Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 47




Thẩm Thiển gần đây đặc biệt thích ăn bánh mì của một tiệm nhỏ mới khai trương ở góc đông nam con phố, chiều nào đi làm về, cô cũng sẽ ghé qua xếp hàng hơn hai ba tiếng, mua hai ba ổ bánh về nhà, không đếm xỉa đến đồ ăn Vưu Nhiên đã vất vả xuống bếp nấu.

Hôm nay, cô lại theo thói quen đi xếp hàng mua bánh, vừa tới gần tiệm bánh kia, nhìn thấy một đội quân rồng rắn xếp hàng dài mà bỗng nhiên cảm thấy rầu, không biết phải xếp hàng bao lâu nhỉ?

Lúc hàng dài kia còn đang rối rắm, có một anh chàng từ hàng trên đi ra, anh ta mặc một cái áo gió dạng bó làm tôn lên dáng người vốn đã thon cao quý phái, trong tay anh ta cầm ba ổ bánh lớn, nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Thẩm Thiển nhìn anh chàng phong độ trước mắt, đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, rồi lập tức mặt đầy hắc tuyến. Hay nhỉ, ngày nào cũng nói bánh nướng không dinh dưỡng, rồi còn không vệ sinh gì gì đó, giờ đi ăn vụng vừa hay lại bị tóm! Không nói hai lời, cô trực tiếp sải bước đi qua, đoạt lấy cái bánh lớn trong tay anh, há miệng cắn phập xuống, thuận tay tóm lấy khuỷu tay anh, cười tủm tỉm, "Ông xã, anh chu đáo thiệt đó, biết em thích ăn bánh nướng còn cố tình xếp hàng cho em."

Vưu Nhiên híp đôi mắt xếch nhỏ dài, cười cười, "Nghe mùi thì thấy cũng không tồi, thật sự ăn ngon lắm sao?"

Thẩm Thiển gật mạnh đầu, "Nhai rất cứng, nhưng miệng đầy mùi thịt."

Vưu Nhiên nhíu mày, mỉm cười. Thẩm Thiển đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nâng tay lên, nhìn xem đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã là sáu giờ chiều. Thẩm Thiển vội vàng hỏi, "Tiểu Vưu Ngư nhà chúng ta đâu rồi?"

"Bị ông nội dẫn về chơi rồi."

Thẩm Thiển sáng mắt, không để ý bàn tay đầy mỡ ngấy vừa mới cầm bánh đưa móng vuốt túm lấy ống tay áo của anh, nhe răng trợn mắt cười, "Ông xã, hiếm khi hôm nay chúng ta có thời gian ở riêng."

Vưu Nhiên liếc mắt, khẽ cười, nhìn không có vẻ gì là hưng phấn lắm, đối lập hoàn toàn với Thẩm Thiển đang cười rạng rỡ thoải mái bên cạnh. Cũng khó trách Thẩm Thiển lại hưng phấn như vậy, từ lúc Tiểu Vưu Ngư chào đời, ngày nào cũng hành hạ đôi vợ chồng son gắn bó keo sơn bọn họ, đôi lúc Thẩm Thiển nổi cáu thì tiếng la so với Tiểu Vưu Ngư còn chấn động hơn, cứ như hai người đó muốn liều mạng bên sứt càng bên gãy gọng mới thôi.

Có người nói, con gái là tình nhân kiếp trước của ba. Tiểu Vưu Ngư nhà bọn họ khẳng định là muốn tìm tiểu tình nhân để bất mãn, cứ Thẩm Thiển bế là con bé lại khóc. Vưu Nhiên chỉ cần hơi tới gần, là lại "Khanh khách" cười không ngớt.

Nay Tiểu Vưu Ngư ba tuổi lại càng yêu ba đến tha thiết, ngày nào cũng chen vào giữa hai vợ chồng, chiếm lấy Vưu Nhiên, làm cho Thẩm Thiển so với "phòng không gối chiếc" còn thê thảm hơn. Là nhìn được mà sờ không được, muốn ăn cũng ăn không nổi, ở trước mặt Tiểu Vưu Ngư mà nhào tới thì thật không tốt cho trẻ em. Thẩm Thiển thực sự là rối rắm cùng cực lắm rồi.

