu là anh ta đã chuyển đi rồi chứ gì?”

Lâm Trạch ờ tiếng, Trịnh Kiệt nói: “Hôm nay anh ta đã gửi tin nhắn cho tôi.”

Lâm Trạch: “Nói gì thế?”

Trịnh Kiệt: “Chỉ nói cảm ơn tôi đã chăm sóc thôi, thế ông có định gọi anh ta về không?”

Lâm Trạch: “Không, chúng tôi cũng chẳng phải người yêu, để anh ta đi thôi. Dù sao thì sớm muộn anh ta cũng sẽ rời khỏi đây, quan hệ lạnh nhạt hơn chút cũng tốt. Thế ông có tin tốt gì?”

Trịnh Kiệt nói: “Tin tốt là, từ ngày hôm nay tôi sẽ ôm hết việc nhà.”

Lâm Trạch: “???”

Trịnh Kiệt nói: “Bởi vì tin xấu là, tôi đã bỏ việc rồi.”

Lâm Trạch chau mày nói: “Sao lại nghỉ việc?”

Trịnh Kiệt: “Thì công việc đang ngon lành, sếp lại tính điều tôi đi sang cửa hàng mới, cho người có quan hệ tiếp nhận vị trí hiện giờ của tôi, thế là tất cả công lao cố gắng đổ xuống sông xuống biển, khởi đầu lại hết. Chỗ đó cũng chẳng có mấy người, tôi tức điên lên, không muốn làm nữa.”

Lâm Trạch hỏi: “Sao sếp ông chẳng nói gì trước với ông vậy?”

Trịnh Kiệt không nói gì mà chỉ nhìn Lâm Trạch. Lâm Trạch bất lực thật sự. Giờ rất khó tìm công việc bán hàng, Trịnh Kiệt cày cục mãi mới phất lên được tí thì lại từ chức đùng cái như vậy, y bồng bột quá.

Lâm Trạch nghĩ một lát, lại hỏi: “Ông hỏi ý kiến bạn gái ông chưa?”

Trịnh Kiệt gật đầu. Lâm Trạch nhìn vẻ mặt u ám, bộ dạng thảm thương của Trịnh Kiệt thì bỗng cảm thấy có lỗi với y vô cùng. Hồi anh mới nghỉ việc, Trịnh Kiệt đã an ủi anh “Nghỉ việc thì nghỉ, cũng chỉ thêm có đôi đũa, chẳng chết đói được”, nghĩ tới đó, Lâm Trạch cười bảo: “Nghỉ thì nghỉ, tôi nuôi ông, nhể.”

Trịnh Kiệt bật cười, nói: “Tôi sẽ tìm việc mới.”

Lâm Trạch: “Ừ, tối nay ra ngoài ăn đi, chúc mừng ông nghỉ việc.”

Trịnh Kiệt cười to. Tối hôm đó bọn họ đi ăn lẩu, bởi hôm sau hẹn Dung Dung ra ngoài chơi nên phải mua quà cho cô. Lâm Trạch hỏi Trịnh Kiệt còn bao nhiêu tiền, Trịnh Kiệt trả lời: Ba ngàn hai trăm hai mươi lăm tệ. Lâm Trạch sốc ngay tại trận, đã chẳng dư được mấy đồng bạc mà còn học đòi người ta đi nghỉ việc?! Anh hỏi tiền thưởng cuối năm biến đâu rồi? Trịnh Kiệt lại đáp tiền thưởng cuối năm bị trừ rồi, người ta định tháng 4 mới phát, chỉ có y là chẳng biết gì. Sếp bên đó đã cài cắm người cả rồi, hôm nay họp y cãi nhau trước mặt sếp cùng mấy vị quản lý khác, sau đó đạp bàn bỏ đi.

Lâm Trạch biết sắp tới Trịnh Kiệt sẽ phải vay trả góp tiền nhà, giờ còn có bạn gái nữa, còn phải yêu đương, ôi trời ạ! Giờ phải làm sao đây?… Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chẳng nói gì hết. Nói cho cùng thì Trịnh Kiệt cũng tự rõ mình như nào, khoảng thời gian này gần như y làm hùng hục liên tục, thứ bảy chủ nhật cũng chẳng nghỉ ngơi, cứ cố thế thì sau 30 tuổi chắc chắn bệnh tật sẽ ập tới, chỉ tổ thiệt thân.

