Bác Sĩ Trịnh Kết Hôn Cùng Bảo Bối

Chương 2




"Ye, anh họ là tốt nhất!" Nghe Gia Hạo mở lời đồng ý cho mình tiến tới hôn nhân với Lục Nhan, Lan Nhi bật miệng reo lên một tiếng, thuận nước đẩy thuyền, càng bám chặt lấy cánh tay y. Không thể chịu đựng được nữa, hốc mắt y tối sầm lại, đặt đũa xuống mặt bàn, hướng hắn phản bác:

"Anh hai à, bọn em còn nhỏ mà đính hôn cái gì chứ? Với lại em cũng không có..."

Y vốn muốn nói không có tình cảm với cô ta, làm sao mà đính hôn, làm sao mà sống chung nhà. Hắn lại bỏ mặc biểu tình của y, chận ngang cướp lời: "Sớm cái gì nữa, em năm nay mười tám tuổi rồi, còn có Lan Nhi là con gái suốt ngày bám dính lấy em. Người ngoài nhìn vào dị nghị bàn tán,thiệt thòi cho nó quá mức. Chi bằng chóng đính hôn đi, càng sớm càng tốt!"

"Anh hai, em không muốn!" Y gân cổ chống đối, tức đến độ gân xanh giật giật trên vần trán.

Hắn trừng mắt nhìn y, đáy mắt không chút cảm xúc, càng không cho y có chút cơ hội để mà cự tuyệt: "Không cần phải bàn cãi nữa, quyết định vậy đi!"

"Anh hai thật là quá đáng!"

Y thét lên một tiếng rời khỏi bàn ăn chạy ào lên lầu hai. Cô gái xinh đẹp kia thấy vậy tá hỏa tam tinh lật đật chạy theo, rất tiếc mang theo gấu váy lượt thượt cô ta đã chậm hơn một nhịp, cửa phòng đã đóng sầm lại.

Thấy y ghét bỏ mình, thấy y phản đối hôn sự, Lan Nhi tay đập cửa khóc hu hu, cư nhiên là gọi tên cái người ở bên trong cánh cửa này. Gia Hạo không thể ngồi yên, hắn nện bước chân lên lầu, đến bên cạnh cô em họ đang khóc thút thít, vòng tay ôm cô ta vào lòng, một mực dỗ dành, đáy mắt trái lại vẫn không chút cảm xúc.

Chưa bao giờ hắn thấy y nói gắt với hắn bao giờ, chẳng lẽ y thật sự không thích em họ của hắn? Nếu vậy y đã thích ai, hay là chưa có đối tượng. Nếu chưa có đối tượng thì thật sự không nên từ chối em họ của hắn, tuy em ấy chẳng phải nữ nhân ôn nhu hiền thục, nhưng tính tình vô cùng tốt, biết yêu thương mọi người. Tóm lại y không yêu hắn thì y nên lấy em họ của hắn, trong cái thị trấn này, hắn thật sự chưa nhìn thấy nữ nhân nào tốt hơn em ấy cả. Chung quy cũng vì lo cho tương lai của y, sợ y tuổi mới lớn, dễ sa ngã chọn lầm người, hỏng cả cuộc đời.

"Anh họ, Lục Nhan không muốn đính hôn với em, anh ấy không muốn lấy em. Anh họ phải làm chủ cho em, đời này em không gả cho ai khác ngoài anh ấy đâu, hu hu!"

"Em yên tâm, anh sẽ bắt nó phải lấy em, không để em chịu thiệt thòi!" Lan Nhi nức nở trong lòng hắn, càng khiến tim hắn quặn đau. Khẽ dùng bàn tay thô to xoa xoa mái đầu của cô em họ, hắn dứt khoát đem mối tình oan nghiệt kia chôn chặt đáy lòng, tác thành cho y và em họ của mình. Đây có lẽ là kết thúc tốt đẹp nhất dành cho đứa em trai của hắn, mà hắn hằng yêu thương, bảo bọc. Nỗi đau này để mình hắn âm thầm gậm nhấm là quá đủ rồi, không thể tổn thương thêm bất kì một ai.

