Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 69: Những người đàn ông sợ vợ




Nhà họ Trình luôn có những người đàn ông sợ vợ đến quên bản thân là những người đầy tố chất ngoài xã hội. Trình Tử Nhân, chủ tịch tập đoàn Trình thị, thâu tóm mọi lĩnh vực trong và ngoài nước. Đứng đầu giới thương trường, một câu nói của anh ta có thể thay đổi vận mệnh của không ít công ty lớn nhỏ. Vậy mà khi trở về nhà thì vẫn chỉ là một ông chồng sợ vợ không hơn không kém.

Phi Nhã bụng đã to lên không ít, nhưng tính cách của cô từ khi mang thai cũng bị thay đổi. Cô bắt đầu thích ăn vặt, thích xem hoạt hình và đặc biệt thích làm nũng anh.

- Tử Nhân à, em muốn ăn hủ tiếu.

- Vậy anh nấu cho em.

- Tử Nhân à, em muốn ăn bánh su kem.

- Vậy anh mua cho em.

- Tử Nhân à, em muốn chơi game.

- Vậy anh chơi cùng em.

Phi Nhã mỗi ngày đều có hàng ngàn thứ mong muốn mà Tử Nhân một câu chê phiền cũng không có. Anh luôn tận tình chăm sóc vợ vì biết vợ mang thai đã có rất nhiều vất vả.

Phi Nhã bây giờ vui vẻ nằm trong lòng Tử Nhân chơi game. Cô phụng phịu ném điện thoại qua một góc khi ván game chưa đi được một nửa. Tử Nhân đặt điện thoại xuống vòng tay ôm lấy cô vào lòng.

- Làm sao vậy?

- Ông xã, em muốn xem phim.

- Để anh mở cho em. Bà xã đại nhân của anh muốn xem phim gì nào.

- Em muốn xem hoạt hình ạ.

Tử Nhân nhiệt tình tìm hết phim này đến phim khác chỉ để thoả lòng vợ yêu. Đến khi tìm được bộ phim ưng ý, Phi Nhã mới ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, xem hoạt hình như một đứa trẻ. Tử Nhân cũng mau chóng quay lại ván game.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phi Nhã rời mắt từ ti vi nhìn qua màn hình điện thoại của anh. Tử Nhân nghe máy một chút liền gật gù tắt máy. Phi Nhã vẫn ung dung xem phim, Tử Nhân quay qua ôm lấy cô sủng nịnh.

- Bà xã à, em biết Duy Nha chứ? Cậu bạn học chung lớp hồi đó của anh ấy. Cậu ấy…

- Hả?

Phi Nhã quay lại nhìn anh nở một nụ cười nhưng ánh mắt đã sắc lạnh đầy đáng sợ. Tử Nhân cười trừ giọng bắt đầu không ổn định mà lắp bắp.

- Cậu ta… cậu ta bảo nhớ anh… ha… thật kỳ lạ…

- Vậy sao? Không có gì hơn?

- Không… không có gì hơn cả… anh… anh vào bếp nấu đồ ăn cho em!

Tử Nhân mau chóng chuồn vào bếp gọi báo lại cậu bạn không thể cùng nhậu nhẹt. Cho dù bây giờ có kề dao vào cổ, anh cũng không thể rời khỏi nhà. Rời khỏi nhà chính là cái chết nhanh nhất đối với anh.

Trình Hạo Lạc cũng không thu kém anh trai mình là mấy, là một bác sĩ giỏi tại bệnh viện quốc tế lớn của thành phố A. Bao nhiêu người kính nể và tôn trọng. Thế nhưng khi ở nhà thì cũng không khác người anh trai mình là mấy.

- Trình Hạo Lạc!

- Sao vậy em?

Hạo Lạc lờ mờ trong cơn mê tỉnh dậy dụi dụi mắt nhìn cô. Uyển Kỳ cau mày giật mềm ra khỏi người anh.

- Anh đứng dậy đi!

- Làm gì vậy?

- Em muốn anh dậy!

- Nhưng chỉ mới 4 giờ sáng thôi mà em.

- Bây giờ anh không dậy? Hay anh không thương em nữa.

Hạo Lạc nghe đến đây đã phải bật dậy. Có lý lẽ thêm thì cũng không có kết quả khác. Uyển Kỳ mè nheo mở một phim hành động rồi nằm trong lòng anh vui vẻ xem phim. Hạo Lạc ban đầu mệt mỏi nhưng thấy vợ vui vẻ như vậy liền hạnh phúc ôm lấy cô.

- Em muốn xem cái này sao?

- Ừm, đánh nhau!

- Không sợ?

Cô im lặng dụi dụi vào ngực anh liên tục. Chất giọng làm nũng lại mè nheo đầy dễ thương này khiến anh tan chảy mất.

- Em sợ~ nên mới gọi anh dậy đó.

- Thật là, em muốn giết anh bằng sự ngọt ngào này sao?

- Ưm… không có… muốn hôn ông xã.

Hạo Lạc vui vẻ hôn lên môi cô. Bảo là muốn xem phim nhưng chỉ mới 15 phút cô đã lăn ra ngủ. Người con gái bé nhỏ này thật khó chiều, nhưng vì là cô nên cho dù có bao nhiêu khó dễ anh cũng bằng lòng giành cả một đời để yêu thương. Tắt màn hình chiếu, Hạo Lạc ôm lấy cô vào lòng. Nhìn vợ mình ngủ ngon lành trong tay mình, anh không kìm lòng cúi xuống hôn lên môi cô. Bàn tay to lớn áp lên chiếc bụng bầu của vợ thì thầm đôi lời.

- Bà xã, ngủ ngon. Con yêu đừng đạp mẹ nữa nhé, để mẹ ngủ một chút!