Áp lực quá lớn, cứ để y nghỉ ngơi vài ngày đã.

“Để tôi.” Lâm Trạch nói.

“Tôi tôi tôi, để tôi tự trả.” Trịnh Kiệt cản Lâm Trạch lại, Lâm Trạch nói: “Ngày mai Tư Đồ không đi, tôi cũng không đi làm bóng đèn đâu, đã chọn địa điểm cho ông rồi, tự ông đi chơi đi.”

Trịnh Kiệt nói: “Đi đi, Dung Dung đã muốn gặp ông từ lâu, chị ông cũng khoe về ông dữ lắm.”

Lâm Trạch nghĩ lát thì đành đồng ý: “Thôi được rồi.”

Buổi tối, sau khi về nhà Lâm Trạch nhìn thấy người mà Tư Đồ Diệp quen trên Jack’d và tin nhắn của Tư Đồ Diệp.

Cơn gió theo đuổi giấc mộng: [Ngày mai chơi vui nhé.]

Vân Mộng Trạch: [Anh cũng vậy, thu dọn đồ đạc đi rồi hả?]

Cơn gió theo đuổi giấc mộng: [Ừ.]

Lâm Trạch lướt xem thông tin người mà Tư Đồ Diệp giúp anh hẹn buổi sáng, đối phương 21 tuổi, anh gửi một tin nhắn cho cậu ta, nói: [Chào.]

Làn khói cô đơn: [?]

Lâm Trạch: [Có rảnh không?]

Làn khói cô đơn: [Giờ gặp mặt hả? Tôi đang ở trường, sắp khóa cửa phòng rồi, không ra được.]

Lâm Trạch cười cười: [Không, người mà sáng nay hẹn cậu là đồng nghiệp của tôi, xin lỗi, mới đầu nói không rõ ràng.]

Làn khói cô đơn: [À, thế mai có đi không?]

Lâm Trạch: [Có, cậu học năm mấy đại học rồi?]

Làn khói cô đơn: [Năm ba.]

Lâm Trạch: [Tình hình học hành thế nào?]

Bên kia không trả lời nữa, hình như ghét Lâm Trạch hỏi quá nhiều, hoặc có lẽ cảm giác mà Lâm Trạch mang tới tệ hơn rất nhiều so với Tư Đồ Diệp hồi sáng, dễ dàng nhận ra rõ ràng bọn họ không phải một người. Lâm Trạch bỗng nhiên cảm thấy yêu đương với một sinh viên đại học cũng rất tốt. Sinh viên rất đơn thuần, mỗi ngày tan làm về, đến trường học thăm đối phương, cùng đối phương lên lớp tự học, chỉ yêu đương chứ không lên giường.

Bên kia vẫn không đáp lại, Lâm Trạch bèn đứng dậy đi tắm rồi dọn dẹp tủ quần áo. Lúc anh bỏ chiếc gối Tư Đồ Diệp đã dùng vào trong tủ thì thấy người kia nhắn lại.

Làn khói cô đơn: [Cũng tạm, mấy anh trong phòng đều đang chơi game, tôi không thích cùng bọn họ chơi lắm. Anh bao nhiêu tuổi?]

Lâm Trạch: [Lớn hơn cậu một chút, đã đi làm rồi.]

Anh vừa thỉnh thoảng nhắn tin cho cậu ta, vừa dọn dẹp phòng. Dọn được lát thì anh thấy album của Tư Đồ Diệp để quên ở đây.

Lâm Trạch tiện tay lật lật nhìn ngắm những tấm ảnh trong album. Đây chính là quyển album mà lần trước Tư Đồ Diệp cho anh xem. Anh lật về sau, muốn xem những bức ảnh ở phần cuối mà mỗi lần anh định xem Tư Đồ Diệp đều có vẻ hơi căng thẳng là gì?

Lâm Trạch lật ngược trở lên, chợt anh lặng đi một lúc, quyết định chẳng lật xem nữa. Nếu Tư Đồ Diệp đã không cho anh xem thì thôi vậy.

Anh đóng album lại, đặt trên phía ngoài bàn. “Làn khói cô đơn” lại nhắn tin tới: [Người nói chuyện với tôi ngày hôm nay cũng là ‘ấy’ sao?]

Lâm Trạch: [Ừ, anh ta là đồng nghiệp của tôi, lớn hơn tôi 2 tuổi, ngày mai gặp nhau ở đâu?]