Hắn cứ tưởng hắn làm vậy là tốt cho y, là không tổn thương y. Nhưng hắn đâu có biết, chỉ cách một lớp cửa phòng, bên trong phòng, y ngồi co rúm dưới nền, răng cắn bờ môi, khóc không ra tiếng, nước mắt nhỏ tong tong xuống mặt nền, tổn thương càng thêm sâu sắc.

"Hức hức...Anh hai có từng hỏi qua trong lòng em nghĩ gì không, có từng để ý đến cảm nhận của em không? Hay chỉ biết áp đặt gia trưởng. Phải rồi, em dù gì cũng là nước lã làm sao sánh bằng giọt máu đào bên cạnh anh. Nếu anh đã không có tình cảm với em, em cũng không cần phải đợi chờ, càng không cần phải nghe theo sắp đặt của anh nữa. Muốn em lấy cô ta, anh ở đó mà chờ đi, em biến thành người xấu xem anh còn muốn cô ta gả cho em nữa không?"

Nói ra cái từ gả này thật là lạnh sống lưng. Bấy lâu nay y vẫn luôn ao ước được gả cho hắn, giờ hết thật rồi: "Trịnh Gia Hạo, anh là tên khốn. Không thương em thì thôi đi, để yên cho em ở bên cạnh anh, làm một đứa em trai ngoan ngoãn kề cận bên anh bộ khó đến thế sao? Nhanh chóng muốn em phải lấy cô ta. Nhanh chóng muốn đẩy em đến bờ tuyệt lộ, tháng ngày sau này em biết sống vì cái gì nữa đây, còn không có lấy một động lực để cho em bước tiếp."

"Anh biết không, từ lúc anh đưa em từ cô nhi viện về đây, em đã xem anh là mục tiêu của đời mình, anh chính là mục tiêu để cho em phấn đấu, để cho em hy vọng, để cho em giành lấy. Hôm nay em mới sáng mắt ra, rốt cuộc trong lòng anh, ruột thịt vẫn đặt lên hàng đầu. Em đúng là ngu ngốc mà, thật quá nực cười mà."

Lục Nhan ngửa đầu ra sau tường, khóc cười lẫn lộn. Từ giây phút này, y quyết định không xen vào cuộc đời của hắn nữa, nếu cần y có thể rời khỏi căn nhà này bất cứ lúc nào. Y thực sự chỉ còn muốn sống vì bản thân mình.

(chuyển cảnh)

Thế là ngày hôm sau, Trịnh Gia Hạo tan tầm, không thấy y ngồi chờ hắn ngoài phòng khám như mọi khi. Hắn về đến nhà, y là vẫn chưa có về, gọi điện thoại y cũng không nghe máy, đáy ruột hắn sôi lên ùng ục, vẫn một mực nhịn xuống, xem xem y là muốn làm cái gì, chống đối với hắn. Y đây là muốn nổi loạn hay sao?

Cho đến tận chín giờ tối, vẫn chưa thấy bóng dáng y trở về, ngồi bên máy tính hắn là không còn chú tâm được nữa, ngón tay vô thức gõ nhịp xống mặt bàn cộc cạch.

Chết tiệt, răng cắn bờ môi. Không còn kiên nhẫn được nữa, hắn kéo cái áo khoác hờ lên bờ vai, nện bước xuống dưới lầu đi tìm y.

Kết quả hắn vừa ra tới cửa đã thấy y từ xa lững thững bước vào, đi trên nền sân mà chân phải đá chân chiêu, bộ dạng vô cùng nhếch nhác như tên lang băm ở xó nào mới ló đầu ra.

"A, cậu chủ nhỏ về rồi này!" Cô giúp việc thấy y về tới khuôn sân mừng rỡ vắn véo,miệng không ngớt lời: "Coi nào,chiều giờ cậu chủ lớn đi làm về không thấy cậu chủ nhỏ đâu, vô cùng sốt ruột, cậu chủ nhỏ đi học ở đâu mà học tận giờ này mới về?"

"Rầm."

Cô giúp việc vừa hỏi xong một câu, y là đã đổ gục xuống nền sân trước mặt bọn họ, mùi men bốc lên nồng nặc. Cô giúp việc mặt xám mét vội chạy đến tính đỡ y dậy, Gia Hạo đã nhanh chân hơn sải có mấy bước trực tiếp cúi xuống bế thốc y lên đem vào trong nhà, cặp sách rơi ra rớt đầy trên nền sân, cô giúp việc lật đật nhặt lấy, lắc đầu thở ra:

"Thiệt tình, cậu chủ nhỏ hôm nay bị cái gì vậy, nào giờ có từng uống rượu bao giờ đâu, còn là học sinh phổ cập mà tập tành ba cái thứ này. Cậu chủ lớn sẽ giận lắm cho mà coi."

