Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu

Chương 17: Bỏ thuốc




*Phần này các câu thoại của nhân vật đều là tiếng Nhật nhé!

"Hôm nay có Lâm lão đại tới thật vinh hạnh cho chúng tôi quá."

"Đây là chuyện nên làm mà."

Lâm Thiên Khang nở nụ cười.

"Mời ngài vào trong, chắc ngài đi đường xa cũng mệt rồi."

Hiro sai người đưa Lâm Thiên Khang vào phòng mình đã chuẩn bị sẵn. Vì là người Nhật nên họ theo phong cách truyền thống, chiêu đãi những vị khách tới bằng những loại trà hảo hạng. Mùi thơm của trà lan rộng khắp căn nhà, dịu nhẹ và thoang thoảng.

Sau khi đã đón tiếp đủ hết tất cả vị khách, mọi người bắt đầu ngồi vào bàn. Các loại bánh ngọt đủ loại được bày biện trên bàn đầy bắt mắt kết hợp với màu nâu nhạt của trà tạo ra sự ấm cúng, trang trọng vô cùng.

Cắn một miếng bánh, uống một ngụm trà còn gì hơn.

"Đây là trà được pha trộn từ nhiều lá trà khác. Lần đầu chúng tôi làm mong mọi người thưởng thức."

"Thơm lắm, vị cũng vừa phải."

"Có gì cho tôi xin công thức."

"Vậy mới là trà chứ."

Mọi người thay nhau bình phẩm về hương vị trà, chỉ có Yuki là đăm đăm nhìn về phía Lâm Thiên Khang. Anh uống trà mà cũng đẹp nữa.

"Tiểu thư, tiểu thư."



"Ơi, Rui."

"Em đã bỏ thuốc vào rồi. Tầm 30 phút nữa sẽ có tác dụng, người mau vào chuẩn bị đi."

"Đ...Được."

Kế hoạch của bọn họ là như này.... Rui sẽ chịu trách nhiệm bỏ thuốc vào cốc trà của Lâm Thiên Khang, sau đó khi thuốc đã ngấm Rui sẽ lấy cớ đưa anh vào phòng để nghỉ ngơi nhưng thật ra là đưa anh lên phòng của Yuki.

Sau vài phút uống trà, Lâm Thiên Khang bỗng thấy người mình nóng lên. Ban đầu anh tưởng chắc lây bệnh sốt của cô nàng nhà mình nhưng càng lúc nó càng vượt xa khỏi tầm kiểm soát. Bị bỏ thuốc rồi! Lúc này anh mới nhận ra.

Lâm Thiên Khang đứng dậy, đột ngột bỏ ra ngoài trước khi đi chỉ kịp bỏ lại một câu trước anh mắt của những người trong phòng.

"Tôi thấy không khỏe, xin phép đi trước."

Hổ định đứng dậy đi theo thì Rui đã nhanh nhảu chạy lại bảo.

"Ông chủ cứ tiếp khách đi ạ, để con đưa ngài ấy đi nghỉ ngơi."

"Ừ, vậy nhờ con nhé."

Hiro thấy Rui nói vậy cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục công việc của mình. Rui là đứa trẻ ông ta nuôi từ lớn sao lại dám làm chuyện gì được chứ.

"Lâm lão đại, mời anh đi hướng này để vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi ạ."

"Được rồi, tôi sẽ về."



"Giờ đã trễ lắm rồi ạ, ngài hãy nghỉ ngơi rồi mai hẵng đi. Ngài không đi nghỉ ngày mai tôi sẽ bị ông chủ trách phạt mất."

"Vậy cô dẫn đường đi."

Lâm Thiên Khang đã chẳng còn sức nữa, anh ráng tỉnh táo đi theo Rui.

"Đây là phòng này ạ."

"Ừ."

Anh mở cửa phòng ra đi vào trong.

"Anh tới rồi ạ."

Giọng nói mềm mỏng của người con gái vang lên. Gò má cô đỏ ửng lên, mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang, gần như là trong suốt. Lâm Thiên Khang nhìn sơ qua cũng biết cô bị bỏ thuốc giống như mình. Hơi thở cả hai người gấp gáp, Yuki tiến gần lại nhất thời khiến Lâm Thiên Khang không phản ứng kịp. Cô rướn người hôn lên má anh.

Bỗng anh ráng dùng chút sự tỉnh táo cuối cùng đẩy cô ra rồi chạy ra khỏi phòng.

"Vương Hàn mau tới đón tôi. Tôi bị bỏ thuốc rồi."

"Dạ?"

Giọng Vương Hàn thoáng ngạc nhiên, dường như chưa bao giờ gặp chuyện này cả. Lão đại của họ là ai cơ chứ nếu không tránh được những thứ thuốc này thì sao anh có thể ngồi vào vị trí này. Nhưng Vương Hàn không hề biết thứ thuốc này là của một chuyên gia chế tạo các loại lâu đời, ngay cả thành phần của thuốc còn khó tìm ra.

"Tuân lệnh lão đại."

Thôi nghĩ sau vậy, giờ tới chỗ lão đại trước đã.