Bác Sĩ Xấu Xí

Chương 21






Phó Thính Hạ đã từng nghĩ tới vô số lần hắn cùng Nguyên Tuấn Nam gặp lại sẽ là trong trường hợp nào. Có thể bởi vì quá mức căm hận mà không khống chế nổi cảm xúc của mình hay không? Nhưng trên thực tế hắn phát hiện hóa ra sau hai năm sống vui sướng như một người bình thường . Khi thấy Nguyên Tuấn Nam, hắn đã không còn cảm giác mãnh liệt như trước, hoàn toàn có thể bình tĩnh mà tự hỏi, bình tĩnh mà đối đáp.
"Đã lâu không thấy a." Nguyên Tuấn Nam mỉm cười nói: "Thời điểm xem danh sách thành viên giải phẫu của Hứa Nhất Phu, ta còn đang suy nghĩ, Phó Thính Hạ này có phải là ngươi hay không. Không nghĩ tới thật đúng là ngươi. Chúc mừng ngươi, chẳng những lên làm bác sĩ còn trị khỏi được mặt. Thật cao hứng thay ngươi."
Phó Thính Hạ đối với loại ngữ điệu quan tâm này của Nguyên Tuấn Nam sinh ra bản năng chán ghét, vì thế hắn cười cười, nói: "Ngượng ngùng, có chút mệt, lần sau gặp lại."
Khách khí mà xa cách, cơ hồ hoàn toàn không phải Phó Thính Hạ trong ấn tượng của Nguyên Tuấn Nam.Nhìn Phó Thính Hạ đang muốn xoay người Nguyên Tuấn Nam lại lần nữa mở miệng nói: "Có hứng thú tới bệnh viện Mỹ Hòa không?"
Bệnh viện Mỹ Hòa? Phó Thính Hạ trong lòng cười một tiếng. Đó đã từng là nơi hắn tha thiết ước mơ, tới kiếp này rồi đã chẳng còn chút nào hứng thú, không nghĩ tới Nguyên Tuấn Nam lại mời hắn.
"Cảm ơn, trình độ còn chưa đủ đi nơi đó, bệnh viện huyện đã đủ việc cho ta làm rồi. Xin lỗi, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Phó Thính Hạ nói xong câu này liền nhấc tay muốn đẩy cửa văn phòng, tay lại bị Nguyên Tuấn Nam đè lại nói: "Thính Hạ , ngươi cho rằng ngươi hôm nay chỉ là làm một cuộc giải phẫu đơn giản như vậy sao?"
Phó Thính Hạ tay giống như điện giật mà thu lại, trong đầu cơ hồ hiện lên một ít hình ảnh lướt qua.
"Đừng, đừng như vậy, Tuấn Nam ca."
"Ngươi ở lại bên ta, không phải ngươi muốn như vậy sao?"
"Không phải, không phải, ta không phải ý đó, thật sự."
"Nhưng ý của ta là như vậy, Thính Hạ ...... Nếu ngươi không muốn, ta đương nhiên sẽ không cưỡng bách ngươi, nhưng ta chỉ có thể đưa ngươi trở về. Bởi vì lưu ngươi tại bên người, ta sẽ mỗi thời mỗi khắc đều muốn chạm vào ngươi, như vậy ta sẽ nổi điên. Thính Hạ chính ngươi lựa chọn."
"Tuấn Nam ca...... Ta nguyện ý."
Phó Thính Hạ đột nhiên không muốn cùng Nguyên Tuấn Nam dây dưa nữa, lạnh lùng thốt: "Tránh ra.", Nguyên Tuấn Nam nhẹ buông tay, hắn liền mở ra cửa văn phòng, sau đó thuận tay đem cửa đóng lại.
Nguyên Tuấn Nam mặt cơ hồ lập tức liền đen, hắn còn chưa từng nếm qua cảm giác bị người ta cự tuyệt bao giờ.
Đặc biệt là người này là Phó Thính Hạ, một người hắn đã từng lo sẽ dứt ra không được- Phó Thính Hạ.
Hắn vươn tay, nhìn nơi vừa tiếp xúc với Phó Thính Hạ, cảm giác tinh tế, da thịt bóng loáng, mạc danh làm hắn có một loại cảm giác phi thường cổ quái.
Nguyên Tuấn Nam sắc mặt chớp mắt liền hồi phục bình thường . Hắn xuyên qua sân bệnh viện vẫn đang náo nhiệt để đi ra ngoài. Tài xế đứng ngoài thấy hắn vội vàng mở cửa xe.
Nguyên gia ở chỗ này bố trí hai người chuyên trách xử lý việc, bởi vậy Nguyên Tuấn Nam qua đây, liền có người tiếp đón.
Xe ngừng lại, Phó Quân Hạo sắc mặt tái nhợt mà lên xe, khẩn trương hỏi: "Giải phẫu có phải thành công không?"
Phó Quân Hạo di truyền ưu điểm từ cha mẹ, đặc biệt là mẫu thân hắn , người vốn nổi danh có tư sắc ở kinh đi, hắn cũng thông minh hơn so với Phó Thính Hạ rất nhiều lần . Tuy nhiên , Nguyên Tuấn Nam nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của hắn hiện tại, lại không khỏi nhớ tới hình ảnh Phó Thính Hạ tập trung trong phòng giải phẫu vừa rồi, nói với hắn lời nói khi thoáng nhìn cười Phó Thính Hạ, nhưng những cái đó hình ảnh so với, Phó Quân Hạo kia trương tinh xảo mặt lại đột nhiên trở nên có chút quả nhiên vô vị.
Lúc trước rất nhiều người đều không nghĩ ra, Phó Thanh Thạch tại sao lại lựa chọn mẫu thân Phó Thính Hạ nhan sắc bình thường như vậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể lý giải thành lúc trước ở nông thôn, tịch mạc khó nhịn . Hiện tại, Nguyên Tuấn Nam lại giống như đột nhiên nhận ra, vì cái gì Phó Thanh Thạch sẽ coi trọng mẫu thân Phó Thính Hạ, không phải bởi vì nhất thời tịch mịch......
Nếu vừa rồi Phó Thính Hạ tựa như mẫu thân hắn, vậy quả thật là một loại dụ hoặc bất động thanh sắc.