"Sao say thành cái dạng này? Lúc nãy em không ngã ở trước sân mà ngã ở ngoài đường em có lường được hậu quả xảy ra cho em không?" Gia Hạo đỡ y đến sô pha phòng khách. Thấy y đã mở mắt nhìn hắn, biết y còn ý thức được, hắn nhíu mày nhìn y, giọng nói mang theo đầy trách cứ vang lên.

Bất thình lình, y đã gạt bàn tay của hắn ra khỏi bờ vai của mình, trừng mắt nhìn hắn, giọng khàn đục mang theo hơi men phả ra chua chát: "Đồ giả tạo!"

"Lục Nhan, em mới nói gì? Anh là anh của em đó, em ăn nói cho cẩn trọng!"

"Ăn nói cẩn trọng? Tôi nói bộ sai sao, anh tưởng anh làm bác sĩ là ngon lắm sao, anh tưởng anh đẹp trai phong độ là ngon lắm sao hả? Mạch Lục Nhan tôi đây lại không cần thiết phải có người anh trai như anh đâu, anh tốt nhất tránh xa tôi ra. Trịnh Gia Hạo, tôi nói cho anh hay, tôi với anh từ nay không chung đường."

Y vỗ ngực mình lịch bịch, còn gọi thẳng tên họ của hắn, còn nhìn hắn bằng ánh mắt cười nhạo khinh bỉ. Nói xong một lời đã vội rời khỏi sô pha, cất bước lên lầu.

"Em vừa mới nói cái gì? Thật sự không biết lớn nhỏ!"

Y vừa đi ngang qua mặt hắn, hắn đã quay đầu đuổi theo bước chân của y lên tới trên lầu. Y với tay mở chốt cửa phòng, hắn đã từ phía sau chặn lại, bất ngờ áp thân y lên vách tường, khóa chặt hai tay, trừng mắt nhìn y: "Em học ở đâu cái thói ngông nghênh hỗn láo đó, ăn nói với anh hai như vậy. Em có phải say đến hồ đồ rồi không?"

"Tôi say thành cái dạng nào đó là chuyện riêng của tôi, anh tốt nhất đừng có xía vào!" Y trợn mắt, hất cằm cố tình đối chọi hắn, lời lẽ buông ra lại càng hỗn lão mười phần. Cư nhiên kêu hắn đừng có xía vào chuyện của y.

"Hừ, chuyện của em là uống rượu sao? Lục Nhan, em quá hư đốn rồi, không dạy em không được mà."

"Cô Lý, mang dây thừng lên đây cho tôi."

Y rõ ràng đã chọc cho hắn giận thiệt rồi. Hắn một mặt hướng cô giúp việc dưới lầu lớn giọng, một mặt ôm y vào trong phòng, ném y lên trên giường, dùng sức mà trói chặt tay chân của y lại. Không cho y có cơ hội lăn lộn dù chỉ là một chút.

"Khốn nạn, lấy quyền gì trói tôi chứ? Mau bỏ ra, đồ khốn, bỏ ra!"

Y gào lên mở miệng mắng chửi hắn, hắn vươn tay tát cho y một cái đau điếng, sợi dây thừng càng dùng sức siết đến chặt lấy cổ tay của y. Cô giúp việc chứng kiến hai mắt xám ngoét.

Từ nhỏ đến lớn cậu chủ lớn chưa từng đánh qua cậu chủ nhỏ bao giờ, luôn nâng niu chiều chuộng. Cậu chủ nhỏ ngược lại cũng rất ngoan ngoãn, chưa lần nào hỗn hào với anh trai một tiếng, lần này lại gân cổ chọc cho cậu chủ lớn nổi giận. Cậu chủ lớn đã làm cái gì để cho cậu chủ nhỏ giận dữ vậy ta, có khi nào là chuyện đính hôn với tiểu thư Lan Nhi?