Làn khói cô đơn: [Anh quyết định đi, tôi thế nào cũng được.]

Lâm Trạch nhắn một địa điểm, đối phương không nhắn lại gì. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Trạch nghe thấy Trịnh Kiệt ra mở cửa – Tư Đồ Diệp quay lại.

“Tôi quên cầm album đi.” Tư Đồ Diệp vừa vào đã nói.

Lâm Trạch: “Ở trên bàn trà ấy.”

Tư Đồ Diệp hỏi: “Cậu đã xem rồi?”

Lâm Trạch ngơ ngác đáp: “Không.”

Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch một lúc, hai người đều im lặng, Lâm Trạch nói: “Thì anh không cho tôi xem mà?”

Tư Đồ Diệp gật đầu, dường như không tin lắm. Anh ta cất album đi, bảo: “Ngủ ngon, A Trạch.”

Lâm Trạch ừ tiếng, cũng không tiễn anh ta, để Tư Đồ Diệp tự đi về.

Lâm Trạch luôn cảm thấy gần đây Tư Đồ Diệp có gì đó quai quái. Không, cực kỳ quái mới đúng. Trước đây anh ta nào như vậy? Phải chăng bởi vì mối quan hệ của họ đã thay đổi? Sớm biết vậy thì anh đã lật xem album của anh ta, xem xem mấy trang cuối là gì. Lâm Trạch càng lúc càng tò mò, biểu hiện của Tư Đồ Diệp thật sự kỳ lạ hết sức.

Anh bắt đầu cảm thấy hơi ghét Tư Đồ Diệp. Đối phương chẳng còn giống như hồi đầu họ mới quen nữa, sự thay đổi bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hồi mới quen, bọn họ có thể cà khịa chọc cười nhau, vui vẻ chuyện trò, làm mấy trò cười nhảm nhí vô thưởng vô phạt, ngày ngày cùng nhau đi làm, là bạn bè chí cốt của nhau. Nhưng tới bây giờ, cảm giác như có một bức tường chắn giữa họ, chẳng hiểu sao mà hai bên đều xa lánh và giữ khoảng cách với đối phương.

Song Lâm Trạch cũng rõ ràng rằng, tất cả sự thay đổi của Tư Đồ Diệp đều xuất phát từ anh. Trước đây người yêu đầu của anh cũng thế. Mới đầu bé 0 đó ngoan ngoãn nghe lời anh một chặp, sùng bái anh vô cùng. Sau khi họ bên nhau một thời gian thì cãi nhau, đôi bên như gần như xa, cuối cùng chia tay trong buồn bã.

Có thứ cảm xúc mơ hồ nào đó trào lên trong lòng Lâm Trạch, khiến anh cứ trở người mãi không ngừng, trằn trọc mãi. Anh nghĩ suốt cả một đêm, không thể không thừa nhận rằng bản thân mình cũng hơi thích Tư Đồ Diệp thật. Anh bật điện thoại, nhìn thấy ảnh đại diện của Tư Đồ Diệp vẫn sáng, đấu tranh mãi rồi gửi tin nhắn cho anh ta.

Vân Mộng Trạch: [Vẫn chưa ngủ hả?]

Cơn gió theo đuổi giấc mộng: [Tỉnh rồi, phải dậy sớm một chút, hôm nay tới Thành Đô mà.]

Lâm Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối om. Lúc này mới là 5 giờ sáng, anh không gửi tin nhắn cho Tư Đồ Diệp nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi.

“A Trạch!”

“A Trạch!!!”

“A Trạchhhhhhh!!!”

“AAA! Tôi không đi đâu!” Lâm Trạch gầm rên: “Các người biến hết đi, đừng giày vò tôi nữa!”

Vào 8 giờ sáng, Trịnh Kiệt phải dùng hết sức bình sinh mới tống được Lâm Trạch vào phòng vệ sinh. Lâm Trạch khóc không ra nước mắt, vác bộ mặt với đôi mắt thâm quầng đờ đẫn đánh răng trước gương. Anh nhớ ra mình cũng có hẹn, không đi không được, thôi đành phải cố vậy.

Địa điểm mà Lâm Trạch chỉ cho Trịnh Kiệt là ở khu ngoại thành cũ, một làng du lịch nông thôn vắng vẻ. Đầu xuân mưa phui phui, núi xanh cỏ biếc, sau khi xuống xe mọi người ngay lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần. Dung Dung cười: “Có chỗ như này cơ à?!”