Hôm nay Tiểu Vưu Ngư không ở nhà, có thể muốn làm gì thì làm. Nghĩ đến việc đem Vưu Nhiên tử hình ngay tại chỗ, Thẩm Thiển thực không hài hòa cười thành tiếng. Vưu Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô vợ muốn cái gì đều biểu hiện ra ngoài, mà hơi hơi cong khóe miệng.

Quả nhiên, vừa vào nhà, Thẩm Thiển liền ném bánh mì nướng mình vô cùng yêu thích lên bàn, sà vào lòng Vưu Nhiên, chớp đôi mắt to rưng rưng, "Ông xã, chúng ta làm đi."

Vưu Nhiên vẻ mặt bình tĩnh thu dọn đồ ăn vặt trên sô pha, đem rác nhét vào trong tay cô, "Đi ném đi."

"Vâng." Thẩm Thiển vui vẻ đem rác đi ném, lộn trở lại, đã thấy Vưu Nhiên ở trên lầu. Thẩm Thiển ngẩn người, vội vàng hỏi, "Ông xã, đi đâu đấy?"

"Tắm."

Thẩm Thiển nghe đến từ "tắm" hai mắt liền sáng rực, lượn lờ theo lên, vốn muốn cùng vào, nhưng hết lần này đến lần khác bị Vưu Nhiên ngăn cản, anh nói: "Em yêu, em vào phòng bên cạnh tắm đi, hôm nay phải tắm sạch một chút." Anh mờ ám nháy mắt.

Thẩm Thiển bị mê hoặc liền ngây ngô gật đầu, vào phòng khác tắm. Bình thường Thẩm Thiển tắm lúc nào cũng ước chừng 15 phút mới xong, Vưu Nhiên hình như là 10 phút. Hôm nay, Thẩm Thiển hỏa tốc tắm, sử dụng công phu chạy không thấy dấu lao lên giường bọn họ, trên người chỉ bọc khăn tắm, trực tiếp chui vào chăn.

Lẳng lặng lắng nghe tiếng nước, lúc lớn lúc nhỏ, liên miên không dứt, vô cùng khiến người ta chịu không nổi. Vậy mà lại nhất quyết không có xu hướng dừng lại, Thẩm Thiển chui ở trong chăn, trông mòn con mắt, ruột gan như đứt thành từng khúc.

Đợi chờ lâu, dục vọng ban đầu biến thành mệt mỏi, hơn nữa giường lớn dễ chịu lại vừa mới tắm xong nên toàn thân đều thoải mái, thế là ngủ quên mất.

Thẩm Thiển là bị Vưu Nhiên đè cho tỉnh. Lúc mở mắt ra, Vưu Nhiên đang lột khăn tắm, sau đó rất phong độ ngậm lấy quả anh đảo nhỏ trước ngực cô. Thẩm Thiển rên lên một tiếng, vốn đang ý loạn tình mê, nhưng trong đầu nghĩ đến vừa rồi mình bức thiết cầu hoan bị đả kích thần kinh thế nào, cô liền cự tuyệt sự hầu hạ, đẩy Vưu Nhiên ra, "Mệt rồi, muốn đi ngủ."

"Vận động rồi sẽ không mệt nữa." Vưu Nhiên lại lập tức nhào lên, đè cô xuống, mạnh mẽ hôn lấy cô. Miễn cưỡng một hồi, hơi thở cô tràn ngập mùi hương của Vưu Nhiên sau khi tắm còn có cả mùi thơm của cơ thể cô thích nhất, vậy là cô lại bắt đầu trầm luân.