Cậu chủ lớn ép hôn cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ không nhận ra điều đó sao? Mà theo mình thấy hình như cậu chủ nhỏ cũng không có tình cảm với tiểu thư Lan Nhi, không có tình cảm với tiểu thư Lan Nhi thì tìm cách nói với cậu chủ lớn, cũng đâu đến mức phải hỗn hào với cậu chủ lớn dữ vậy, liệu có khúc mắc gì ở đây không ta?

Mang theo dấu chấm hỏi cô giúp việc bước xuống dưới lầu, pha chút nước mát cho cậu chủ lớn hạ hỏa.

Lại nói sau khi trói y vào góc giường, Gia Hạo mang theo ánh mắt chết chóc rời khỏi phòng, để lại y gào khóc ở bên trong.

Thời gian tích tắc trôi qua, hắn không còn nghe tiếng la hét om sòm của y nữa, trong lòng dấy lên lo lắng, hắn lần nữa quay lại phòng y. Hóa ra y là đã ngấm men say mà ngủ li bì, thảo nào không còn nháo loạn nữa.

Hắn ngồi xuống bên mép giường, vươn ngón tay chạm vào gò má đỏ lựng của y vừa mới bị hắn tát qua, tim hắn thắt lại một nhịp. Nào có muốn làm cho y đau, lúc nãy vì quá nóng giận, hắn nhất thời không dằn lại được, lỡ đánh y một cái, lòng hắn thêm một vết thương.

"Lục Nhan, em rốt cuộc muốn thế nào, mau nói anh biết đi?"

Ngón tay Gia Hạo mang theo thuốc mát thoa lên gò má đỏ lựng của y, nhịn không được lại vươn ngón tay miết qua bờ môi đỏ mọng một cái, một cái này là dừng lại rất lâu. Hắn hoàn toàn không muốn thu tay về, ánh mắt nhìn y đã tràn đầy nhục dục.

Hỏi y chi bằng hắn dùng câu nói đó tự hỏi bản thân mình, rằng hắn rốt cuộc muốn thế nào? Nếu thật sự y chấp nhận hôn sự do hắn sắp đặt, hắn có còn sống như người bình thường được nữa hay không, hay là biến chất thành một kẻ sa đọa, cuồng loạn.

Khoảnh khắc nhìn thấy y say ngủ, hàng mi khép hờ, một dáng ngoan ngoãn không chống đối, hắn không kiềm được nữa, cúi thấp xuống, tính hôn y một cái, nào ngờ điện thoại của hắn reng lên, là từ bệnh viện gọi đến. Hắn rời ngón tay khỏi bờ môi của y, khoác áo bước xuống lầu, cô giúp việc thấy vậy từ trong bếp chạy ra, hớt hải:

"Cậu chủ, đã muộn như vậy rồi, cậu chủ còn tính đi đâu?"

"Cô Lý, trông chừng em ấy giúp tôi, có ca cần phẫu thuật gấp!"

Bỏ lại một câu Gia Hạo cầm chùm chìa khóa lách tách sải chân rời khỏi nhà. Cô giúp việc nhìn theo hắn, lại chạy lên trên lầu trông chừng cậu chủ nhỏ.

Vừa bước vào nhìn thấy cậu chủ nhỏ ngủ ngon lành trong cái chăn, cổ tay đều đã được tháo ra, cô giúp việc không khỏi ngỡ ngàng. Thiệt tình cậu chủ lớn trong nóng ngoài lạnh, đi vội vậy mà còn không quên tháo dây trói cho cậu chủ nhỏ ngủ được thoải mái, ai lấy được cậu chủ lớn đúng là tích phước ba đời.

Cho đến rạng sáng Gia Hạo mới quay về, gương mặt có hơi nhợt nhạt, ca mổ thành công nhưng phải túc trực theo dõi tình hình bệnh nhân cả đêm, hắn thật rất buồn ngủ.

Nhưng hắn không có quay về phòng mình, mà đến phòng của Lục Nhan. Nhìn y hai mí mắt khép hờ dáng ngủ nom đáng yêu tận mấy phần, khóe môi hắn cong lên, bao nhiêu mệt mỏi ở bệnh viện tan biến mất.