Trịnh Kiệt cười nói: “Hồi nhỏ bọn anh thường xuyên đến đây, để anh đưa em đi nhé.”

Lâm Trạch tạn tạ đứng ở bên cạnh, đợi cậu sinh viên nọ. Đối phương cực đẹp trai, da rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, đẹp đẽ vô ngần. Cậu ta hỏi: “Đây là Ba Nam sao?”

Lâm Trạch ừ đáp lại. Từ khi đi đón cậu ta tới lúc lên xe, Lâm Trạch đều ngủ suốt, ngủ tới mức mê mệt, cho tới lúc ra ngoài đi đạp thanh mà anh cũng chẳng có tí hứng thú nào. Anh hỏi: “Cậu tên là Triêu Thanh đúng không?”

Cậu sinh viên gật đầu, Lâm Trạch nói: “Đi theo tôi.”

Lâm Trạch rất có thiện cảm với cậu sinh viên Triêu Thanh này. Cậu ta không ẻo, sạch sẽ, có khí chất mà bản thân đã lâu không nhìn thấy của người trí thức. Lúc lên xe thấy Lâm Trạch đang ngủ, cậu ta cũng không nói gì, cầm sách điện tử đọc mấy cuốn tiểu thuyết trên Khởi Điểm. Dù chưa chắc tên thật của cậu ta là Triêu Thanh, nhưng dù sao cũng là một nickname, cứ gọi vậy đi.

Trịnh Kiệt và Dung Dung vừa nói vừa cười, đi băng qua con đường nhỏ phía trước, còn Lâm Trạch và Ngũ Triêu Thanh đi sau họ, cả đám đi chầm chậm men theo con đường sắt. Con đường này bị bỏ hoang, hướng về nơi rừng sâu núi thẳm bị sương mù bao phủ, xuyên qua khe sâu lại vượt qua cánh đồng ở giữa, đi tới một nơi xa tít tắp thì mọi người nhìn thấy ga tàu hỏa ngừng hoạt động rất lâu rồi. truyện tiên hiệp hay

Có vẻ Ngũ Triêu Thanh cảm thấy hơi hứng thú với Lâm Trạch, cậu ta hỏi anh làm gì. Lâm Trạch nói anh làm phóng viên, cậu ta lại hỏi công việc thường ngày của phóng viên là gì, mức lương ở tòa soạn như thế nào, vân vân. Cậu ta hỏi gì Lâm Trạch đều trả lời hết, nhưng chẳng biết vì sao mà Lâm Trạch lại không cảm thấy đặc biệt thích cậu sinh viên này. Anh không có dục vọng với đối phương, chỉ muốn quan tâm cậu ta như em trai.

Ngũ Triêu Thanh đang học văn học Trung Quốc. Nhìn cậu ta, Lâm Trạch lại nhớ tới thời học đại học của bản thân. Ngũ Triêu Thanh lại hỏi Lâm Trạch rằng tòa soạn báo có tuyển thực tập sinh hay không, Lâm Trạch đáp: “Năm nay không tuyển nữa, nhưng các tòa soạn khác có thể xem thử coi, cậu cứ nộp CV đi.”

Ngũ Triêu Thanh im lặng, Lâm Trạch đi men theo đường sắt, thỉnh thoảng lại nhìn Trịnh Kiệt đang đi trước mặt. Ngũ Triêu Thanh hỏi: “Hôm nay chỉ đi dạo ở chỗ này ạ?”

Lâm Trạch hỏi: “Chán lắm à?”

Ngũ Triêu Thanh lắc đầu, Lâm Trạch nói: “Người phía trước là bạn nối khố của tôi, đó là tình yêu đầu của cậu ta đấy, gập ghềnh trắc trở phết.”

Ngũ Triêu Thanh hỏi: “Còn anh?”

Lâm Trạch nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đã từng yêu hai lần, đều tan rồi.”

Ngũ Triêu Thanh nói: “Sao anh lại đa tình quá vậy?”

Lâm Trạch bật cười, nói: “Đúng vậy, tôi đa tình quá nhỉ.”

Ngũ Triêu Thanh nói: “Anh cười lên trông rất đẹp, đừng suốt ngày xị mặt nữa.”

Lâm Trạch ừ tiếng nói: “Tôi sẽ cố gắng cười nhiều hơn.”