Vậy mà, đang lúc chuẩn bị thỏa hiệp, cái bụng không chịu thua kém kia lại kêu lên, Vưu Nhiên sững sờ, Thẩm Thiển cũng sững sờ, hai người đưa mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Vưu Nhiên nói: "Đói lắm hả?"

"Giữa trưa đã ăn một ổ bánh nướng, vừa nãy cũng có cắn mấy miếng bánh." Thẩm Thiển gần đây thích bánh nướng đến điên cuồng, ngày ba bữa, trừ bữa sáng giải quyết ở nhà, trưa ở bệnh viện ăn bánh nướng, về nhà tiện đường lại mua bánh nướng nên về đến nhà lại không thể nào ăn cơm tối.

"..." Vưu Nhiên im lặng không nói, yên lặng hơn nữa ngày, mới ngồi dậy, "Để anh đi nấu cơm."

Thẩm Thiển mong chờ thân thể Vưu Nhiên rời đi, chung quanh vẫn còn lưu lại mùi hương dễ chịu trên người anh, còn cả cảm giác tê dại khi vừa rồi bị anh khẽ cắn, máu trong người lại không khỏi tăng vọt, cảm xúc cực kỳ không khống chế được. Cô khóc không ra nước mắt, sớm biết thế này thì vừa rồi đã trực tiếp ôm eo anh, không cho anh đi rồi. Còn kiềm nén nữa, không đuổi theo sao?

Cô lập tức đứng lên, đi xuống cầu thang, lặng lẽ tới gần phòng bếp, chỉ thấy Vưu Nhiên thân người thon dài đang đeo tạp dề, sườn mặt tinh xảo dưới ánh đèn, nhẹ nhàng khiêu khích trái tim đang thấp thỏm của Thẩm Thiển. Nhất là đôi mắt đang tập trung tinh thần dưới làn tóc mái kia lại càng làm cho Thẩm Thiển xao xuyến.

Rõ ràng là thèm khát ... Gần cả tháng nay không được chạm vào chồng, hiếm khi lại có cơ hội tốt như vậy. Cô từ từ thong thả bước đến phía sau Vưu Nhiên, từ sau lưng ôm lấy eo anh, vẻ mặt ủy khuất than thở, "Ông xã."

"Ừ?" Vưu Nhiên đáp lại, lập tức cười nói: "Đói đến điên rồi à? Sắp xong rồi."

Trong hơi thở Thẩm Thiển lúc này không thể nào ngửi được mùi đồ ăn gì, toàn bộ đều là mùi trên người Vưu Nhiên, dễ chịu vô cùng. Buộc chặt cánh tay, cô lại ôm Vưu Nhiên chặt hơn một chút, "Muốn ăn."

"Sắp xong rồi."

"Muốn ăn." Tay Thẩm Thiển từ từ tiến đến phía trước quần anh, Vưu Nhiên lập tức bắt lấy cô nàng đang "Đói đến phát điên" này, anh bình tĩnh tắt bếp, xoay người, nhíu mày, nhìn cô: "Ở đây?"

"Ớ, nếu có thể, em muốn lên lầu." Thẩm Thiển nhìn cửa sổ phòng bếp, cửa sổ kia lớn như vậy, lại đối diện với garage xe, đông người lui tới, cô cũng không muốn biểu hiện… ấy bị người ta nhìn thấy.

Vưu Nhiên ba bước cũng đi thành hai bước, ôm cô dồn vào bên cạnh quầy bar, đưa mắt nhìn độ cao của quầy, trên mặt anh xuất hiện chút gì đó nhìn như cười khẽ nhưng thật ra là nụ cười có nội hàm, "Nấu ngay ăn ngay mới có hương vị."

Không nói hai lời, anh ôm Thẩm Thiển lên quầy, sau đó OOXX...

Thẩm Thiển tổng kết bản thân cầu hoan hỏng bét, đúng là không nên vì ham muốn cá nhân mà khiến bản thân cực khổ đến bỏ mạng tại hoàng tuyền. Nhất là lúc trốn con gái muốn tình nhân của nó, hậu quả rất nghiêm trọng.