Hắn cúi xuống thực hiện tiếp cái nụ hôn dang dở đêm qua, bất quá cũng chỉ là hôn nhẹ lên môi y một cái, không có tiến sâu vào trong. Hắn nằm xuống bên cạnh y, nhanh chóng chìm vào vô thức.

Hắn vừa ngủ không bao lâu, y chậm tỉnh lại, y giật mình khi nhìn thấy hắn đang nằm bên cạnh mình. Hắn nằm đây từ lúc nào, hắn tại sao lại ngủ ở đây, đã lâu lắm rồi y và hắn không có ngủ chung với nhau. Quá mức kinh hỉ lại nhìn thấy người thương đang ngủ say, gương mặt gần trong gang tấc. Y không nhịn được cõi lòng rộn rạo nôn nao, y cúi xuống hôn trộm hắn một cái, một cái này dừng lại rất lâu.

Cảm nhận bờ môi mềm ấm của hắn đang nằm trong khoang miệng của mình, y vươn đầu lưỡi ẩm ướt ra mà mút mát, từng chút một chiếm cứ bờ môi của hắn, nụ hôn cứ thế kéo dài cho đến khi đường chân mày của hắn nhíu lại, y mới chịu li khai.

Mang theo hơi thở dồn dập phả vào chóp mũi của hắn, ánh mắt y tràn đầy uất ức cùng dục vọng chiếm hữu: "Anh, tại sao anh lại dụ hoặc đến mức này, anh khiến em điên lên mất!"

Y còn tính làm ra cái loại chuyện gì táo bạo hơn với hắn, thì lúc này tiếng chân cô giúp việc nện trên cầu thang tiến đến phòng của y. Y vội thu ngón tay về dịch ra xa hắn một chút, cô giúp việc vừa vặn bước vào phòng, nở nụ cười nhỏ nhẹ:

"Cậu chủ nhỏ dậy rồi à, xuống nhà dưới tôi đã chuẩn bị đồ ăn. À cậu nhẹ chân một chút đừng động thức cậu chủ lớn, cậu ấy đêm qua có ca mổ, rạng sáng mới về. Mới vừa chợp mắt không lâu đó, thiệt tình cậu chủ lớn thương cậu lắm, sợ cậu bị đau tay, trói có một chút là liền cởi ra. Cậu chủ nhỏ đừng trách tôi nhiều chuyện, cậu có cái gì khúc mắc cứ nói với cậu chủ lớn để đôi bên hiểu nhau hơn, chuyện hôn sự nếu cậu không muốn tôi có thể nói góp vào với cậu trước mặt cậu ấy. Cậu đừng hỗn với cậu ấy thật không đúng chút nào. Cậu chủ lớn chăm sóc cho cậu từ tấm bé đến giờ, ân tình nặng hơn núi, thực sự quá vất vả. Đêm qua nhìn thấy cậu hỗn với cậu ấy, tôi thấy mà đau lòng."

Cô giúp việc lấy tay quệt qua tròng mắt, hốc mắt của Lục Nhan lúc này là đã cay xè. Quả thật ân tình của hắn đối với y nặng hơn núi, nhưng hắn có cho y cơ hội báo đáp hắn đâu, một mực đẩy y ra xa, ngày càng lạnh nhạt thờ ơ với y. Đến hôm nay còn mở miệng áp đặt hôn sự cho y với em họ của hắn nữa, bắt y cả đời sống với người y không yêu thương, này thì quá đáng lắm rồi. Cuộc đời của y phải để y lựa chọn, nuôi y từ nhỏ đến lớn vậy mà hắn thật sự không hiểu chút gì về y cả. Hắn càng cố gắng muốn tốt cho y, thì lại càng khiến y chịu tổn thương nhiều hơn. Bỏ đi, đối diện với hắn nói với hắn ba cái từ "y yêu hắn" chuyện đó thật không thể nào:

"Cô Lý à, cám ơn cô nhắc nhở, con và anh ấy tình cảm rất tốt, không hề có khúc mắc gì đâu. Đêm qua là con lỡ uống hơi nhiều, đánh mất lí trí, giờ con xuống ăn sáng đi học, lát tối về con sẽ lựa lời xin lỗi anh ấy sau. Cô đừng để ba mẹ con ở bển biết chuyện này nha, họ sẽ lo lắng lắm đấy!"

Cô Lý gật đầu.