Trịnh Kiệt và Dung Dung dừng lại nơi trạm tàu, còn Lâm Trạch đứng trên đường ray rỉ sắt thử chơi bập bênh. Ở đây, có một miếng giống tấm bập bênh mà hồi nhỏ anh và Trịnh Kiệt rất hay chơi. Anh gọi Ngũ Triêu Thanh: “Cậu qua chỗ này đi.”

Hai người đứng ở hai bên, Lâm Trạch cười đùa chơi với cậu ta. Một lát sau, anh nhìn vẻ mặt của Ngũ Triêu Thanh, biết cậu ta cảm thấy trò này chán nhách, bèn cúi đầu bảo: “Đi thôi.”

Ngũ Triêu Thanh hỏi: “Thường thì bọn anh đều dùng Jack’d để tìm 419 sao?”

“Tôi thì không.” Lâm Trạch hỏi: “Cậu dùng phần mềm đó bao lâu rồi?”

Ngũ Triêu Thanh trả lời: “Lần đầu tiên dùng, làm sao anh quen hai bạn trai cũ vậy?”

Lâm Trạch nói: “Một người quen trên Jack’d, một người quen trên diễn đàn. Còn cậu? Cậu đã yêu ai chưa?”

Ngũ Triêu Thanh nhún vai bảo: “Chưa, tôi rất muốn tìm một người thử xem sao.”

Lâm Trạch nhìn cậu ta một lúc, khuôn mặt Ngũ Triêu Thanh rất non nớt, tựa như một kẻ xa lạ trong giới đồng tính này vậy. Cậu ta khiến Lâm Trạch cảm thấy “không thể nào xuống tay” cho được. Nếu là ngày xưa, chắc hẳn anh sẽ nói: “Vậy chúng ta thử xem sao”. Nhưng giờ đây, Lâm Trạch lại không muốn nói như vậy nữa.

Mãi một lúc lâu sau, anh chỉ đáp vỏn vẹn: “Ừ.”

Trịnh Kiệt nói: “Tôi chụp cho hai người một tấm!”

Lâm Trạch hỏi Ngũ Triêu Thanh: “Muốn chụp ảnh không?”

Ngũ Triêu Thanh xua tay, tỏ ý không cần, Lâm Trạch gật đầu. Bốn người đứng trên nhà ga cũ, Ngũ Triêu Thanh đột nhiên bảo: “Tôi về trước đây, buổi chiều hẹn bạn rồi, còn có tí việc.”

Lâm Trạch: “Để tôi đưa cậu về.”

Ngũ Triêu Thanh nói: “Không, không cần đâu.”

Cậu ta nhảy xuống thềm nhà ga, men theo con đường phía sau. Trên đường lớn có xe ôm, Lâm Trạch hỏi: “Này, liên hệ sau nhé?”

Ngũ Triêu Thanh gật đầu, Lâm Trạch trả tiền xe ôm để lái xe lai cậu ta ra bến xe buýt bên ngoài, rồi lên đường ray quay lại. Trịnh Kiệt cười ầm lên nói: “Ông cũng có ngày hôm nay, A Trạch!”

Dung Dung không hiểu gì hỏi: “Thế là sao?”

Lâm Trạch cũng cười, đi đi lại lại trên đường ray. Trịnh Kiệt giải thích: “Trước đây Lâm Trạch thường xuyên cười anh xem mắt thất bại, giờ cuối cùng cậu ta cũng nếm mùi đó rồi.”

Dung Dung cười: “A Trạch là tuýp ‘vạn người mê’ à? Chắc thế nhỉ, Lý Diễm Như cứ khen anh suốt đấy.”

Lâm Trạch: “Ôi, lầm to rồi, bọn anh chỉ không hợp ấy mà, cũng không định tìm hiểu nhau sâu hơn.”

Lâm Trạch cầm máy ảnh lên chụp cho Trịnh Kiệt và Dung Dung. Anh có thể cảm thấy được rằng Dung Dung thật sự thích Trịnh Kiệt, anh mừng thay cho y. Dung Dung sợ anh làm bóng đèn buồn chán, nên liên tục nói chuyện với anh, hỏi chuyện hồi nhỏ của anh và Trịnh Kiệt. Đang nói chuyện thì ba người nghe thấy tiếng xe từ đằng xa.

Xe Jeep Wrangler của Dương Trí Viễn đang đỗ ở bên đường, cửa xe bị đẩy ra, Tư Đồ Diệp đeo máy ảnh SLR bước xuống.