Từ Nguyệt ríu rít xin lỗi anh, dù vừa tỉnh dậy nhưng Lâm Thiên Khang cũng phải phì cười.
"Anh đừng có cười nữa, tôi đang lo lắng cho anh mà."
"Sao cô chưa về nữa?"
"Sao tôi có thể về được khi bệnh nhân tôi lăn ra ngất xỉu chứ?"
Anh xoa xoa mi tâm, có lẽ anh đã rất mệt mỏi rồi. Chuyện quá khứ mỗi khi anh nhớ lại đều như vậy...
"Cô dùng mùi nước hoa gì vậy?"
"Nước hoa? Tôi làm gì có dùng đâu?"
"Tôi ngửi thấy một mùi rất nhẹ nhàng, thoang thoảng hương hoa oải hương. Chính nó đã giúp tôi giật mình dậy nhưng không phát điên như mọi khi."
Quả là vậy, thông thường anh sẽ lập tức đập phá đồ đạc, không kiểm soát được hành động của mình.
"Oải hương? À chắc là tinh dầu mà ông nội tôi làm riêng cho tôi đó."
"Cô lại đây."
"Làm sao vậy? A!"
Lâm Thiên Khang nắm tay cô gái kéo xuống giường, ôm cô vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ mà tham lam hít thứ mùi hương ấy. Mùi rất thoải mái...
"Mau buông tôi ra anh Lâm."
Lâm Thiên Khang ngó lơ cứ lặng thinh mà ngửi mùi hương phát ra từ cơ thể cô.
5 phút...10 phút...rồi 30 phút Từ Nguyệt chẳng còn thấy động tĩnh gì từ người đàn ông.
Lâm Thiên Khang đã ngủ say rồi, lần đầu tiên anh ta có thể chìm vào giấc ngủ nhanh như thế. Mỗi khi muốn ngủ anh lại tìm tới những chai rượu nồng độ cao, mong rằng khi say anh sẽ ngủ say hơn nhưng cũng bừng tỉnh lúc nửa đêm.
Từ Nguyệt chẳng dám động đậy sợ đánh thức người đàn ông, dần dần cô cũng ngủ quên mất.
8 giờ sáng hôm sau...
Lâm Thiên Khang tỉnh dậy từ ánh nắng chói chang vì quên kéo rèm cửa, anh thấy trong người mình thật sảng khoái cứ như mọi sự mệt mỏi đã biến đi hết. Lần đầu tiên sau 10 năm, anh có được giấc ngủ trọn vẹn từ khi ngồi lên chiếc ghế ông trùm hắc đạo. Anh cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng ở bên cạnh, quay sang lại thấy một cô gái đang ôm anh ngủ rất ngon lành, cơ thể cô vẫn toát ra thứ mùi hương đã đưa anh vào giấc ngủ trong tối hôm qua. Cô cứ nằm ngủ say sưa như một đứa trẻ mà chẳng nhận ra trời đã sáng rồi.
Anh lại nằm xuống ôm người con gái thơm tho vào lòng mà đánh thêm một giấc. Lúc Từ Nguyệt tỉnh dậy đã là buổi trưa. Cô chớp chớp mắt nhìn xung quanh, nhận ra đây không phải là phòng mình nên cô muốn ngồi dậy nhưng lại bị một bàn tay to lớn ôm chặt ở eo. Nhìn sang lại thấy Lâm Thiên Khang vẫn đang nằm ngủ. Cô cố gắng thoát ra nhẹ nhàng nhất có thể, uốn éo cơ thể mảnh mai để thoát ra khỏi canh tay cường tráng hiện rõ cả gân xanh.
"Sắp thoát được rồi. Aizzzz"
Cô khẽ lẩm bẩm.
"A!"
Bỗng cánh tay ấy ôm cô lại về vị trí cũ, không được rồi cô không thể thoát ra được nữa rồi
"Cô tính đi đâu?"
Giọng nói ngái ngủ, thâm trầm của người đàn ông vang lên.
"Tôi..tôi đi về. Anh mau thả tôi ra đi."
"Tôi đã cho phép cô chưa."
"Tôi cần gì anh cho phép chứ, mau buông tôi ra tôi còn về với ông nội."
"Ở lại đây giúp tôi ngủ đi, có mùi hương của em tôi mới ngủ được."
"Anh bị điên à? Cần thì tôi nhờ ông nội làm rồi bán cho anh."
"Không được! Phải em tôi mới ngủ được."
"Mau buông ra, mau buông tôi ra."
Cô như đứa trẻ còn bị cấm chơi đồ chơi mà mình thích, vừa đánh anh vừa vùng vẫy.
"Im lặng."
"Không im, mau thả tôi ra, tôi muốn đi về."
Cô không ngừng la hét, làm thím Mai ở dưới nhà cũng phải chạy lên.
"Cậu chủ, cậu chủ có chuyện gì vậy ạ?"
"Cứu tôi thím ơi!"
Anh lật người lại, giam cầm cô trong không gian của mình. Cô im bặt, đôi mắt to sợ hãi nhìn anh. Đây là lần đầu cô đối mặt với chuyện này, cô tự cảm thấy được khí thế bức người của người phía trên, chắc nói tiếng nữa anh ta sẽ giết cô mất. Cô tính mấp máy nói gì đó nhưng cũng thôi.
"Ăn sáng xong tôi đưa em về nhà."