Không biết trải qua bao lâu, Gia Hạo giật mình tỉnh lại ở trên giường của y. Không nhìn thấy y bên cạnh, cũng hoàn toàn không biết là mình đã ngủ quên bao lâu, hắn hấp tấp chạy xuống dưới lầu, ý nghĩ cởi dây trói cho y là sai lầm đã nhen nhúm trong đầu hắn, bất quá gặp cô giúp việc đi ra cười cười:

"Cậu chủ đã dậy rồi ư, cậu chủ nhỏ đi học được một lúc rồi. Thấy cậu chủ đang ngủ ngon tôi không nỡ gọi dậy, thỉnh thoảng cũng nên để cậu chủ nhỏ đi xe búyt một lần. Còn nữa cậu chủ nhỏ tỏ ra rất hối hận chuyện đêm qua, còn nói với tôi rằng chiều nay đi học về sẽ xin lỗi cậu chủ cơ!"

Gia Hạo nghe vậy mỉm cười, ngồi vào bàn ăn, sau đó là lái xe đến chỗ làm.

(chuyển cảnh)

Chiều hôm đó, hắn tan tầm. Theo thói quen liếc nhìn băng ghế chờ, không thấy y ngồi đó ngủ gục như mọi khi, mắt hắn chùng xuống, thọc tay vào trong túi lấy điện thoại gọi cho y, đầu dây bên kia chỉ nghe tút tút rồi ngắt máy. Y quả nhiên là ngắt máy của hắn, cái đứa nhỏ này vẫn còn giận mình sao? Hay là giận mình về trễ?

Gia Hạo mang theo chút hưng phấn quay về nhà, mong nhận được chút hối lỗi từ y, hóa ra về đến nhà mới biết là y vẫn còn chưa có về, giờ tan học đã từ lâu, cái đứa nhỏ này, tính giở lại trò cũ? Hắn lần này giận thật rồi, dứt khoát mặc kệ y, ăn cơm xong rồi lên phòng làm việc.

Trải qua một lúc, trời đã tối mò, điện thoại của hắn bỗng vang lên ring ring, là hắn để ở chế độ rung, cơ mà trên màn hình điện thoại hiện ra cái tên của y - Mạch Lục Nhan, khiến hắn quên hết phiền muộn. Nhanh tay chộp lấy cái điện thoại nhấn nút, đầu dây bên kia giọng nói xa lạ vang lên trong không gian ồn náo:

"A lô, anh là anh hai của Lục Nhan phải không?"

"Phải, là tôi đây!" Hắn nhíu mày khẩn trương.

"Anh ơi, nó say quá rồi, anh nhắn địa chỉ nhà qua bọn em đưa nó về tận nơi giao cho anh!"

"Không cần, tụi em đang ở đâu anh đến?"

"À, tụi em đang ở quán bar..."

"Được, phiền tụi em giữ nó một lát. Anh lập tức đến liền!"

Gia Hạo gác máy nện bước xuống lầu, laptop cũng không tắt, cứ thế ngồi vào xe phóng như bay ra khỏi biệt thự. Cô giúp việc nhìn theo lắc đầu:

"Thiệt tình cậu chủ nhỏ càng lớn càng quậy phá, quá quoắt rồi. Chẳng những không hối lỗi mà còn chất chồng thêm tội lỗi. Cậu chủ đi làm cả ngày mệt mỏi còn phải đày ải đi tìm về, có nên gọi điện báo cho ông bà chủ biết một chút để điều chỉnh lại cậu chủ nhỏ?"

"Không, không nên. Lúc trưa trước khi đi làm cậu chủ lớn đã căn dặn đừng báo với ông bà chủ, để cậu ấy tự xử lí. Hiện tại mình trước vào bếp hâm nóng đồ ăn, cậu chủ nhỏ trở về có cái ăn liền. Vừa no bụng cậu chủ nhỏ, vừa được lòng cậu chủ lớn, hà hà giúp việc như mình thật là chu đáo, lanh lẹ, thảo nào ông bà chủ sủng ái cả mấy chục năm trời, lương bọng chế độ thưởng hậu gấp mấy lần giúp việc các gia đình khác đó nha!" Cô ta cười tủm tỉm, vươn tay bốc vụn một mẩu bánh bông lan cho vào miệng vừa nhai vừa làm...